Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 141: Không thích tranh giành tình yêu




Trời biết được hắn không muốn hầu hạ cái vị đại tiểu thư Lily kia đến cỡ nào, mà cô gái nhỏ trước mắt này lại quá quật cường, chỉ cần một ánh mắt trong veo kia cũng khiến cho kẻ khác phải đui mù, làm sao nỡ để cho nàng phải tốn nửa điểm sức lực chứ?
“Uy. Anh đang làm gì vậy?” Lily hướng lại đây, nhìn thấy Mục Thanh Ngôn kéo hành lý của cô đi lên lầu, trong lòng thầm mắng hắn nhiều chuyện, lại quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Hi Hi, ánh mắt đầy châm chọc.
“Hừ, còn giả bộ nói cái gì không cần người khác hỗ trợ, cô chỉ thích đàn ông giúp cô đúng không?” Cô ta sắc bén nói.
Phủi phủi bùn đất trên tay, Lâm Hi Hi nhìn Lily, ánh mắt trong veo như nước.
“Tôi phải giúp cô mang hành lý là đạo lý đãi khách, mà bạn của tôi giúp tôi chiếu cố, là bởi vì anh ấy tốt bụng.” Nàng dừng ở đôi mắt màu lam kia, tự nhiên hào phóng: “Những chuyện này không có gì bất đồng cả, xin hỏi đối với cô sẽ có tổn hại gì sao?”
Nàng cũng không thích có người dây dưa một việc không tha, nhất là những chuyện râu ria
“Cô …” Lily nghẹn lời, trong lòng dâng lên một cỗ lửa hận nho nhỏ, không thể phát tiết.
Không có tâm tư để tiếp tục để ý đến những tranh luận rắc rối này, Lâm Hi Hi nhìn liếc cô một cái, đi thẳng đến phòng khách, nếu mỗi ngày nàng đều phải dây dưa cùng với cô ta, vậy đành phải có trình tự đầu cuối, tính cách của Lily đã thay đổi rất nhiều, nàng cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng, nếu có người tranh cãi với cô, cô sẽ thực sự tiếp tục nháo loạn như vậy.
Quả nhiên, vừa thấy nàng bỏ đi, trong lòng Lily bắt đầu sôi máu lên.
“Cái gì đạo tiếp khách, tôi đã sớm nói qua, các người bất quá chỉ là mua bán giao dịch mà thôi, cho dù hiện tại anh ấy có bảo cô ở lại nơi này thì cô cũng không thể trở thành bà chủ ở đây được.” Cô ta đuổi theo phía sau nàng nói.
“Tùy cô thôi.” Lâm Hi Hi nhẹ nhàng lưu lại một câu, “Tôi không phải quá để ý.”
Bước chân nhẹ nhàng dừng lại, nàng vẫn là tốt bụng nhắc nhở một câu: “Phía bên phải lầu ba có cầu thang lên sân thượng, cầu thang bên trái chỉ có thể đi xuống lầu hai, ở đó có một cái ban công rất lớn, không có đường đi lên.”
Lily ngẩn ra, mạnh mẽ trấn định, châm chọc mà cười cười.
“Những điều này không cần cô nói tôi cũng đã biết, thời điểm mà tôi sờ hết tất cả những thứ ở nơi này, không biết cô còn đang ở nơi nào ý chứ.” Cô tận lực dùng lời lẽ châm chọc, lựa chọn từ sân bay đến đây ba ngày tới sẽ ở trong Tần trạch, chính là vì muốn cho nàng khổ sở.
Kỳ thật chính cô cũng sắp nổi điên rồi, ở chỗ của Mục Thanh Ngôn, cô chỉ có thể thông qua báo chí và TV mới có thể biết được tin tức của Vinson, chính là mỗi một tin đều lộ ra ba chữ Lâm Hi Hi, hắn vì nàng thu mua Nhạc thị, hắn cực kỳ sủng ái nàng, thậm chí hắn còn để cho nàng đến Tần trạch ở. Tất cả những điều này khiến cho Lily khó mà chịu được.
Cô dùng hết mọi biện pháp cầu xin mới có thể có cơ hội đến Tần trạch, chính là nhìn xem rốt cuộc Lâm Hi Hi có bản lĩnh gì, có thể thật sự khiến cho Vinson vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, còn vui vẻ mà làm. Nhưng là quá trình cầu xin kia, cô không muốn phải tiếp tục nữa, tóm lại, thực kinh hồn đoạt vía, có lẽ hiện tại Vinson đang hận chết cô cũng không chừng.
Nhưng không sao, dù gì cô cũng là người đàn bà của Vinson, cô biết tính cách của hắn như thế nào, đến lúc đó nhu thuận làm nũng một chút, hắn nhất định sẽ không đuổi cùng giết tận cô.
Lông mi thật dày chậm rãi cụp xuống, giống như cánh bướm hạ xuống, Lâm Hi Hi cuối cùng chăm chú nhìn cô liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Vậy không còn chuyện gì tôi về phòng trước, tới giờ cơm sẽ có người đến báo cho cô.”
Cùng một cô gái ghê gớm tranh giành tình nhân, thật sự sẽ không có cái gì gọi là nhân nhượng.
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng đi lên lầu, một chút cũng không thèm để ý đến cô gái phía sau có loại biểu tình gì.
Ban công lớn như vậy, tách trà trên bàn bên cạnh ghế dựa đã sớm nguội lạnh.
Khép lại tài liệu, tâm tình của Lâm Hi Hi vẫn là không thể dịu xuống.
Tất cả những điều này tới thật có chút bất ngờ, nàng không biết vì sao Lily lại tự nhiên tiến vào, mà cô ta còn nói qua Tần Dịch Dương đã đồng ý, nói vậy sẽ không phải là giả, mà nàng cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là vì cái gì.
Thân thể nhu nhược cuộn mình ở trong lòng ghế dựa, tấm chăn hơi mỏng đắp toàn bộ hai chân của nàng, tóc dài như thác nước vương lả tả trên vai.
“Phu nhân, đã tới giờ ăn cơm trưa.” Người hầu từ phía sau đi tới, nhẹ giọng nói.
Lâm Hi Hi bừng tỉnh, đứng dậy đem tài liệu đặt ở trên bàn, tóc dài đen bóng xõa xuống bả vai nhu nhược của nàng, đẹp không sao tả xiết, nàng nhớ tới chuyện gì đó, “Đã kêu Lily rồi chứ?”
Sắc mặt người hầu hơi biến, vẫn là mềm mại đáp lại: “Đã báo cho Lily tiểu thư rồi.”
Lâm Hi Hi yên tâm một chút, đem chăn mỏng đặt lên nghế, đứng dậy theo cô ta đi ra ngoài, khóe môi có ý cười thản nhiên, tựa như bình thường, mỗi một người hầu đều có thể cảm giác được sự thân thiết của nàng.
“Phu nhân, cô đừng tin tưởng lời nói của Lily tiểu thư, tôi đã ở nơi này làm việc rất lâu, ít nhất cũng được năm năm rồi, Lily tiểu thư chưa từng ở đây một lần, phải nói là, cô là người phụ nữ đầu tiên từng ở trong Tần trạch.” Người hầu tốt bụng giải thích với nàng, “Phu nhân, cô không giống với những người phụ nữ khác, chúng tôi đều có thể thấy được, tiên sinh đối xử với cô rất tốt.”
Ý cười trên môi Lâm Hi Hi yếu ớt rút đi một chút, nhớ tới người đàn ông kia, trái tim bình ổn cơ hồ nổi lên gợn sóng.
“Anh ấy có nói khi nào thì trở về không?” Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại nỉ non hỏi ra một câu như vậy.
Người hầu ngẩn ra, ngay sau đó đã kịp phản ứng lại nhìn tia ửng hồng trên mặt cô gái nhỏ kia, cười rộ lên: “Phu nhân, cô có muốn gọi một cuộc điện thoại cho tiên sinh hay không, thời điểm dùng cơm trưa, chắc hẳn ngài ấy cũng không có bận chuyện gì.”
Mặt Lâm Hi Hi càng ửng hồng, lắc lắc đầu: “Bỏ đi, không nên quấy rầy anh ấy.”
Sau khi đi đến phòng khách, Lily thực đã ngồi vào bàn, cô ta mặc một bộ váy vô cùng phong tình, tóc quăn màu nâu sáng bóng, giống y như lúc mới gặp vui vẻ cùng cởi mở dâng trào.
Bước chân Lâm Hi Hi chậm rãi dừng lại, ở phía đối diện cô ta ngồi xuống.
Đột nhiên cảm thấy có một tia quỷ dị, ở dưới mái nhà của một người đàn ông, hai cô gái mang tâm ý đối địch cùng phòng bị giáp mặt nhau, nhìn có vẻ thực tĩnh lặng nhưng thực ra lại vô cùng mãnh liệt, một người là tình nhân trước đây, một người là vợ hiện tại, hai người như vậy được coi là cái gì?
Lily cũng im lặng một cách khác thường, cũng không có cạnh khóe, cứ bình thản ung dung mà ăn cơm.
Một mình Lâm Hi Hi như đi vào cõi thần tiên, đột nhiên nghe được một tiếng “Đinh” vang lên, thìa bạc rơi vào trong bát súp phát ra tiếng vang, kinh động suy nghĩ của nàng. Nàng không cẩn thận một cái liền bị bắn vào tay, bị nước súp bắn lên người, có chút chật vật.
Răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, nàng né ra một chút, sau đó dùng khăn giấy chà lau trên quần áo.
“Phu nhân, không có việc gì chứ?” Người hầu đi đến thân thiết hỏi, lấy chiếc bát trước mặt nàng đi: “Để tôi đi lấy giúp cô một bát khác.”
Nàng nhẹ giọng nói lời cảm ơn, quay đầu lại liền phát hiện ra Lily đang nhìn chính mình.
“Anh ấy chính là thích cô như vậy sao?” Lily nghĩ nghĩ tìm từ: “Hừ, Trung Quốc các người có một câu tục ngữ đó là ‘già mồm cãi láo’ hay nói cách khác là ‘làm ra vẻ’ anh ấy chính là thích cô như vậy sao?”
Lâm Hi Hi không biết đến tột cùng là cô ta nghĩ như thế nào để ra được hai câu tục ngữ này.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm mát lạnh phản bác lại vấn đề vô lý của cô ta: “Thật có lỗi, tôi không biết được ý tưởng của anh ấy, tôi cũng không muốn đoán.”
Lily nhìn nàng một hồi, đột nhiên cười cười, hai tay đặt lên bàn nói: “Vậy cô cũng có thể suy xét xem sao a, vì sao anh ấy lại muốn cho tôi vào đây ở, đoán đúng có thưởng a.”
Như là một cái bẫy đang rình rập, đang chờ đợi nàng sa vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.