Đến chiều, có cảnh sát đến điều tra tình hình.
Lâm Hi Hi thế mới biết Tần Dịch Dương đã sớm liên hệ với cảnh sát, so
với lúc trước thì bây giờ hành vi cố ý giết người không thành của Nhạc
Phong có vẻ được coi trọng hơn, tất nhiên là sau khi một vụ án giết
người xảy ra tới ba lần liên tục khó có thể nói rằng người này còn trong sạch được, mà cùng lúc đó, vụ án giết người này cũng đã được âm thầm
điều tra lại, truyền thông không có một chút tin tức được tung ra, mà
cha mẹ Nhạc Phong cũng không thể đứng ở sau lưng mà giúp hắn nữa.
“Lâm tiểu thư, về vụ án mưu sát này về cơ bản chúng tôi đã nắm rõ tình
hình, về hai vụ án phía trước, tuy rằng tòa án đã có phán quyết, nhưng
là nếu như cô còn muốn lật lại bản án hẳn là không phải không có khả
năng cô có thể dành được kết quả như mong đợi.” Cảnh sát nâng tầm mắt,
dừng ở cô gái thanh nhã động lòng người trước mặt.
Lâm Hi Hi có chút trầm tư, đáy lòng dâng lên một chút mềm mại.
Việc điều tra vụ án mưu sát này đều do Tần Dịch Dương đứng phía sau sắp
đặt, chỉ sợ rằng trong vài ngày tới kế hoặch thu mua Nhạc Thị cũng sẽ
hoàn tất, dù sao Nhạc Phong xảy ra chuyện lớn như vậy, những cổ đông bo
bo ôm chặt cổ phần nhất định sẽ bán tháo ra ngoài, mà cho dù hiện tại
Bác Viễn vẫn chưa ấn định giá gốc để thu mua Nhạc Thị, bọn họ chỉ sợ sự
việc càng lúc càng nghiêm trọng nên cực kì hoảng loạn.
Ngày hôm nay trôi qua cực nhanh làm cho nàng cảm thấy hơi ngây người.
Như vậy hiệp nghị cũng đã xong sao?
Nàng bỗng nhiên nhớ tới trong tay Mục Thanh Ngôn còn cầm một phần hiệp ước. Chấm dứt thu mua Nhạc Thị, hiệp ước sẽ chấm dứt.
Rõ ràng là sau buổi trưa mặt trời thực ấm áp, thế nhưng nàng lại rùng mình một cái.
“Lâm tiểu thư?” Cảnh sát quan sát khuôn mặt tái nhợt của nàng, nhẹ giọng kêu lên: “Lâm tiểu thư.”
Lâm Hi Hi hồi phục lại tinh thần, nhẹ giọng giải thích: “Ngại quá, là tôi không để ý lời anh nói.”
“Không sao cả, bản thân tôi chỉ là tò mò mà thôi, nếu lúc này đây Lâm
tiểu thư khởi tố, cô muốn kết quả như thế nào, Nhạc Phong có thể sẽ bị
phán tội tử hình, đây là do không có thế lực bên ngoài trợ giúp hắn.”
Cảnh sát lý trí phân tích một chút.
Tử hình.
Lúc trước khi chuyện của Viện Y xảy ra, hắn vốn đã phải chết.
Nàng nhớ rõ nỗi đau tái tê khi mà Viện Y đứng ở trên tầng thượng muốn tự sát, nhớ rõ ràng đôi mắt sau khi bị thiêu cháy cũng không chịu nhắm
lại, cũng nhớ tới ngòi bút máy đã hung hăng hướng Tần Dịch Dương đâm
tới.
Nhẹ nhàng mà dựa vào sofa, ôm lấy bả vai chính mình, Lâm Hi Hi lắc lắc đầu: “Tôi không biết …. Tùy anh ấy quyết định đi.”
Người đàn ông kia, bây giờ còn có thể coi hắn là chồng của nàng.
Nàng thực đã quá ỷ lại vào hắn, thậm chí là yêu hắn, tuy rằng nàng đã
thực đã biết trước được kết thúc tàn nhẫn của cuộc hôn nhân này.
Pháo hoa sau thời khắc nở rộ đẹp nhất nhất định sẽ biến mất sao?
Trong lòng nàng một trận đau đớn.
Rõ ràng ngày đó ở bệnh viện hắn còn hôn nàng, mạnh mẽ đến mức như là
muốn đem nàng nuốt vào bụng vậy, nỉ non gọi nàng ‘bảo bối’, như vậy hiệp nghị kết thúc bọn họ liền trở thành người dưng nước lã hay sao?
Nàng liên tục thất thần, tận cho đến khi người cảnh sát trước mặt sắp
rời đi tốt bụng dặn nàng một câu: “Tần phu nhân, tinh thần lúc này của
cô có vẻ không được tốt lắm, có thời gian nên nghỉ ngơi nhiều một chút,
để có thể theo phiên tòa tới cùng.”
Lâm Hi Hi gật đầu, trong ánh mắt trong veo có một tia ưu thương hiện lên.
Đêm.
Mục Thanh Ngôn sửa sang lại một chút tư liệu cuối cùng của một vụ án giết người, mi tâm nhíu lại, tựa vào thành ghế nghỉ ngơi.
Di động vang lên, hắn không yên lòng cầm lấy. Nhìn thấy trên màn hình
hiện lên hai chữ: “Hi Hi.” đồng tử bỗng buộc chặt lại, ý thức cũng dần
thanh tỉnh một chút.
Ánh trăng có chút mờ ảo, hắn cười cười, nếu là bị Tần Dịch Dương biết
được, nói không chừng lại là một phen chế nhạo. Người đàn bà của hắn
luôn làm cho người ta muốn yêu thương nhưng lại cũng không dám có hành
động cụ thể. “Lâm tiểu thư, xin chào.” Tiếng nói du dương của Mục Thanh
Ngôn vang lên.
Lâm Hi Hi giật mình, không biết hắn vì sao lại biết được số di động của
nàng, nhẹ giọng nói: “Xin chào, Mục luật sư.” “Tôi đã bảo gọi tôi Thanh
Ngôn là được rồi, cô gọi muộn vậy, có chuyện gì sao?”
“Tôi nghĩ muốn xem phần hiệp nghị kia, nó đang được lưu giữ ở chỗ anh phải không?”
Mục Thanh Ngôn ngập ngừng một chút hòa hoãn nói: “Đúng, đang ở chỗ của tôi.”
“Vậy ngày mai anh có rảnh không? Tôi chỉ muốn qua đó liếc mắt một cái, sẽ không chậm trễ thời gian của anh.”
“Cái này …” Thần kinh Mục Thanh Ngôn đột nhiên căng thẳng, mi tâm anh
tuấn nhíu lại, suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Hi Hi, trước mắt cô
đừng tới đây …Tôi ngày mai đi công tác rồi.”
Lâm Hi Hi bỗng giật mình, không hiểu rõ ý.
Trong màn đêm yên tĩnh có một tia quỷ dị, ánh mắt Mục Thanh Ngôn có tia
âm u khó hiểu, hòa hoãn giải thích: “Trước mắt không cần phải vội như
vậy, đợi khi nào tôi đi công tác trở về sẽ chủ động liên hệ với cô, được chứ?”
Lời nói an ủi như vậy, nghe có vẻ ấm áp hơn khá nhiều.
“Có lẽ không cần.” Lông mi cánh bướm chậm rãi cụp xuống, cả người Lâm Hi Hi đứng ở ban công hóng gió lầu hai, thân ảnh mảnh khảnh lả lướt tuyệt
đẹp, “Tôi chỉ là muốn hỏi anh, nếu hiện tại hiệp ước đã sắp hoàn thành,
như vậy quan hệ hôn nhân của chúng tôi có phải cũng chấm dứt hay không,
tôi có cần đến làm thủ tục gì không?”
Thanh âm của nàng rất nhẹ, trên mặt lộ ra một mảnh ấm áp nóng bỏng, cố ý làm như mình đang nói đến chuyện rất bình thường vậy.
“Hiệp ước kia là chuyện của hai người … Hi Hi, cô không nên hỏi tôi, cô
hẳn là nên nói trước với Vinson.” Mục Thanh Ngôn nhẹ giọng giải thích,
trong lòng đột nhiên dâng lên một tia đồng tình với cô gái này.
Trời biết, nàng chính là con mồi trong lồng ngực của người đàn ông kia,
không được sự đồng ý của hắn, ai dám hoa tay múa chân với bản hiệp nghị
kia chứ?
Lâm Hi Hi giật mình, đột nhiên trầm mặc không nói, nàng có phần không biết làm thế nào.
Cuối cùng Mục Thanh Ngôn an ủi nàng một câu: “Hi Hi, đừng quá kích động, từ trước tới nay Vinson không thích bất cứ ai khiêu khích niềm kiêu
hãnh của cậu ấy, chủ động đưa ra lời giải trừ hiệp nghị cùng ly hôn,
không phải là lựa chọn sáng suốt, chuyện này trước đừng tìm cậu ấy nói,
biết không?”
Tất cả những đề nghị của hắn đều xuất phát từ việc muốn bảo hộ nàng, so với nàng hắn hiểu biết Vinson nhiều hơn.
Đầu óc Lâm Hi Hi có chút hỗn loạn, chỉ có thể nhẹ nhàng ‘vâng’ một tiếng.
Cắt đứt điện thoại, lực đạo xoa mi tâm của Mục Thanh Ngôn có chút mạnh hơn.
Văn phòng luật sư cuối thu vẫn có mở điều hòa, có chút hơi lạnh, hắn
nghĩ lại vẫn là nên gọi cho Tần Dịch Dương một cuộc điện thoại, lúc điện đến hắn tựa hồ vẫn đang còn ở trong cuộc họp khẩn cấp, nói về việc thu
mua Nhạc Thị, hắn thực sự bề bộn nhiều việc.
Mục Thanh Ngôn cười cười, nhẹ giọng nói: “Mình chỉ phiền cậu ba phút thôi, nghe mình mói xong đã.”
“Tiểu mèo hoang của cậu vừa mới gọi điện cho mình, cô ấy muốn đề cập đến hiệp nghị, cậu nên nghĩ lại tiếp theo nên làm thế nào, mình đã khuyên
cô ấy không nên chủ động tìm cậu đề cập đến chuyện này, chính cậu quyết
định. Bất quá … Vinson cô ấy dù sao cũng là người đàn bà của cậu, đừng
dùng thủ đoạn tàn nhẫn quá, nếu cô ấy yêu cậu, tự nhiên sẽ ở lại bên
cạnh cậu.”
Hội nghị bên kia tạm dừng một lát, đều đang đợi người đàn ông cao ngất tuấn lãng kia chấm dứt điện thoại.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương lướt qua sản nghiệp đã sụp đổ trên
màn hình máy tính của Nhạc Thị, trầm giọng nói: “Biết rồi.”
Cắt đứt điện thoại, đêm tựa hồ càng thêm âm trầm.
Mãi cho đến khuya Tần Dịch Dương mới rời khỏi công ty trở lại Tần trạch.
Trong đêm tối mơ màng, người hầu đi lên tiếp nhận Âu phục cùng cặp tài
liệu của hắn, kinh ngạc nói: “Tiên sinh, bên ngoài trời mưa sao?” Đây
coi như là sự thất trách của bọn họ, vừa mới không có đi ra ngoài xem
thời tiết thế nào, chỉ đứng ở trong phòng khách để đón.
Tần Dịch Dương cũng không quá để ý đến nước mưa trên người mình, trầm giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”
“A, phu nhân ở trên lầu, hình như đã ngủ rồi.”
Phải không?
Nàng ngủ được sao?
Con ngươi đen láy có chút lắng xuống, ngón tay thon dài của hắn chậm rãi cởi cà – vạt, đi lên lầu.
Có lẽ là hắn không đúng, không nên hạ lệnh cấm không cho nàng ra khỏi
Tần trạch, cho dù đi ra ngoài cũng phải báo trước để hắn sai người tiếp
đón … Nàng giận sao?