Vừa lúc đồ ăn cũng được bê ra đầy ắp một bàn. Hạ Lam bĩu môi, không thèm quan tâm nam phụ khuyết não, chăm chú ăn đồ ăn của mình.
Theo trí nhớ nửa quyển của Hạ Lam thì nguyên chủ và nam phụ này chẳng khi nào đụng độ, thậm chí Trần Duy này còn không hề biết tới sự tồn tại mờ nhạt của Nguyễn Hạ Lam. Mãi đến khi bài tập cuối kì ngu ngốc kia ập đến, nguyên chủ làm việc nhóm với Hồng Ngọc mới khiến vị thầy giáo này có ấn tượng với cô.
Dĩ nhiên ấn tượng ban đầu này xấu vô cùng, đến nỗi Trần Duy chẳng màng chức danh đầy tính đạo đức của mình mà mắng chửi nguyên chủ, ép Nguyễn Hạ Lam tránh xa nữ chính ra.
Ầy, não của nam phụ này có lẽ kết cấu không đúng chuẩn bình thường. Theo quan điểm của anh ta, trên đời chẳng có ai quan trọng bằng nữ chính, tất cả những tồn tại không tốt đẹp, có thể gây ảnh hưởng xấu tới nữ chính tốt nhất nên biến mất hết đi!
Hơ, hay thiệt đó! Kiểu người cố chấp cuồng thế này có thể dung hòa với bộ não tri thức tiên tiến của một thầy giáo hay sao? Đúng là sức sáng tạo của nhân loại quá vô hạn, bạn tác giả tưởng tượng vượt xa khả năng tiếp thu của cô rồi! Chắc sau này phải bỏ thời gian đọc thêm truyện trò các kiểu mới được, tự dưng Hạ Lam thấy sự hiểu biết của mình về thế giới này quá ít ỏi.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi thứ, hai người vẫn giữ thái độ thù địch cùng nhau làm việc. Trần Duy không đưa cô trở về hoặc thả cô hoạt động tự do mà dẫn cô lên đến tầng lầu lúc đầu cô và Văn Minh tới. Hai người cùng đi đến một căn phòng chờ trống rỗng, ngồi đối diện nhau uống nước trà thân mật nói chuyện.
Haha, cái thân mật kia dĩ nhiên không có rồi. Trần Duy mang theo máy tính còn đỡ, vừa dặn cô ngồi yên chờ đợi vừa mở máy tập trung làm việc của mình. Hạ Lam bên này quá thảm, máy tính mới mua của cô dính virus nên ném trên xe Văn Minh. Điện thoại cũng tương tự, màn hình các thứ đen sì sì nên chẳng thể làm gì giải buồn. Khốn thật! Ở đây chờ đợi vô nghĩa thế làm gì chứ? Văn Minh đi khám liên quan gì đến cô?
"Một chút nữa sẽ có vài thứ giấy tờ cần tới thân phận vợ cậu chủ của cô, chịu khó mà ngồi yên đi!" Trần Duy thấy Hạ Lam thiếu kiên nhẫn ngồi xuống chiếc ghế đối diện liền tốt bụng lên tiếng.
Anh nhìn quanh phòng một lượt, chỗ này là phòng chờ vip của bệnh viện nên dĩ nhiên sắp xếp rất đơn giản. Bốn bức tường sơn vàng nhạt, bộ bàn ghế êm gọn gàng, một bộ cốc chén tinh xảo, lại đặt thêm gốc cây xanh bên cạnh. Trên tường trổ một cửa sổ nho nhỏ nhìn về hướng thành phố tấp nập, những con đường chằng chịt và xe cộ đi lại như mắc cửi. Ồ, hẳn là cô ta thấy nhàm chán lắm đây!
Con người này lúc nào cũng như thiêu thân lao vào mấy cuộc vui thâu đêm, chẳng hề có chút trách nhiệm nào với cuộc sống.. làm sao có thể chịu nổi sự yên lặng này chứ?
Khác hẳn với Hồng Ngọc của anh, cô ấy vừa dịu dàng lại tĩnh mịch. Dù là không gian như thế nào cũng không cảm thấy khó chịu hay bất mãn. Nếu lúc này Hồng Ngọc ở đây cô ấy sẽ làm gì nhỉ? Đôi mắt đen nhánh to tròn sẽ nhìn xoáy vào anh, vui vẻ hỏi anh mấy vấn đề kinh tế cô ấy chưa hiểu hết, sau đó Hồng Ngọc sẽ tiếp nối nêu ra nhận định thông minh của mình.. cô ấy sẽ khiến anh bị cuốn vào cuộc nói chuyện ấy tới mức không dứt ra được.
Hẳn là vậy. Ít ra anh sẽ không cần ngồi đối diện với máy tính nhàm chán thế này!
Hừ, vậy mà không hiểu vì lí do gì cậu Văn Minh lại không đồng ý để Hồng Ngọc giúp đỡ, thay vào đó lại cho Hạ Lam này đến? Chẳng lẽ chỉ là do cái danh vợ chồng ảo kia? Hay cô ta đã câu được cậu ấy đến giường rồi? Cậu Minh vẫn còn nhỏ, làm sao tránh thoát được móng vuốt kinh hoàng của cô ta chứ..
Không! Không đâu!
Anh lại nghĩ cái khỉ gì thế này? Từ khi nào anh lại mất niềm tin vào cậu Văn Minh đến thế chứ? Cậu ấy chính là tồn tại cao quý và thông minh nhất. Trên đời này không một ai - kể cả anh - đủ sức vượt được qua trí tuệ của cậu ấy!
"Nhờ vả người khác bằng thái độ này?" Hạ Lam cười khẩy, đi tới đứng cạnh cửa sổ. Cô vươn tay đẩy tung lớp kính nặng nề ra, để mặc ánh sáng và gió bên ngoài tràn vào chiếu rọi khuôn mặt nhỏ xinh đẹp. Mái tóc ngắn hơi hanh hanh đỏ rực rỡ tung bay theo gió, mềm mại giống như những dải lụa nhỏ.. Suýt quên, tả vậy thôi, chứ giờ này Lam có đẹp nghiêng nước nghiêng thùng cũng chả có ai để ý đâu. Ai bảo trong phòng này chỉ có hai người, và người kia lại là antifan của cô cơ chứ? "Thầy Duy thú zị thiệt đó nha!"
"Đây không phải nhờ vả!" Anh ta không quan tâm khiêu khích của cô, lặng lẽ cười khẩy "Mệnh lệnh của cậu Văn Minh, cô dám không nghe?"
"Có gì là dám với không dám?" Hạ Lam phì cười, này cậu ta cùng lắm là giám đốc vài cái công ti, tiền nhiều như núi thôi.. chứ có phải pi sà hay ông trùm xã hội đen nào đâu mà không dám? Nếu gây chuyện với Văn Minh nhiều nhất cũng chỉ bị cậu ta khó dễ chút xíu. Hạ Lam không tin chuyện cô chán quá bỏ về lại có thể khiến cậu ta giận tới mức khiến cô mất mạng!
Ít nhất thời gian ở cạnh Văn Minh chứng mình cho cô biết, trong thế giới bất thường này, tư duy của cậu ta vẫn còn bình thường lắm.
Nhưng mà này.. Hạ Lam, mày ở cạnh nam chính được mấy ngày mà dám khẳng định như thế? Hình như trước đây cô còn bị nụ cười của cậu ta dọa sợ kìa..
"Tôi đi, sau đó nói với cậu ta thầy ghét tôi quá nên ném tôi ra đường.. Chắc cậu ta giận lắm đấy nhỉ?"
"Bớt làm trò!" Trần Duy liếc mắt khinh thường một cái, lạnh giọng "Tôi chỉ cảnh cáo cô thế thôi, còn nếu cô dám bước chân ra khỏi đây, tôi sẽ có cách khiến cô đi cáng trở vào!"
"Dùng cường quyền bức ép dân nữ.. Tiểu nhân!"
Hạ Lam chọc tức người không thành, đành yếu thế ngồi ôm cục giận trêu đùa cái cây trong góc phòng. Cây nhỏ xinh đẹp, từng cái lá trơn trơn với gân lá mềm mại. Cô kiên nhẫn dùng khăn lau từng lá, từng lá một, mãi đến khi nó sạch bong sáng bóng mới dừng lại hưởng thụ thành quả. Uây, đúng là Mộc Mỹ Nhân mà! Qua tay cô lại càng đẹp hơn gấp bội. Hạ Lam hài lòng gật gù, vừa thỏa mãn vừa nhìn xung quanh. Cảnh đẹp, cây xinh, ánh sáng đủ đầy.. lúc này mà seo phi làm ảnh đại diện úp phắc búc thì quá hợp lí!
Nghĩ là làm, Hạ Lam lôi điện thoại từ trong túi ra, thoải mái tự nhiên mở phần chụp ảnh, tách tách tách.. N phát liền!
Đang vui vẻ tạo dáng bên cây nhỏ, Hạ Lam đột ngột sững lại. Cô ngẩn người nhìn lại điện thoại trên tay một lần, thêm một lần, một lần nữa.. Lướt thử màn hình chính, các phần mềm được cài đặt. Mượt vô cùng! Mượt còn hơn cả lúc trước nữa chứ!
Thế này là thế nào?
Mới ngày hôm qua nó còn chết ngắc vì virus cơ mà, hôm nay đã tự phục hồi là sao? Không thể, làm gì có điện thoại nào đủ khả năng miễn dịch với virus chứ, chắc chắn ai đó đã nhúng tay vào giúp cô.
Thoáng nhớ lại hình ảnh xinh đẹp như bức tranh thời phục hưng sáng sớm nay. Trái tim Hạ Lam nảy lên từng hồi giống hệt biểu đồ hình sin, cao thấp rõ rêt.
Trịnh Văn Minh!
Nhất định cậu ta chính là ân nhân cứu mạng điện thoại của cô!
Haha, cứu được điện thoại thế nào máy tính cũng có hi vọng! Quá tốt rồi! Cô mới mua nó chưa đầy hai tư tiếng, không muốn phải bán nó đi luôn đâu!
Thôi thì coi như trả công trước cho bạn Minh vậy, cô sẽ cho cậu ta sử dụng chức danh vợ ảo này, thay vào đó lúc về nhất định sẽ ép cậu ta sửa cho xong máy tính!
Vừa lúc Hạ Lam tìm ra chân trời mới, điện thoại vừa hồi sinh đã rung nhè nhẹ báo hiệu có tin nhắn đến. Trên màn hình hiển thị dòng chữ MR.H đơn điệu nhưng lại đủ sức khiến Hạ Lam mừng húm. Vì có bảo hiểm Văn Minh, nên Hạ Lam chẳng hề cố kị, lướt mở thẳng tin nhắn ra luôn. MR.H chỉ đơn giản hỏi: "Giao hàng ở đâu?"
Xong rồi?
Nhanh như vậy đã xong xuôi? Còn có chế độ ship tận cửa nữa chứ, ô mai gút, quá tuyệt vời!
Hạ Lam vội vã gửi địa chỉ bệnh viện, số phòng số tầng.. cho MR.H. Và bởi vì bệnh viện này nằm không xa tòa nhà của anh ta nên Hạ Lam chẳng cần chờ lâu, chỉ vài phút sau đã có người gõ cửa.
Trần Duy đang vùi đầu vào máy tính, nghe thấy âm thanh này động thái đầu tiên chính là nhíu mày khó chịu. Để tránh động chạm nhím xù lông, Hạ Lam thức thời chạy nhanh đến cửa, kí nhận hàng rồi ngồi xuống chỗ của mình. Trần Duy liếc túi hồ sơ trên tay cô, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng lóe lên mấy tia tò mò, nhưng rất nhanh đã bị anh ta đè lại. Tiếp đó thấy cô ngồi ngoan ngoãn xem hàng của mình, anh ta cũng không thăm dò thêm, quay lại tập trung làm việc của mình.
Ồ, không xen vào chuyện riêng tư của người khác, anh đúng là nam phụ có giáo dưỡng!
Lần đầu tiên Hạ Lam cảm thấy mình nên thay đổi cách nhìn nhận về đối tượng trước mắt. Phải rồi, ngoài việc bị cuồng nữ chính ra, ít nhất các phương diện khác của anh ta cũng tạm!
Hạ Lam không vội xem hung thủ là ai, cô tò mò lật mở hồ sơ của Ngô Ngọc Thái. Mấy trang đầu dán đầy những ảnh của Ngọc Thái qua các chặng thời gian: từ lúc mới sinh ra cho tới khi trưởng thành. Tiếp đến là các vấn đề liên quan trực tiếp tới cuộc sống thường nhật của anh ta: màu tóc, màu mắt, làn da, sở thích, sở ghét, thói quen, phương thức giao du, cách nói chuyện, những câu hay dùng... thậm chí cả thời gian biểu và lịch làm việc của anh ta trong thời gian này cũng có đủ luôn!
Đáng đồng tiền bát gạo gớm!
Hạ Lam gật gù khen ngợi MR.H, sau đó tập trung soi xét thật kĩ mọi thứ.
Ngọc Thái thích sưu tập xe, còn Đăng Khoa chỉ quan tâm đao kiếm các loại.
Ngọc Thái ưa màu trắng, lần nào đi dự tiệc hoặc hội nghị cũng mặc đồ trắng, tủ đồ của anh ta cũng trắng xóa một màu.. Đăng Khoa lại khác, anh ấy thích mấy gam màu trầm lặng hơn nhiều.
Ngọc Thái không quá quan tâm ba bữa cơm, với thức ăn không đòi hỏi lắm. Đăng Khoa ngược lại, vì là đầu bếp nhiều sao nên vị giác anh ấy rất tốt, món ăn không ngon miệng đừng mơ xuất hiện được trước mặt anh ấy!..
Càng so sánh, sự hụt hẫng trong lòng Hạ Lam càng sâu hơn. Mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần, nhưng sự lệch pha này vẫn khiến cô buồn bã.
Thở dài một hơi, Hạ Lam lừa mình dối người, tự trấn an bằng cách suy nghĩ: có lẽ kịch bản truyện có gò bó, anh ấy xuyên qua đây sẽ phải đi theo định tuyến nhân vật! Đợi khi có thời gian tiếp xúc gần thật sự cô mới đủ khả năng đưa ra kết luận chính thức.
Ừ ừ. Đúng đấy! Phải thế mới được!
Gật gù tự phục mình thông minh, Hạ Lam lật mở mấy trang cuối. MR.H đã giúp Ngọc Thái viết hẳn một cuốn tiểu thuyết về cuộc sống trước đây của anh ta! Lời văn phong phú sâu sắc, đúng là một câu chuyện bi lụy, đáng thương, lấy đi vô số nước mắt người đọc!
Ngọc Thái sinh ra trong nhà giàu, nhưng thân phận lại là con riêng. Anh ta bị đối xử tệ hại từ nhỏ nên sinh tâm phẫn uất với cả thế giới, lúc nào cũng u ám hận đời. Mãi đến khi gặp chị gái cùng cha khác mẹ Ngô Mai Lan mới bớt tiêu cực một chút.
Ngô Mai Lan là con gái cả trong nhà, xinh đẹp hiền lương, thương xót vạn vật. Cô vừa đi du học về đã bắt gặp đứa em trai đáng thương bị bắt nạt. Mai Lan đứng ra bảo hộ, lại gần gũi giúp đỡ Ngọc Thái học lên, học mãi đến khi anh thi vào trường y mới thôi.
Ngọc Thái thi y là có nguyên do, mẹ anh chết vì bệnh tim, Mai Lan cũng có bệnh tim, anh đã không cứu được mẹ, thì nhất định phải cứu được chị ấy!
Đáng tiếc quyết tâm của Ngọc Thái không được mấy ngày liền bị tin tức Mai Lan kết hôn đánh gãy. Chị gái yêu người đàn ông khác, còn tùy ý hắn ta chà đạp tự tôn cũng muốn cưới gả. Ngọc Thái nhìn thấu hắn, anh tìm mọi cách ngăn cản nhưng không thể được. Đúng thời gian này, Ngọc Thái lại gây xích mích với mấy đứa con trong nhà chính nên bị trục xuất ra nước ngoài.
Chị gái vốn yêu thương anh vì chồng mà bỏ mặc anh, gia đình quay lưng ném anh đến đất khách. Ngọc Thái lúc này chỉ còn biết làm bạn với sách vở, rất nhanh đã tự biến mình thành thiên tài.
Nhưng vị thiên tài ấy vinh danh chưa lâu đã nghe tin dữ: Mai Lan vì bạo bệnh mà bỏ mạng. Tâm vốn đã bình ổn của Ngọc Thái dậy sóng, anh mặc dù đã cắt đứt với gia đình nhưng vẫn trở về quê hương, mở ra TL nhằm mục đích cứu chữa toàn bộ bệnh nhân tim mạch trong và ngoài nước!
Không hiểu có phải vì muốn cống hiến cho khoa học hay không mà đời sống sinh hoạt cá nhân của Ngọc Thái cực kì sạch sẽ, anh trước nay chưa giao du trai gái bao giờ, tâm sáng như gương, lòng trong như nước..
Hạ Lam kìm lòng không đặng, suýt nữa vì số phận bi đát của Ngọc Thái mà rớt nước mắt. Buồn thay, cô còn chưa kịp đánh động tuyến lệ của mình, cánh cửa phòng chờ đã bật mở, một người con trai cao tầm mét tám nhanh chóng tiến vào. Cặp mắt đen thẫm của cậu ta cong như vầng trăng non, đôi môi xinh đẹp nhếch lên hoàn mỹ: "Không khí hòa hợp thật, để hai người ở cạnh nhau quả nhiên là quyết định đúng đắn!"
*Đã ai phát hiện ra chuyệngì "thúvị" chưa nè?? 😂😂