Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 198: Anh nhìn thấy Hi Hi không?




“Thật có lỗi, Hi Hi là tôi nói sai.” Người đàn ông nhẹ giọng giải thích.
Lông mi Lâm Hi Hi khẽ rung động, nhìn chăn đơn màu trắng trên người, nghẹn giọng hỏi: “Khi nào thì tôi có thể xuất viện?”
Lưng người đàn ông khẽ cứng đờ.
“Hi Hi, thân thể cô sau khi sinh khôi phục không tốt lắm, nếu có thể, vẫn nên ở bệnh viện nghỉ ngơi và phục hồi một thời gian sẽ tốt hơn.” Người đàn ông vội vã nói một câu, có chút do dự mà vươn tay đặt lên vai nàng, nhẹ giọng nói: “Cô có muốn đi ra ngoài một chút hay không? Có cảm thấy trong phòng quá bức bối, buồn tẻ hay không?”
Hồi lâu chưa từng có đụng chạm với người khác giới từ khi rời xa hắn, Lâm Hi Hi mẫn cảm có thể nhận thấy bàn tay ấm áp có thể khiến cho người ta an lòng của hắn. Tuy vậy nàng vẫn không có thói quen.
“Cám ơn, không cần.” Nàng nhẹ giọng nói lời cảm ơn, thanh âm nhẹ như lông chim.
Người đàn ông nhẹ nhàng thở dài một hơi, ôn nhu nói, “Hi Hi, tôi không biết cô đã phải trải qua những gì, nhưng là tôi có thể hiểu được tâm tình bây giờ của cô, nếu cần tôi giúp đỡ cô cứ việc nói ra, chỉ cần nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ dốc lòng giúp cô. Không cần cho rằng không có hy vọng, trên thế giới này còn rất nhiều chuyện tốt đẹp đang chờ cô, không có gì đáng ngại cả.”
Lâm Hi Hi lẳng lặng nghe, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần mỹ lệ, lại lộ ra một chút yếu ớt mà đẹp động lòng người.
Nàng im lặng hồi lâu, kiên nhẫn của người đàn ông cũng cạn kiệt, thực lo lắng tình hình của nàng, không biết giờ phút này đến tột cùng là nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Bác sĩ Chu.” Nàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Đứa nhỏ một tháng đều phải nuôi bằng sữa mẹ đúng không?”
Bác sĩ Chu bị gọi khẽ sửng sốt một chút, gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Đôi bàn tay mềm mại của Lâm Hi Hi khẽ nắm chặt nệm giường, không thể tưởng tượng ra bộ dáng của cục cưng lúc này, ở London nước Anh xa xôi, tại tòa lâu đài gọi là hoàng gia mà nàng không hề biết tới, con nàng đang sống thế nào.
Một tháng, nỗi đau như cắt cho đến bây giờ chỉ dịu đi chứ không thể khép lại.
Nâng mắt nhìn ngoài cửa sổ, từ mê man đến thanh tỉnh, nàng một thân suy yếu đều rõ ràng, chính là mi tâm đã có tia kiên định, nàng chậm rãi động thân thể ngồi dậy.
Bác sĩ Chu vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, nháy mắt khi cầm lấy cánh tay của chính nàng cảm thấy được sức lực của nàng nhỏ bé đến nhường nào.
“Có gì ăn không?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng nở một nụ cười, cúi đầu ghé sát vào nàng hỏi: “Rốt cục cũng thấy đói rồi sao? Một tháng qua cô đều không có chú tâm nếm qua cái gì, hiện tại tâm tình tốt chút rồi sao?”
Lâm Hi Hi cũng không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà vẫn thanh thuần mỹ lệ, cánh mi thật dài che giấu mọi cảm xúc của bản thân.
Nàng như vậy, sự mỹ lệ của nàng được đan xen bởi thanh thuần và kiêu sa.
Bác sĩ Chu nhìn hai mắt nàng, nhẹ giọng dặn nàng phải nghỉ ngơi cho tốt, đi ra ngoài giúp nàng gọi cơm.
Ở cửa gặp Lam Đoá, hắn kinh ngạc, “Cô đã sớm tới đây sao? Vậy sao lại không có vào?”
Lam Đóa nhìn tình huống của Lâm Hi Hi lại liếc nhìn hắn một cái: “Tạo cơ hội cho anh nha, tôi rất muốn đi xem Hi Hi, chính là nhìn anh cùng cô ấy cũng tốt lắm, cô ấy cũng không có bài xích anh, tôi liền cấp cho hai người một chút thời gian riêng tư. Hơn nữa gần đây tinh thần cô ấy cũng không tốt, anh rảnh thì có thể giúp tôi khuyên bảo cô ấy một chút.”
Bác sĩ Chu nghĩ đến đây trong lòng có một tia vui mừng, nhìn đồng hồ: “Cô ấy đói bụng muốn ăn gì đó, tôi đi gọi cơm, lập tức mang tới đây.”
Lam Đóa ngẩn ra, ngẫm lại thấy tin này quả là đáng mừng, nói như vậy Hi Hi không còn bó buộc bản thân nữa.
Cô gật gật đầu với hắn, chạy nhanh đi vào, còn chưa có mở miệng kêu nàng, lại phát hiện nàng đã xuống khỏi giường, đi tới bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời nhỏ vụn chiếu hắt xuống, chiếu rọi nàng tựa như thiên sứ vậy.
Ngón tay mảnh khảnh tháo một chiếc vòng cổ có ánh sáng màu ngọc bích, Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua chữ “Hi” trên mặt vòng, nét chạm trổ tinh xảo khéo léo làm tim người ta loạn nhịp, nàng nhớ tới khoảng thời gian kia, hắn ôm lấy nàng, sủng nịnh ôn nhu mà hỏi: ‘Thích không?’ Khi đó nàng quả thực rất thích.
Chính là tiếp theo, nàng chậm rãi vương tay, ngón tay thon dài có chút tái nhợt, có ánh nắng chiếu rọi lên ngón tay nàng.
Buông lỏng bàn tay, vòng cổ từ trên tầng cao rơi xuống khoảng không.
“Kìa...” Lam Đóa cả kinh, không dám hét lớn, lại thật hoảng loạn sợ nàng phát hiện ra, cho dù là thời điểm mà bọn họ ly hôn, nửa năm sau Hi Hi sống cùng với cô, cho tới bây giờ đều chưa từng tháo xuống chiếc vòng cổ này, chính là hiện tại....
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, nàng xanh xao mặc bộ y phục bệnh nhân màu trắng lại càng thêm suy yếu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà trơn láng kia có sự tĩnh lặng từ xưa còn thêm cả tia lạnh nhạt.
“Hi Hi.” Lam Đóa liều mạng vuốt ngực trấn tĩnh nhịp tim của mình, dè dặt đi vào, ở phía sau lưng nàng nhẹ giọng kêu, “Cậu, cậu ở đây làm gì vậy, đây chính là lầu 7, đánh rơi đồ vật rất khó có thể lấy trở về nha.”
Lâm Hi Hi nghe được tiếng động, nhẹ nhàng xoay người, nhìn thấy Lam Đóa.
Khuôn mặt nàng vẫn tái nhợt như trước, bất quá cuối cùng cũng mở miệng, cánh môi như đóa hoa anh đào mở ra, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay cậu không đi làm sao? Bây giờ sao lại ở đây?”
Nàng nhớ rõ mỗi ngày Lam Đóa đều có đến, nhưng bình thường sẽ không phải là thời gian này.
Lam Đóa ngây người nhìn vẻ mặt của nàng, nghe được câu hỏi của nàng mới phản ứng lại, “À, mình từ chức rồi.”
Lâm Hi Hi hơi hơi nhíu mày, ánh mắt trong veo có một tia nghi hoặc.
Lam Đóa có điểm chột dạ, đi lên phía trước nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cằm nhẹ nhàng dựa vào vai nàng nói: “Thực xin lỗi, Hi Hi, mình vẫn không có nói cho cậu biết, Tần Dịch Dương và bọn họ vẫn đều biết cậu ở chỗ mình, cho nên kỳ thật nửa năm nay, không phải cái gì hắn cũng không quan tâm, hắn vẫn đều gửi tiền vào tài khoản của mình.... Cậu yên tâm đi, mình chia ra đều không có động đến, mình biết đó là của cậu cùng cục cưng. Chính là xem ra hiện tại, nó không còn ích lợi gì, người đàn ông này quả là lãnh khốc vô tình, một chút tình cảm cũng không có.... Nhưng là Hi Hi, thực xin lỗi, muộn như vậy mình mới nói cho cậu biết, bất quá như mình vừa nói, mình từ chức rồi, từ nay mình và bọn họ không còn nửa điểm quan hệ.”
Cô gái dán tại ngay sau lưng mình, là người đã cưu mang nàng tại thời điểm nàng tuyệt vọng nhất.
Lâm Hi Hi hơi hơi quay mặt giơ tay vỗ vỗ mặt của cô, ôn nhu nói: “Không liên quan.”
Thế này nàng mới biết, vì sao mà đứa nhỏ của nàng vừa mới sinh ra không đến một tiếng Lạc Thành và bọn họ đã chạy tới.
Hắn ở nước Anh xa xôi cũng sẽ yên tâm như vậy, biết nàng vẫn ở nơi này không có rời đi. Tại đây, thành phố C này nơi bọn họ có những kỷ niệm, hắn đi rồi, nàng nên một mực ở đây chờ đợi đúng không?
Ánh mặt trời hạ xuống, cô gái xinh đẹp nở một nụ cười mị hoặc lòng người.
“Hi Hi, cậu đứng vậy có mệt hay không? Mình dìu cậu đến bên giường nghỉ ngơi nhé?” Lam Đóa có chút lo lắng, thân thể nàng không tốt, hôm nay không biết vì sao lại hoạt động nhiều như vậy.
Lâm Hi Hi lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Mình nghỉ ngơi quá nhiều rồi, muốn đứng một lúc.”
“À... Vậy mình cùng cậu.” Lam Đóa cũng liền không lên tiếng, ngoan ngoãn đứng phía sau ôm nàng, cùng nàng.
Cô biết, cô gái này hiện tại coi như hai bàn tay trắng, sức lực của bọn họ nhỏ bé như vậy, đối với người đang ở cách xa ngàn dặm kia có thể làm cái gì? Cho dù trong lòng Hi Hi có giận, có đau, có không cam lòng, cũng không thể chạy tới nước Anh, chạy tới tòa lâu đài kia, đòi về đứa nhỏ của nàng.
“Hi Hi, vòng cổ của cậu... Từ bỏ sao?” Lam Đóa do dự một lát, vẫn là nhỏ giọng hỏi.
Cô vừa mới tận mắt chứng kiến thấy, chiếc vòng cổ kia rơi xuống rồi.
Lâm Hi Hi gật gật đầu, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi hơi hơi nheo mắt lại, mơ màng nói: “Từ bỏ.”
Ngay cả tín vật cùng mối liên hệ cuối cùng nàng cũng không muốn nữa.
Lam Đóa càng thêm ôm chặt nàng, bởi vì nhìn bộ dáng của nàng cảm thấy có điểm đáng sợ, trước kia nàng trầm luân, thương tâm, khép kín chính mình, nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì, mà hiện tại căn bản là không thể đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng.
“Đóa Đóa trong khoảng thời gian này thực sự là đã phiền tới cậu.” Lâm Hi Hi quay đầu nhẹ nhàng nói, cánh môi anh đào tái nhợt có một tia huyết sắc, cả người đều tản ra một tầng sáng, đẹp đến kinh động lòng người, “Cũng cám ơn cậu vẫn luôn cùng mình, chính là mình không nghĩ muốn tiếp tục như vậy nữa, mình nghĩ đã đến lúc mình phải kiên cường độc lập rồi, cục cưng cũng không ở...”
Lòng Lam Đóa đau xót: “Hi Hi cậu đừng nói như vậy, trước kia là do tò mò mình mới đem cậu ở lại nhà mình, chính là sau này mình thực sự muốn chăm sóc cậu, chúng mình là bạn tốt, đừng nói những lời này với mình, được không?”
Lâm Hi Hi nhìn cô gái đáng yêu như trẻ nhỏ trước mặt, ánh mắt hiện lên một tia nhu hòa, gật gật đầu.
Sau buổi trưa, hai cô gái ôm nhau đứng ở cửa sổ tắm ánh nắng mặt trời ấm áp, Lam Đóa nhìn thấy ánh mắt không ngừng thay đổi của nàng từ trong mê mang thốt lên hỏi: “Hi Hi, cậu đang suy nghĩ gì thế?”
Cô đột nhiên cảm thấy lo lắng về nàng.
Lâm Hi Hi cười cười, lắc lắc đầu nói: “Suy nghĩ, đi một nơi xa.”
Lam Đóa thề rằng ngay khi mà cô nghe được Hi Hi nói như vậy còn tưởng nàng là đang nói giỡn.
Ngày thứ 7 sau khi mất việc, cô băng qua đường lớn mua món cháo mà Hi Hi thích, một đường chạy thẳng thang máy đi đến.
TV của thang máy đang chiếu tin tức, cô ngừng bước, nhìn thấy ba chữ ‘hoàng gia Anh’ trong lòng một cơn rét run, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn một lượt, cũng không quản bên trong đang nói đến nội dung gì, trực tiếp đi vào thang máy.
Lầu bảy.
Cô gõ cửa phòng bệnh, “Hi Hi, mình về rồi đây.”
Ba phút sau, cô cảm thấy kì quái chạy đến hộ sĩ chuyên trách, “Tiểu thư, xin hỏi cô có nhìn thấy bệnh nhân ở phòng 708 đi đâu không?”
Mười phút sau, cô thở hồng hộc chạy đến phòng bác sĩ Chu: “Anh có thấy Hi Hi đâu không?” Bác sĩ Chu ngẩn ra, “Làm sao vậy? Buổi sáng tôi còn thấy cô ấy ở đó mà.”
“Không thấy cô ấy!” Lam Đóa nhíu mi nói.
Trong lòng bác sĩ Chu căng thẳng, lại vẫn duy trì trấn định như trước, “Từ từ, Lam Đóa trước mắt cô đừng vội, có phải tạm thời cô ấy đến phòng bệnh khác hay không, hoặc là ở hoa viên dưới lầu? Chúng ta đi đến đó tìm trước xem thế nào, được không?”
Lam Đóa cắn môi, gật gật đầu.
Hai người một nam một nữ ở trong bệnh viện tìm kiếm, lúc trước Lam Đóa đã gọi cho nàng một cuộc di động, nói cho nàng là ở bệnh viện nếu có chuyện gì thì gọi cho cô, chính là bây giờ cô một lần lại một lần gọi vào dãy số quen thuộc kia nhưng kết quả là đã tắt máy.
Lòng cô thực sự bắt đầu lo lắng, quanh quẩn mấy vòng ở hoa viên bệnh viện vẫn không có tìm thấy người.
Hai người thở hồng hộc gặp nhau tại đại sảnh.
“Không có, tôi tìm khắp nơi, ngay cả WC tầng trệt cũng đã chạy tới, đều không có.” Mặt Lam Đóa trắng bệch nhìn bác sĩ Chu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.