Văn Minh kể lại quá trình cho Hạ Lam, từ chuyện nhờ hai người Thanh Tùng và Khánh Linh mình mới phát hiện ra váy cưới có vấn đề thế nào cho đến việc thuê người làm giả bom, diễn kịch. Để cẩn thận cậu còn tỉ mỉ lấy máy rà bom mìn kiểm tra lại toàn bộ hội trường cưới một lần. Chủ nhân khách sạn Bảo Bối để đảm bảo an toàn cũng bí mật cài đặt ngay trong đêm một máy kiểm tra ở cửa ra vào. Ngay khi phát hiện vật thể lạ mọi thứ sẽ lập tức được tìm ra và giải quyết nhanh gọn.
Nhưng phải nói việc chuẩn bị đám cưới này Văn Minh tốn rất nhiều tâm sức nên ngoại trừ quả bom ở váy cưới ra hoàn toàn không còn thứ gì trở ngại nữa. Bởi đối tượng tình nghi quá nhiều, lại có khả năng là người quan trọng của trợ lý nên Văn Minh không manh động. Hơn nữa cậu còn tính nhân vụ việc này xử lý thêm vài thành phần bất hảo ở công ti thế nên.. hi sinh một chút để một mũi tên trúng hai đích!
Thật ra để đi đến quyết định chính mình phá ngày trọng đại của mình Văn Minh cũng phải tính toán lung lắm. Không chỉ cậu mong chờ ngày này mà Hạ Lam cũng rất háo hức. Nếu như nó bị phá chẳng phải cô sẽ buồn bã lắm hay sao? Vậy nên Văn Minh vừa thuê người cùng mình diễn kịch, vừa sắp xếp một màn tanglễthếkỉ, lại vừa tiến hành kế hoạch B so hot! Mọi thứ đều đúng với dự định của cậu, tanglễngu ngốc kia kết thúc trước 12h trưa, và để rồi..
"Đi chung với anh!" Văn Minh nháy mắt, kéo Hạ Lam đến thang máy, ấn nút tầng cao nhất "Hạ Lam, em không giận anh chứ?"
"Vì sao phải giận anh?" Cô không hỏi thêm, mặc kệ cậu muốn đưa mình đi tới đâu thì đi "Vì anh đã làm hỏng ngày lễ quan trọng nhất của chúng ta à?"
"..."
"Văn Minh, em biết nặng nhẹ mà!" Cô phì cười, vỗ vỗ vai cậu "Nếu anh không nhanh trí có lẽ lúc này thủ phạm đã ung dung ngồi cười trong bóng tối rồi!"
"Anh cũng không định xử lý triệt để cô ta.." Cậu nhướn mày, bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, dịu dàng đưa lên miệng hôn nhẹ "..Hậu họa về sau em không sợ chứ?"
"Không sợ!" Bàn tay bị cậu nắm, đôi mắt bị cậu nhìn chằm chằm, Hạ Lam gật đầu, mỉm cười đầy tự tin mà nói "Em và anh đều không phải quả hồng mềm mặc người thích nắn kiểu gì thì nắn! Hơn nữa trợ lý sẽ quản chặt vợ mình, em tin chắc anh ta không muốn một sáng tỉnh giấc thành người đàn ông cô đơn đâu!"
"Đúng ý anh!"
"Mà này, Hạ Lam giả kia thế nào?" Hạ Lam nhớ lại lúc đó trên màn hình máu thịt bầy nhầy không khỏi giật mình. Thật đến mức khó tin, không phải đã chết thật chứ? Nhưng nếu nói chết, thì cách tay của Văn Minh văng ra lúc đó tính kiểu gì đây? "Cô ấy đâu rồi?"
"Xịn không?" Văn Minh đắc ý cười "Đó không phải người thường đâu, cô ấy nhìn thế nhưng là ảo thuật gia nổi danh thế giới, anh phải tốn rất nhiều tiền mới có thể mời về làm diễn viên đóng thế cho em đấy!"
"Vậy là cái hình ảnh nổ banh xác gì đó đều là cô ấy làm ảo thuật?" Xác thật quá xịn! Giống đến mức khiến không một ai trong phòng cưới nghi ngờ! "Kì lạ quá, sau đó cô ấy biến đi đâu?"
"Nếu em muốn chút nữa anh sẽ giới thiệu cho em làm quen!" Cậu gật đầu thần bí "Dù gì chút nữa cũng phải gặp cô ấy để thanh toán cát xê!"
"À còn nữa, sao khi nãy có những mấy quả bom nổ?" Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng cao nhất. Tại đây nếu muốn lên sân thượng cả hai phải leo một cầu thang khá dài. Hai bên cầu thang quấn lụa đỏ cực kì xinh đẹp, hơn nữa cứ cách quãng lại điểm xuyết hoa tươi thơm ngát. Hạ Lam nhíu mày nghi hoặc, cô nhìn Văn Minh, cậu chỉ cười không nói "Anh bảo quản lý chỉ cài duy nhất một quả bom ở áo cưới thôi mà?"
"Anh gỡ bom thật ra rồi cài thêm những cái đó đấy, toàn là bom giả thôi mà!" Văn Minh nắm lấy tay cô, cẩn thận đưa Hạ Lam đi qua từng bậc cầu thang cao chót vót "Cho cô ta thắc mắc day dứt chết luôn!"
"Anh hư thật!"
"Hạ Lam.." Cánh cửa sân thượng bật mở, nơi này trải đầy thảm đỏ và hoa tươi. Phía xa còn đừng đỗ một chiếc khí cầu lái khá lớn, cánh cửa khí cầu hé mở, phía bên trong đột ngột tràn ra một rừng người. Văn Minh nửa quỳ gối, lấy ra từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ đưa về phía cô "..Em có đồng ý ở cạnh người đàn ông hư này cả đời không?"
"Văn Minh.." Đoàn người rất nhanh đi về phía hai người, ai nấy đều vẽ trên môi nụ cười chúc phúc. Hạ Lam nắm lấy tay cậu, kéo cậu đứng dậy "Em đồng ý! Mau đứng lên! Giúp em đeo nhẫn!"
"Được!"
Cậu mỉm cười đứng dậy, nắm lấy bàn tay cô khéo léo đưa nhẫn vào ngón áp út. Không biết là ai bắt đầu trước, từng tiếng từng tiếng vỗ tay giòn giã vang vọng, những âm thanh huýt gió vui vẻ và tiếng hô ngày một lớn: "Hôn đi! Mau hôn đi!..."
"Plan B của anh đấy ư?" Hạ Lam nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp trên ngón tay của mình, không nhịn được mỉm cười. Văn Minh lúc nào cũng chu toàn như vậy, khiến cô cảm thấy thật sư xấu hổ đó nha! "Văn Minh, khi nãy áy náy vì phá vỡ ngày trọng đại này là diễn cho em xem à?"
"Thấy anh diễn chuẩn không?" Cậu dịu dàng nhìn cô, mắt đẹp còn không nhịn được nháy một cái "Mọi người nói hôn kìa, em thấy sao?"
"Anh vốn không phải người nghe lời đám đông mà?"
"Bỗng dưng anh muốn thử thay đổi!"
"Vậy được!" Hạ Lam kéo ca vat của cậu, đánh nhanh diệt gọn mà đặt lên môi Văn Minh một nụ hôn dài thật dài. Sau đó cô kiễng chân, nhỏ giọng thì thầm vào tai cậu "Văn Minh, gả cho em đi!"
"Em nói gì?"
"Em nói.." Hạ Lam buông cậu ra, cũng lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mở nắp hộp, bên trong là một chiếc nhẫn giống hệt nhẫn Văn Minh đeo cho cô. Nếu có khác, chắc chỉ khác về mặt kích thước mà thôi! "Văn Minh, gả cho em đi!"
"Vợ à, em muốn sao chính là như vậy.."
Cậu ôm lấy Hạ Lam, hạnh phúc bế ngang cô lên khinh khí cầu. Tất cả mọi người cũng lục đục kéo lên. Cánh cửa khí cầu nhanh chóng đóng lại, hôn lễ sẽ được tiếp tục trên này, cẩu lương sẽ được tiếp tục phát những vài ngày vài đêm. Cho tới tận khi bữa tiệc cưới dài dằng dặc này kết thúc viễn mãn..
_Chínhvănhoàn_
H
aha đùađấy, chưahếtđâu =))))
Si Tình cố ý lững thững thật lâu thật lâu mới trở về nhà, cô còn chậm rãi chưa cho Ngọc Thái xem video vừa quay được ở nhà tù. Trong lòng có cảm giác vui sướng kì lạ, không hiểu nếu anh ta nhìn thấy cái này sẽ có biểu hiện như thế nào nhỉ? Ồ, không chỉ nhìn thấy cái này, còn nhận được tin cháu mình bị chính mình lên kế hoạch hãm hại nữa chứ.. Đảm bảo cả đời anh ta sẽ sống trong sự day dứt, một sự day dứt đáng sợ không bao giờ ngừng!
Tra tấn về mặt thể xác không đáng sợ, tra tấn về tinh thần mới là thứ khủng khiếp nhất. Khiến cho anh ta hối hận đi! Vĩnh viễn hối hận đi!
"Cô.." Ngọc Thái nghe thấy tiếng động vội vã lên tiếng "Cô đã trở về rồi?"
"Đã về!" Si Tình ậm ừ, cô tháo giày đặt lên kệ, bỏ túi xách vào đúng nới quy định sau đó đi thay quần áo. Si Tình ngồi ngoài phòng khách, mặc kệ Ngọc Thái bên trong giục giã mình tiến vào.
Anh nghĩ tôi vẫn còn là Si Tình ngày xưa à? Anh gọi liền đến, đuổi lập tức đi? Mơ huyễn! Cầu tôi đi!
Lười biếng bật tivi lên xem tin tức, Si Tình lập tức phải cho volume nhỏ hết cỡ vì sợ Ngọc Thái nhìn thấy tin tức trên màn hình!
Tanglễthếkỉchỉ là một trò đùa?
À không, thay vì nói là trò đùa thì phải bảo nó là kế hoạch bẫy người hoàn hảo mới đúng. Đưa tin trực tiếp từ hiện trường cho biết Văn Minh - chủ nhân bữa tiệc - đã đoán trước âm mưu khủng bố này nên đặt bẫy bắt thủ phạm. Anh ta đóng khổ nhục kế, diễn bản thân làm kẻ bị hại để định vị và tóm gọn kẻ tình nghi, tiện thể cũng một lưới gạt sạch những thành phần bất hảo trong tập đoàn của mình. Sau khi kế hoạch xong xuôi, Văn Minh và Hạ Lam xuất hiện lành lặn không chút vết bẩn trước mặt công chúng, diễn một màn cầu hôn đầy thâm tình! Đã vậy cầu hôn xong còn không thèm tổ chức tiệc dưới mặt đất, chỉ một vài thành phần là quan chức cao cấp hoặc bạn làm ăn thân thiết mới được mời lên khí cầu bay, hoàn thành một bữa tiệc trên không xa hoa hoành tráng!
Không chết cũng không bị thương?
Kế hoạch này cũng gớm quá đi mất!
Si Tình tắt vội tivi, ném điều khiển lên bàn. Nếu Ngọc Thái biết chuyện này lại vui sướng cho xem, hừ, vậy thì cô sẽ giấu kín! Giấu không cho anh ta biết mới vui nè!
Nhưng Văn Minh kia tìm ra hung thủ có khi nào sẽ tra đến tận chỗ Ngọc Thái không nhỉ? Khiến cho Ngọc Thái khổ sở sống không bằng chết cô không ngại, cô chỉ ngại cậu ta nể tình anh ta là cậu ruột mình mà tha thứ. Khi ấy công sức bắt người của cô chẳng phải đổ sông đổ bể ư? Hơn nữa Si Tình còn chắc chắn Ngọc Thái sau khi được thả sẽ tìm cô trả thù!
Mầm mống nguy hại như vậy làm sao có thể để? Si Tình nghĩ bản thân nên chuyển nhà, bán căn hộ này của Ngọc Thái, sau đó đưa anh ta đến nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, khiến anh ta bị giam cầm ở đó cả đời! Sau đó, lại..
Híp mắt tính toán, Si Tình hạ quyết tâm trong lòng. Nhưng từ nay đến khi hôn lễ kia kết thúc cũng còn một khoảng thời gian, cô cứ bình tĩnh đã.
Đi tới gian phòng của Ngọc Thái, Si Tình lôi điện thoại từ trong túi xách ra, kết nối với màn hình ti vi trong phòng ngủ. Cô cười gian tà, ấn nút phát video vừa quay được ở trại giam: "Xem nhé! Đảm bảo anh sẽ thích!"
Ngọc Thái có thích sự thật mà Trần Duy vừa cười vừa nói cho anh ta không thì không ai rõ. Chỉ biết rằng khi xem xong video kia Ngọc Thái không nói không cười, trên gương mặt đẹp của người đàn ông đẫm nước mắt, những giọt nước mắt hối hận muộn màng.
Si Tình chả thèm quan tâm chuyện đó, cô mặc cho anh ta bỏ ăn bỏ ngủ tất bật chuẩn bị rời xa thành phố này. Liên hệ với cửa hàng nhà đất, làm hợp đồng bán nhanh căn nhà này. Bởi vì nó thuộc khu cao cấp nên số tiền thu được rất lớn. Nghĩ nghĩ, Si Tình lại lên đường đến nhà của "Ngô Mai Anh" tìm kiếm giấy tờ nhà của cô ta, bán luôn thêm một khoản!
Cô gửi về nhà không ít tiền, sau đó lại liên hệ mua một căn nhà ở sâu trong núi, quanh năm ít người lui tới. Sau khi sắp xếp xong xuôi, Si Tình đánh cho Ngọc Thái một liều thuốc mê, ngay trong đêm sắp đồ lái xe đưa anh ta đi.
Thành phố hoa lệ, tạm biệt mày, tạm biệt toàn bộ những kí ức đau thương. Hi vọng sau này chúng ta không bao giờ phải gặp lại!
*
Tiệc cưới trên không cực kì đẹp đẽ và xa hoa, mọi người hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất nên trên mặt ai cũng nở nụ cười thỏa mãn hạnh phúc. Lời hứa về một khoản tiền lớn hoặc một phần đầu tư super cũng đã được bốc thăm để chọn người may mắn. Cuối cùng, tất cả cũng kết thúc trong vui vẻ.
Hạ Lam và Văn Minh tiễn những vị khách cuối cùng xuống khỏi khí cầu, sau đó lên máy bay đi thẳng tới địa điểm hưởng tuần trăng mật của mình. Nơi này vừa khéo lúc trời tối nên cả hai sau khi ăn xong bữa tối lãng mạn lập tức trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi.
Căn phòng lớn cực kì rộng rãi, trải đầy hoa hồng đỏ thơm ngát và ánh nến lung linh huyền ảo. Hạ Lam tiến vào phòng tắm xa hoa, tự xử lý những lớp trang điểm trên mặt mình rồi tiến vào bồn tắm lớn đầy nước ấm và hoa hồng. Cô vừa ngâm mình được một vài phút, ngoài cửa đã có tiếng gõ nhẹ đầy ám muội: "Tiểu thư, cô có muốn phục vụ rượu vang không?"
"Anh chuyển nghề rồi à?" Hạ Lam bật cười, cũng không bài xích chuyện Văn Minh mở cửa phòng tắm, chậm rãi bước vào. Cậu đã cởi bỏ áo vest ngoài, cavat cũng bị kéo lệch sang một bên, theo đó, cổ áo sơ mi để hở mấy chiếc cúc khiến bờ ngực trắng trẻo hiển lộ. Cặp chân dài thật dài được chiếc quần âu tinh tế bao bọc, đẹp đến mức khiến người ta muốn nín thở. Gương mặt điển trai và mái tóc đen vuốt ngược khiến cho cậu có mấy phần thành thục. Khí chất vương giả, trầm ổn dường như bị đôi mắt đen tinh nghịch đá bay sạch sẽ.
Văn Minh cầm hai ly vang đỏ trên tay, cậu tiến tới chỗ Hạ Lam đang ngả mình, đặt một ly vào tay cô. Đi tới khu vực thay đồ, Văn Minh nhanh chóng cởi sạch những áo sơ mi và quần âu trên người, khoác lên mình bộ đồ tắm thoải mái.
Cậu vươn tay lấy điều khiển tivi lớn trong phòng tắm, bật một bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng. Cũng lấy trầm hương từ trong tủ nhỏ tinh xảo, bỏ vào lò hương nho nhỏ khiến hương thơm dịu dàng quẩn quanh.
"Phục vụ chuyên nghiệp, anh thật đẹp trai!"
"Anh biết!" Văn Minh đi tới bồn tắm lớn, gạt những hoa hồng đỏ rực sang bên, từ từ tiến tới chỗ Hạ Lam đang ngồi. Cậu thoát bỏ áo tắm vướng víu, ném nó lên cạnh bồn. Làn nước ấm áp đột ngột trở nên nóng rực, nóng đến mức khiến gương mặt của Hạ Lam bị hun đến đỏ tươi "Sự chuyên nghiệp này chỉ dành cho em!"
"Ha ha.." Cô cười khan, dưới làn nước đầy hoa hồng này Hạ Lam cũng không mặc đồ. Cô có nên tưởng tượng một màn dã chiến trong phòng tắm hay không đây? Hạ Lam còn chưa này nọ bao giờ đâu, như thế sợ kích thích mãnh liệt quá cô không chịu nổi!
"Anh thấy trong phim hay có màn này.." Văn Minh tiến sát tới chỗ Hạ Lam, vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm ly rượu của cô "..Uống rượu giao bôi, sắt son một lòng, đầu bạc răng long, vĩnh sinh không đổi!"
"Còn vậy nữa?" Hạ Lam phì cười song cũng không phản đối, cô phối hợp vòng tay qua tay Văn Minh, cùng cậu uống lên một ngụm rượu nhỏ. Tửu lượng của thân thể này không tốt, cô cũng không muốn sau khi uống xong lại hành động trong mơ hồ đâu!
Đêm tân hôn qua loa như vậy sao được? Mặc dù Hạ Lam đây không theo trường phái lãng mạn nhưng nói thật để mặc nó trôi đi vô nghĩa như thế quá phí phạm!
"Mà này, vụ kia có liên quan đến cả Ngô Ngọc Thái đúng không? Anh định xử trí cậu anh thế nào?"
"Không tốt đâu nhé!" Văn Minh điểm nhẹ cái mũi của cô, trìu mến "Tân hôn của anh lại đi nhắc người đàn ông khác, anh sẽ ghen đấy!"
"Cậu anh mà anh cũng ghen nữa à?" Cô cười cười, biết thừa cậu đang đùa nên cũng không ngại ngần hùa theo "Có nên nói cho anh ta biết mối quan hệ của hai người để anh ta nghỉ luôn trò trả thù kia không?"
"Em đã nói rồi đó thôi, cậu đâu có tin!" Văn Minh không ngần ngại vạch trần "Mặc kệ cậu ấy đi, hiện tại chính là sự trừng phạt lớn nhất của cậu ấy rồi!"
"Hiện tại?" Hạ Lam nhíu mày, sau vụ hôm đó ở cửa hàng cafe chả lẽ đã có chuyện xảy ra với anh ta rồi? Si Tình làm gì à? Làm gì đáng sợ tới mức Văn Minh phải công nhận đó là sự trừng phạt lớn nhất? "Có chuyện gì vậy?"
"Anh nói rồi đó!" Văn Minh hơi xụ mặt, cậu cầm lấy ly rượu của Hạ Lam, đặt cả hai ly lên bồn tắm lớn sau đó áp sát vào người cô "Nhắc mãi người đàn ông khác anh sẽ ghen!"
"Vậy nói về anh được không?" Hơi thở đầy nam tính của người nào đó bủa vây xung quanh, Hạ Lam cố gắng trấn định nhưng hai vệt đỏ hồng trên má đã tố cáo cô cũng không phải loại mặt dày đến mức không biết xấu hổ! "Văn Minh.."
"Gọi tên anh đi.." Cậu cười tà, không hề ngần ngại chạm đến cằm Hạ Lam, kéo cô đến đặt một nụ hôn sâu. Hai người đã chính thức ràng buộc với nhau, giữa cô và cậu hoàn toàn không còn điều gì trở ngại nữa.
Hoàn toàn không có!
Và hiện tại, Văn Minh sẽ biến cái hoàn toàn trong lời nói ấy trở thành hành động. Thứ hành động kết tinh đầy thiêng liêng của tình yêu và hôn nhân.
"..Anh thích em gọi anh như vậy!"
"Anh đừng manh động nhé!"
"Em muốn ngăn cản anh?" Cậu đứng dậy khỏi bồn tắm, thân hình tuyệt đẹp hiển lộ giữa thứ ánh sáng vàng mờ ảo. Những giọt nước tinh nghịch khe khẽ chạy trên làn da mượt mà. Hạ Lam nuốt nước bọt, không tự chủ nhìn một lượt từ trên xuống dưới, dưới, dưới nữa.. Chẹp, còn chưa đến chỗ cần đến đã bị Văn Minh bế bổng lên. Cậu tiến thằng về chiếc giường lớn trải đầy hoa hồng giữa phòng, cười như hoa nở "Muộn rồi vợ ơi! Giờ này trời có sập cũng không thể ngăn anh được!"
"Văn Minh ngốc nghếch!"
"Ừ, anh ngốc!"
"Một tên ngốc yêu em!"
"..."
Ánh sáng vẫn mờ ảo, hương hoa hồng vẫn dịu dàng. Trên chiếc giường lớn xa hoa hai thân thể giao hòa cùng những bản nhạc nhẹ nhàng, sự ngọt ngào lan tỏa khắp không gian.
Hạnh phúc sẽ vẫn ở nơi này, ngay trong trái tim anh và em.
Mãi mãi.
Kếtthúc 🔚
Tác giả có lời muốn nói:
1. Gáinàomuốncoithêmvề Hồng Ngọcvà quá khứ của Minhcacathìđợiphiênngoạicủatuinhé.
2. Hêhê, hạnhphúc thật sự!
Cuối cùng thì "Tổng tàingốc.." cũngend rồi, mịcóthểsậphốhoặc viết truyện khácngắnngắnrồi!
Cảmơncáctìnhyêurấtnhiều vì đãđồnghànhcùngmịtrong khoảng thời gian 1 năm dài đằng đẵngvừa qua. Yêucáctình yêu nhiềuvô hạnnnnnn 💕💕💕💕
À quên, nhớủnghộmịtiếptrongnhữngtruyệnsaunhéhíhí 😆😆😆