Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 139: Vĩnh viễn không được để nàng biết




Hắn gật gật đầu, trong ánh mắt thâm thúy có một tia lạnh lùng hiện lên: “Không cần lo nhiều như vậy, về phần những cổ đông còn lại cậu tự xử lí đi, việc này đối với cậu chắc là không khó.”
Lạc Thành vuốt cằm, thản nhiên nói: “Vâng, Tần tiên sinh.”
Lâm Hi Hi lúc này cũng có chút tò mò, quan hệ giữa Tần Dịch Dương cùng Lạc Thành không giống như với Nguyễn Húc là thân mật khăng khít, mà chỉ đơn thuần là quan hệ cao thấp, cho nên Lạc Thành nói chuyện luôn có nề nếp như vậy, phải không?
“Ăn no chưa?” Bàn tay trên lưng nàng chậm rãi ôm chặt, tiếng nói trầm thấp ở bên tai vang lên.
Lâm Hi Hi ngẩn ra, có chút xấu hổ, gật gật đầu.
Ăn hết cả hai phần thịt bò, nàng thực chất không ăn nhiều như vậy, có lẽ đói bụng thật.
“Hai ngày này nghỉ ngơi một chút, mọi chuyện còn lại, em không cần lo…” Đem nàng ôm vào lòng, ngón tay thon dài lấy khăn ăn bên cạnh giúp nàng lau miệng, Tần Dịch Dương thấp giọng nói, “Hiểu chưa?”
Làm hành động này trước mặt người ngoài, nàng có chút xấu hổ, chỉ có thể nhẹ nhàng cầm bàn tay hắn, hướng đến mình.
Lạc Thành nhìn thấy Lâm Hi Hi hiện giờ quả thật là một cô gái nhỏ ôn nhu, mới khi nãy trước mặt ban giám đốc đánh bại các vị tinh anh của Nhạc thị, hiện tại lại ở trong lòng Tần Dịch Dương, im lặng mà không phản công, lộ vẻ nhu thuận đến động lòng người, làm cho người ta có chút không muốn dời tầm mắt.
Ba ngày trước, nhận được điện thoại của Tần Dịch Dương, chỉ là gọi hắn về nước, cũng không có nói cụ thể muốn làm gì.
Thật không ngờ là làm trợ lý của một cô gái nhỏ.
Có thể đem những người bên cạnh cho nàng dùng đến, có thể nhìn ra được nàng đối với Tần Dịch Dương mà nói là rất quan trọng.
Mà hắn cũng rất nhớ rõ thân phận của cô gái này.
Hai năm trước, là hắn tự mình đi điều tra, cái đêm sai lầm trong quá khứ đó, sau hai năm, thật không ngờ lại là một cảnh tượng như vậy, bọn họ lại có thể xuất hiện với thân phận vợ chồng này.
Trong đầu Lạc Thành nghĩ không rõ ràng lắm bọn họ rốt cuộc là thế nào lại diễn biến thành như vậy, mà Tần Dịch Dương lúc này chẳng lẽ lại nghiêm túc thật sao? Lấy thân phận của hắn mà nói, hôn nhân là chuyện không thể lấy ra đùa giỡn.
“Em mấy ngày này vẫn phải ở trong Tần trạch (nhà của người họ Tần gọi là Tần trạch) sao?” Nàng có chút kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi.
Tần Dịch Dương trầm mặc một lát, sủng nịch vỗ vỗ lưng nàng, thanh âm khàn đi nói: “Ngoan…Em ở nơi này anh sẽ yên tâm một chút, mấy ngày này em không an toàn”
Theo phong cách làm việc của Nhạc Phong, nàng có thể an toàn sao?
Lâm Hi Hi cũng có để ý đến dụng ý của hắn, có lẽ lâu nay bận rộn như vậy, nên nghỉ ngơi tốt một chút, Tần trạch cũng không phải không tốt, nàng thích tĩnh mịch, chuyện gì cũng không cần nàng làm, cái gì cũng tốt.
“Yên tâm đi,” hàng lông mi dày của hắn buông xuống dưới, nhìn tỉ mỉ nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng, thanh âm rất nhẹ nhàng, “Anh sẽ nhanh trở về, không phải lo lắng không ai ở cùng em.”
Thân thể nàng run lên, ngón tay mảnh khảnh vô ý đặt ở trên khăn trải bàn, nắm chặt nói, “Em …đâu có ý này.”
Nàng vừa mới ăn no xong, đôi môi đỏ bừng mọng nước, hắn nhịn không được cúi đầu hôn một cái, vuốt ve tóc nàng, thấp giọng nói: “Anh có.”
Trong vòng vài ngày không nhìn thấy nàng, nàng nghĩ hắn nhịn được sao?
Không có thói quen làm chuyện thân mật trước mặt người ngoài, mặt Lâm Hi Hi đỏ ửng, Lạc Thành hoàn hảo vẫn là bộ dáng im lặng y như trước, nếu nhìn kỹ, thậm chí ngay cả rượu hồng trước mặt cũng không đổ một chút nào, ngồi ở đó trên vẻ mặt không hề có biểu cảm gì.
Chính là người đàn ông bên cạnh này, nàng đã sớm không biết bắt đầu khi nào thì yêu thương, tóm lại, khi yêu quả thực không có khả năng kiềm chế, không tự chủ được mà nghe lời, đáp ứng, hắn nói gì nàng đều nhu thuận mà làm, cho dù là loại thân mật không kiêng nể như vậy, nếu hắn thích, nàng cũng chỉ có thể phối hợp.
Từ khi nào thì bắt đầu thay đổi thành như vậy?
Nàng mơ hồ cảm thấy đáng sợ, thế nhưng tất cả đều thay đổi một cách vô tri vô giác, nàng căn bản không cảm nhận được.
Nhìn hắn ở bên cạnh, tự nhiên mà ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói chuyện hoặc cùng người khác nói chuyện với nhau, trong nháy mắt nàng sẽ có cảm giác hoảng hốt, nghĩ có thể mãi mãi như thế này đến tận răng long đầu bạc không, khi nào thì việc thu mua Nhạc thị thành công? Khi đó có phải hiệp ước giữa bọn họ sẽ kết thúc không?
Như một đóa hoa xinh đẹp rực rỡ, vào thời điểm đẹp nhất, rồi cũng sẽ nhanh chóng héo tàn.
Lâm Hi Hi đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, ôm chặt hai vai, ở trong khuỷu tay hắn im lặng mà nghỉ ngơi, nghe hắn cùng Lạc thành tiếp tục nói chuyện về một ít tình hình Nhạc thị, hô hấp hắn nhàn nhạt vây quanh người.
Đã bị trầm mê.
Nàng cứ như vậy mà rơi vào thật sâu, e rằng đợi đến khi hắn thật sự tuyên bố ngày kết thúc hiệp ước, nàng sẽ không có cách nào thích ứng. Ở trong lòng ngực hắn lui về sau một chút, nàng không hiểu được nặng nề ngủ.
Lạc Thành nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp đang mơ ngủ trong khuỷu tay hắn, vốn định mở miệng hỏi một chút, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, về sau định thế nào, nhưng lời nói đến cửa miệng lại nuốt trở về.
Hắn luôn luôn không nhúng tay vào chuyện của Tần Dịch Dương, đối với người đàn ông này, hắn có thói quen là vâng lời.
“Ở đây làm tốt chuyện của cậu, sau đó thì trở về.” Tần Dịch Dương thản nhiên nói xong, ly rượu hồng trong lòng bàn tay chậm rãi nâng lên, trong đôi mắt đen thâm thúy có sự tìm tòi quen thuộc cùng lạnh lùng, “Sự việc hai năm trước, không cần nhắc lại trước mặt cô ấy, nếu có thể, cả đời cũng không được cho cô ấy biết.”
Trong lời nói thản nhiên của hắn, giống như mỗi một câu nói trong quá khứ, nhưng nghe được hai chữ “cả đời” kia, ánh mắt Lạc Thành vẫn là không nhịn được nâng lên, hắn trầm mặc, chính là hắn không có lựa chọn nào khác.
“Vâng, Tần tiên sinh.” Lạc Thành cuối cùng nhìn thoáng qua nàng, trả lời rõ ràng.
***
Tần trạch.
Trên màn hình tinh thể lỏng trong phòng khách là một hình ảnh hoàn toàn hỗn loạn.
Từ những người nghèo tới tấp bán tháo cổ phiếu, đến nhiều vị cổ đông nhỏ chuyển nhượng cổ phần cho Bác Viễn, Bác Viễn không tiếc giá cả thu mua, những tin tức này giống như đoán trước tình hình bên trong mà theo nhau xuất hiện, Lâm Hi Hi mặc một bộ váy màu trắng đứng ở trong phòng khách, đôi mắt nàng trong veo như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng, nàng vừa định ấn nút tắt, hình ảnh bên trong liền thu hút nàng.
“Nhạc tiên sinh, xin hỏi ngài có cảm thấy Lâm tiểu thư làm như vậy có phải muốn trả thù hành vi ngày trước của ngài?”
“Trả thù chuyện gì?”
“Về hai vụ kiện kia, Nhạc tiên sinh, ngài có cảm thấy hiện giờ Lâm tiểu thư có thể lật lại bản án không? Bởi vì cô ấy từng nói kết quả tuyên án của quan tòa không thỏa đáng, Nhạc tiên sinh đối với việc này thấy thế nào?”
“Cô ấy luôn luôn khờ dại…điểm này, tôi rất hiểu.”
“Thế nhưng Nhạc tiên sinh, hiện tại Nhạc thị đang gặp tình hình nguy hiểm, ngài có nghĩ đến biện pháp nào để cứu vãn chưa?”
“Cô ấy muốn làm gì cứ để cho cô ấy làm đi…Sẽ có một ngày, cô ấy sẽ rõ bản thân có bao nhiêu nghĩa khí, đang thay người nào làm việc…” Nhạc Phong ở trong vòng vây phóng viên rốt cuộc xoay người lại, khóe miệng gợi lên một ý cười tà ác, “Tôi thương thay cho Hi Hi, cô không biết cô ấy luôn luôn thiện lương sao? Vì bạn bè có thể không luyến tiếc tôi, cũng có thể vì trả thù, ngay cả thân thể mình cũng bán đi…”
“Nhạc tiên sinh, ngài nói những lời này là có ý gì?”
Hình ảnh thực hỗn loạn, Nhạc Phong chỉ cười cười, dáng người cao ngất bước ra xa.
Lâm Hi Hi nắm điều khiển trong tay, run rẩy một chút.
“Phu nhân, người đứng xem như vậy mệt mỏi lắm, ngồi xuống một chút đi.” Các người hầu đem sofa tới, đặt ở giữa phòng.
Nàng cả kinh, vội vàng nói: “Không cần, tôi chỉ là tình cờ xem thôi, mọi người không cần phiền lòng như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.