Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 145: Lâm Hi Hi, không phải sợ




Đầu mùa thu ánh mặt trời có chút thưa thớt, chiếu vào một chiếc xe gia dụng màu đen có rèm che.
Bãi cỏ được bao vây bên ngoài bởi hàng rào hoa, tất cả những đóa hoa đều nở tung dưới ánh mặt trời, một thân ảnh xinh đẹp đi qua, mở cửa xe ra nhỏ giọng hỏi cái gì, sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, mới hướng về phía ghế phụ.
“Phu nhân, cô xác định chỉ đi một mình sao, nếu không chúng tôi sẽ đi cùng cô?” Chị Tuệ có chút lo lắng, đi tới hỏi.
Cài xong dây an toàn trên người, Lâm Hi Hi ngẩng mặt lên, cười yếu ớt: “Không cần, tôi đưa cô ấy đi là tốt rồi, ổn thôi.”
Bệnh viện gần đây nàng không rõ ràng lắm là ở đâu, bất quá bên cạnh có Lưu sư phó lái xe, nàng không sợ không tìm thấy đường trở về. “Vậy …. Có cần nói trước với tiên sinh một tiếng không, có lẽ tiên sinh có thể liên hệ đến bệnh viện tốt nhất.” Chị Tuệ suy nghĩ rồi nói. “Không cần đâu.” Lần đầu tiên Lily mở miệng từ chối, trên măt lộ ra một tia sợ hãi.
Là cô do cô lộn xộn chọc tới Vinson, hiện tại sợ rằng nói với hắn cái gì hắn vẫn là dùng cái loại biểu tình băng lãnh kia, cô không muốn động vào bãi đinh đó, càng không muốn mấy người nàng thương hại cô cái gì.
Lâm Hi Hi trầm ngâm một lúc, nâng tay lên nhìn đồng hồ.
“Chúng tôi đi ra ngoài khoảng ba tiếng, sau ba tiếng mà không thấy chúng tôi trở về, chị gọi điện báo cho tiên sinh. Nếu lúc đó tôi thấy không có gì cần thiết thì sẽ gọi điện thoại báo cho chị, thế đã được chưa?”
Chị Tuệ nhìn thấy vẻ mặt chân tình của nàng, suy nghĩ thật lâu mới đưa ra quyết định: “Được, phu nhân.”
Không phải là chị cảm thấy có gì không thích hợp, mà là vị Lily tiểu thư này không thể khiến cho người ta ít lo đi được, phu nhân đi theo cô ta ra ngoài, nếu không ai ở bên cạnh trông nom thì ai có thể yên tâm được chứ.
Lưu sư phó trong xe cũng hướng chị Tuệ tỏ ý cam đoan sẽ đưa phu nhân trở về an toàn, chị Tuệ lúc này mới an tâm một chút.
Ánh mắt mát lạnh của Lâm Hi Hi nhìn về phía trước, rồi sau đó lại nhìn về phía kính chiếu hậu, Lily không được thoải mái lắm cắn cắn môi suy nghĩ những điều nàng nghĩ đúng quả là chu đáo, bọn họ từ nơi này xuất phát đến bệnh viện và trở về cũng đã mất hơn một giờ, còn lại khoảng thời gian ngắn như vậy, cô có thể làm được chuyện dự tính hay không?
Cánh tay không bị thương nắm chặt lại, Lily âm thầm suy nghĩ, quả nhiên nàng đã trở nên thông minh hơn.
Phụ nữ bên cạnh hắn, luôn bất tri bất giác mà trở nên giống hắn, không phải sẽ trở nên vô tình mà là sẽ trở nên nham hiểm hơn. “Chúng ta chỉ đi có ba tiếng, vạn nhất tôi còn muốn đi shoping thì phải làm sao bây giờ?” Lily giả như lơ đãng hỏi.
Xuyên qua kính chiếu hậu Lâm Hi Hi nhìn cô ta, ánh mắt trong veo tĩnh lặng như mặt nước hồ thu có một tia gợn sóng.
“Nếu như cô cảm thấy tay không có vấn đề gì thì đương nhiên có thể.” Nàng nhẹ nhàng nói, áp chế tia nghi hoặc dưới đáy lòng, “Lưu sư phó có thể giúp cô xắp xếp, tôi tự mình trở về.”
Một câu này, cơ hồ đem toàn bộ kế hoạch của Lily phá hỏng.
Mặt cô ta hơi đỏ lên, tựa như chỉ cần nói thêm một lời nữa thì mọi âm mưu của cô ta sẽ lộ tẩy hết, đành phải thở dài một tiếng, trong lòng lại suy nghĩ tính toán chuyện gì đó. May mắn lúc ra khỏi nhà, cô cũng có mang theo di động.
Chiếc xe màu đen tao nhã mà chạy trên đường ngoại ô trống trải, ngồi trên ghế sau một cô gái xinh đẹp gợi cảm tao nhã mà nheo lại hai mắt, lấy di động từ trong túi xách ra, nhẹ nhàng mà ấn một dãy số ….
Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện khiến mũi hơi cay cay.
Ở trong Tần trạch ngây ngốc mấy ngày nay, hồi lâu không gặp qua nhiều người chen chúc đến vậy, Lâm Hi Hi có chút không thích ứng được.
Ngồi im lặng ngang hàng ở bên cạnh, Lily nhìn thấy đám người chen chúc kia, bỗng có chút chán ghét, khóe miệng khẽ nhếch lên, hơi hơi châm chọc, “Lâm, tôi có chút lắm chuyện, nhưng là như vậy có sao không, anh ấy có thầy thuốc chuyên dụng nha, cô cũng không biết sao, còn cần phải đến bệnh viện để xếp hàng làm gì?”
Lâm Hi Hi có chút hoảng sợ, nhưng không nói gì.
Trước đây nàng đúng là luôn dễ dàng bị thương, chẳng qua là từ ngày ở cùng một chỗ với Tần Dịch Dương, cơ hồ không có cái gì có thể khiến nàng bị tổn thương, đối với bệnh viện, cũng xa lạ một chút.
Mà trước kia…
Lông mi thật dài khẽ run rẩy, nàng cảm thấy bản thân mình không cần phải nghĩ đến những điều đó nữa, kế hoạch thu mua Nhạc Thị đã cơ bản hoàn thành, những chuyện cuối cùng Lạc Thành sẽ xử lý, không cần nàng ra mặt bận tâm nữa.
“Số 13, Lily.” Bác sĩ trong phòng gọi lớn một tiếng.
“Theo cô ấy đi làm một chút thủ tục liên quan cùng đóng những khoản viện phí cơ bản.” Một hộ sĩ trẻ đem phiếu khám bệnh nhét vào trong tay Lâm Hi Hi, có chút bực mình không kiên nhẫn được.
Cô gái xinh đẹp này im lặng ngồi ở đây tựa như một đóa hoa bách hợp ngọt ngào, khiến cho người ta nhịn không được mà liếc mắt nhìn, chẳng qua là càng xem lại càng thấy hơi hơi ghen tỵ.
Lâm Hi Hi nhìn phiếu khám bệnh trong tay, ánh mắt mát lạnh nhìn lướt qua bốn phía, đối với hoàn cảnh ở đây có chút khó hiểu. Lily nâng cổ tay của chính mình đi vào, sau đó quay người lại nhẹ giọng nói: “Ở phía trước quẹo phải nha …. Cô đi xem qua rồi sẽ biết.”
Nàng cầm lấy túi xách trong tay, cuối cùng nhìn Lily liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Vậy cô ở đây trước, cứ từ từ.”
Hành lang u lãnh, cũng có rất ít người đi lại.
Lâm Hi Hi không đi đến cuối hành lang, ánh mắt mát lạnh cứ nhìn nhìn, không quá rõ ràng, không có biển số phòng, cũng không có người ở đó, căn bản đây không giống như nơi để làm thủ tục, nàng thu hồi ánh mắt, xoay người quay lại.
Một cánh cửa mở ra, nàng nhìn thấy một bàn tay vịn theo cánh cửa đẩy ra, không có gì kỳ quái.
Chẳng qua là chỉ một cái chớp mắt sau nàng liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, tay áo của người kia dĩ nhiên là màu đen, rõ ràng là Âu phục, ngay cả cổ tay áo cũng được thêu nổi rất tinh xảo, động tác thong thả mà nguy hiểm, dự cảm xấu trong lòng nàng nháy mắt đã dâng lên.
Bước chân của nàng dừng lại, không dám tiếp tục đi về phía trước.
Tại nơi băng lãnh tĩnh lặng này, trong lòng nàng dâng lên một cỗ sợ hãi quen thuộc, lòng bàn tay lành lạnh hơi hơi toát mồ hôi, nàng dừng ở cánh tay mở ra cánh cửa kia, vô thức mà lùi về phía sau từng bước, xoay người muốn chạy trốn.
“Ô….” Một miếng vải ẩm ướt mang theo lực đạo mạnh mẽ bịt kín miệng của nàng.
Nháy mắt kia khi Lâm Hi Hi xoay người lại chỉ thấy một thân ảnh cao ngất to lớn, cách nàng gần như vậy, thắt lưng của nàng bị hung hăng xiết chặt, nàng cố dùng bàn tay nhỏ bé gỡ bàn tay to lớn đang bịt miệng nàng kia, lại phát hiện ra cả người đã không còn chút khí lực.
Hơi thở nhạt nhẽo điên cuồng mà bao trùm nàng, nàng run rẩy, ánh mắt xinh đẹp muốn nhìn rõ người trước mắt, lại chỉ có thể không cam lòng mà nhắm mắt lại khi thuốc mê phát tác, thân thể hoàn toàn mềm nhũn trong nháy mắt, một nụ hôn nóng bỏng dừng ở trên thái dương nàng, hung hăng ấn một cái, thanh âm ám ách nói: “Hi Hi …. Hoan nghênh trở về ….”
Ác mộng chà đạp má lúm đồng tiền.
Tựa như rơi xuống vực sâu không đáy, bóng đen ào ào mà ập tới, nàng thoát không được.
Một tia khí lực len lỏi vào trong thân thể, ngay sau đó là sự thanh tỉnh cuồn cuộn dâng lên, nàng bắt đầu có thể cảm nhận được hô hấp của chính mình, ngón tay của chính mình rung động.
Và những … đau đớn này.
Hình như là trải dài toàn thân, không biết vì sao mà bị, tóm lại là rất đau.
Lâm Hi Hi hé mở ánh mắt mỏi mệt, ánh mắt xinh đẹp có một tia tái nhợt cùng yếu ớt, ngân một tiếng rên khẽ, nàng nhìn quang cảnh xung quanh, hình như là một nhà xưởng ẩm ướt hoang vắng.
Gắt gao nhắm mắt lại, Lâm Hi Hi nhớ tới những chuyện đã xảy ra trước đó.
Kỳ thực khi vừa tỉnh lại nàng đã đủ nghĩ ra là ai bắt cóc nàng, nhắm mắt lại, nhớ lại lực đạo tàn nhẫn mà bạo ngược, điên cuồng mà ập tới khi đó, nàng cảm giác chỉ có bản thân mình đang bị nhốt trong một căn phòng, mà hắn ta đã dùng phương thức vô cùng đáng sợ mà bắt nàng đến đây làm tù binh ngay tại trong căn phòng này mỗi một cái góc phòng, khuôn mặt ôn tồn tuấn lãng kia dần chuyển sang màu đen, trở nên vô cùng tà ác.
Không phải sợ.
Lâm Hi Hi, không phải sợ.
Đợi một hồi lâu, nàng mới chậm rãi mở to mắt, trước mắt đã là một mảnh hoang mang.
Nàng giãy dụa ngồi xuống, lại phát hiện toàn thân không thể động đậy, cũng bị mấy vòng dây thừng thô ráp buộc chặt vào ngăn tủ, cổ tay mảnh khảnh thực đã bị xiết đến thê thảm, cổ chân cũng có chút vô cùng thê thảm.
Đau đớn toàn thân rốt cục là do đâu mà tới?
Lông mi thật dài run rẩy, nhìn váy dài bị xé rách của mình, bờ vai cùng ngực, còn có trên đùi, một dải dài dấu hồng hồng ….
Toàn bộ mọi chỗ, không có chỗ nào là không có dấu vết của Tần Dịch Dương hôn lên người nàng đêm qua.
Nàng hung hăng cắn chặt cánh môi đã bị hôn qua một lần, lực đạo hung ác, như là ấn ký ấy phải hoàn toàn biến mất khỏi người nàng ngay lập tức.
Đau......
Thật sự rất đau.
Lâm Hi Hi lùi đến ngăn tủ bên cạnh, ngẩn đầu nhìn lướt qua căn phòng, tất thảy là màu trắng, thực u tĩnh, nàg nhìn thấy cầu thang màu trắng, có ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ chiếu lên bức rèm, thực đẹp …. Cửa sổ.
Ánh mắt nàng sáng ngời, thử cựa một chút lại bị dây thừng xiết càng đau hơn.
“……” Nàng rên lên một tiếng, tựa vào trên ngăn tủ suy nghĩ một hồi? Thử lay động vị trí bị dây thừng buộc chặt, chẳng qua chỉ là vô vọng, tháo không được, rất khó cởi.
Nàng cúi đầu xuống, mái tóc dài mượt cũng rơi rụng xuống, trượt trên bờ vai tuyết trắng mềm mại của nàng, rũ xuống đầy đất. Nàng thử dùng miệng chạm vào dây thừng, cố hết sức mà cắn, từng chút từng chút nới lỏng.
Dây thừng to lớn thô ráp phải tốn rất nhiều sức, miệng nàng đau đớn, cũng chỉ ngừng một chút.
Bất quá vẫn còn có hy vọng, nàng tập trung khí lực, tiếp tục cởi.
Nàng không biết bản thân mình đã ngất đi ở đây bao lâu rồi, bất quá nhìn ánh mặt trời chiếu vào, cũng biết nhất định đã mấy giờ trôi qua rồi. Cái tên ác ma Nhạc Phong kia, không biết trốn ở đâu, cũng không biết đến khi nào thì gặp phải hắn, nàng gắt gao áp chế sợ hãi cuồng loạn dưới đáy lòng, chú tâm cởi dây thừng.
Một cái nút thắt rốt cục cũng bị tuột ra, cả người nàng đã đầm đìa mồ hôi.
Bàn tay nhỏ bé yếu ớt cố hết sức mà lay động dây thừng trên chân, hung hăng một chút cố hết sức cởi thoát ra.
“A…..” Nàng ôm cánh tay bị đau khẽ rên lên một tiếng, dịu đi một chút lại bắt đầu tháo ra dây thừng trên tay, đợi cho toàn thân được khôi phục tự do, nàng giãy dụa đứng dậy, đem đai lưng váy dài bị xé rách buộc thật chặt lại, bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm đường ra.
Cửa đã bị đóng kín, nàng chạy tới bên cửa sổ chỉ thấy trên lớp kính tối màu kia có một phiến nhỏ được mở ra, thủy tinh lại sắc muốn chết, căn bản không thể leo lên. Lâm Hi Hi nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, nhấc chân, túm lấy một chiếc ghế nhỏ bên cạnh dùng hết khí lực đập mạnh lên tấm kính thuỷ tinh.
“Phanh.” Một tiếng ghế dựa bị bật thật mạnh bay ngược trở về, mà thủy tinh tựa như không có một chút lay động.
Nàng ôm lấy hai tai né tránh, cắn môi nhìn cánh cửa thủy tinh không thể phá vỡ kia, đáy lòng dâng lên một tia tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.