Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 206: Hung hăng tát một bạt tai




Một tiếng kêu này, khiến cho không khí cả phòng khách đều trở nên căng thẳng.
Lạc Thành đang đứng cạnh người đàn ông kia, quay lưng về phía nàng, chậm rãi xoay người, trong đôi mắt trong veo của nàng hiện lên hình ảnh quen thuộc, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có khí phách mị hoặc lòng người, nàng dừng lại, giống như một đóa hoa bách hợp nở rộ, chỉ là đứng ở rất xa mà nhìn, cũng không có đi tới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn tái nhợt, lại mềm mại nhu thuận, trong sáng như pha lê.
Tần Dịch Dương nhấc chân hướng nàng đi qua, trong nháy mắt kia, cả người Lâm Hi Hi run lên, ánh mắt trong veo có một tia đề phòng, lùi về phía sau.
Sắc mặt ngưng trọng của Tần Dịch Dương chùng xuống một chút, con ngươi xẹt qua một tia đau xót, tiếp tục đi đến trước mặt nàng.
“Tỉnh rồi?” Thanh âm của hắn khàn khàn, giơ tay chạm vào mặt nàng: “Có còn đau không?”
Lâm Hi Hi ngây người không có phản ứng lại, tận tới khi nhiệt độ ấm nóng từ bàn tay hắn bao trùm nửa khuôn mặt nàng, thân thể của nàng tới khi đó mới đột nhiên có phản ứng, run rẩy né tránh, nàng chợt nhớ tới chuyện tối qua, lòng vẫn còn rất sợ hãi.
Bàn tay ưu nhã rơi giữa không trung, khẽ nắm lại, buông xuống.
“Con tôi đâu?” Tiếng nói của nàng trở lên khàn khàn, run rẩy hướng hắn thốt ra câu hỏi đầu tiên.
Nàng không có quên mục đích mình đến tìm hắn, không có quên hiện tại mối liên hệ duy nhất giữa nàng và hắn là cái gì. Đau đớn hơn một tháng trước, nàng chịu đến bây giờ, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, có thể hướng hắn đòi về cốt nhục của nàng.
“Đang ở bên Anh!” trong ánh mắt sâu thẳm của Tần Dịch Dương toàn là bóng dáng nàng, ôn nhu mà chăm chú nhìn, một cái chớp mắt cũng không rời.
Quả nhiên là nước Anh.
Nước mắt Lâm Hi Hi tràn ra, nàng cào cào mái tóc, cũng không tính hỏi hắn xem rốt cục Anh Quốc cách nàng có xa lắm không? Nàng muốn dùng hai chân đi đến bao giờ mới tới nơi?
“....... Trả lại cho tôi!” Làn môi anh đào của nàng run rẩy, đè nén nước mắt: “Anh đem con trả lại cho tôi.”
“Hi Hi......” Hắn nhấc chân hướng nàng đi đến.
“Anh đứng ở đó, đừng có cử động!” Cả người Lâm Hi Hi đều run rẩy, hai mắt toàn lệ nóng hướng hắn hét, đúng vậy, nàng không nhịn được, cả nửa năm thống khổ cùng giãy giụa, kiên nhẫn của nàng đã muốn mất? “Tần Dịch Dương, anh có biết tôi hận anh đến mức nào không? Anh có thể vứt bỏ tôi, không cần tôi, có thể coi như cả đời này chưa từng gặp qua tôi, không sao cả. Chính là anh dựa vào cái gì mà cướp đi con của tôi? Nó vừa mới được sinh ra, ngay cả nhìn tôi cũng chưa kịp, anh dựa vào đâu mà mang nó đi?”
Ngày đó, trong phòng bệnh, sinh nở đau đớn đã rút hết sức lực của nàng, nàng không biết bản thân mình chảy bao nhiêu máu, chỉ biết là tất cả hộ sĩ trong phòng sinh đều la hoảng lên, miệng ghé vào bên người nàng hô: ‘cô ơi cố gắng tỉnh lại, xin đừng hôn mê’, vì vậy nàng chỉ có thể tỉnh lại, trận sinh nở này nàng trải nghiệm sự bạc bẽo của cuộc đời, nàng nhớ rõ từng chi tiết khi hắn xoay người rời đi, đau đến thấu xương, vào thời khắc cấp cứu đó, giống như ai oán dày vò trái tim.
Chẳng qua là lúc nàng thanh tỉnh, con của nàng đã không thấy, nàng cầm di động nghe được rõ ràng phía bên kia tiếng máy bay cất cánh gầm rú, từng phút từng phút một giống như đem máu thịt của nàng cắt xé.
“Hi Hi...” Hắn biết hiện tại tâm tình nàng có bao nhiêu kích động, cảm xúc của nàng không thể khống chế đến mức nào, chỉ có thể nghiêm khuôn mặt tái nhợt đè nén mọi áp lực đau đớn trong lòng tiến lên ôm lấy nàng. Không cho phép nàng lùi về phía sau.
Ôm ấp của hắn là cạm bẫy nguy hiểm nhất.
Lâm Hi Hi theo bản năng lùi về phía sau, không muốn đụng tới thân thể hắn, không muốn nghe đến thanh âm của hắn. Đã không ít lần, nàng chính là bị thanh âm cùng với sự ôn nhu này mê hoặc, chẳng qua là hiện tại, mỗi bước hắn tới gần, lòng của nàng như bị xé rách thành mảnh vụn.
“Buông.... Tần Dịch Dương anh buông tôi ra.” Nàng hét lên tê tái, nghĩ muốn đẩy lồng ngực hắn ra.
“Hi Hi...” Tần Dịch Dương khàn giọng khó khăn nói, ánh mắt thâm thúy cụp xuống không rõ cảm xúc, muốn khống chế động tác kịch liệt của nàng không cho nàng tự thương tổn chính mình, rồi lại sợ vòng tay quá chặt càng khiến trong lòng nàng càng hận..... Trong lòng đau đớn xé nát, hắn nhắm mắt, tiếng nói tựa như “Hãy nghe anh nói, không nên như vậy...”
Bên ngoài phòng, Lạc Thành nghe được động tĩnh bên trong, sau mắt kính hiện lên một tia phức tạp, biết điều xoay người rời đi.
Kịch liệt giãy giụa, căn bản nàng không thể đứng vững, bị gục xuống một đống dày đệm trên giường, trên thân thể những vết thương nhỏ vụn bị xé rách, nàng kêu nhỏ một tiếng, cả người đau đến run rẩy.
“Hi Hi!” Tần Dịch Dương cúi người, đem đỡ phía sau lưng nâng nàng lên, ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia đau xót tái nhợt, chăm chú nhìn nàng thật lâu.
Ủy khuất cùng chua xót trong lòng Lâm Hi Hi dâng trào, chống khủi tay đỡ thân thể, vung bàn tay hung hăng tát vào mặt hắn “Ba!” Một tiếng giòn vang. Trong đôi mắt nàng tràn đầy nước mắt đau đớn cùng oán hận thấu xương, nước mắt không ngừng run rẩy tuôn trào.
Sắc mặt Tần Dịch Dương méo sệch, quay sang một bên.
Không khí yên lặng lại bao trùm.
Một ngọn gió nhẹ nhàng lay động rèm cửa trắng muốt, còn có khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông cùng hai tay vịn bên thành giường, giọng nói mang theo đau đớn nhưng nhẹ nhàng buông xuống “Hi Hi, đừng khóc... Anh sẽ đem con trả lại cho em, em muốn gì anh đều có thể cho.... Là anh không đúng, đừng khóc, được không?”
Tại nơi đây trong nháy mắt, Tần Dịch Dương chịu đựng cái tát đau đớn bỏng rát từ bàn tay nhỏ bé của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, giờ phút này hắn mới biết được đau lòng cũng có thể vượt xa tất thảy, nghe nàng khóc, hắn hận rằng không thể đem cả thế giới này đền bù cho nàng, đổi đến cho nàng không còn thương tâm.
Tình yêu của anh, anh thực có lỗi, đã khiến em đau đớn lâu như vậy.
Trong đêm tối yên tĩnh, sắc mặt tái nhợt của Tần Dịch Dương hiện lên sự đè nén đau đớn, đem thân thể nhu nhược của nàng ôm vào trong lòng, ở giây phút sau khi xa cách nửa năm, dùng cánh môi bao trùm vành tai lạnh giá của nàng, hơi thở mong manh nói: “Hi Hi.... Anh yêu em!”
Chỉ ba chữ, ánh mắt đầy tơ máu của hắn trở lên ướt át.
***
Lily một mạch đi tới, cũng không để ý tới nữ hầu hướng mình khom người hành lễ, lập tức hướng tới căn phòng yên tĩnh trên cửa khắc hoa màu đỏ đi tới, cô đẩy cửa ra, không có nhìn thấy thân ảnh mà mình muốn tìm, lại thấy cái nôi kia trong phòng.
“Lily công chúa, phu nhân không có ở đây, người có việc gì không?” Nữ hầu tiến lên hỏi.
Ánh mắt Lily vương vấn chỗ đặt cái nôi, khuôn mặt xinh đẹp cùng biểu tình nhanh nhẹn hướng nơi đó hỏi:
“Đây là con trai của Công Tước đại nhân sao?”
Nữ hầu ngẩn ra, giơ một ngón tay lên miệng ở bên cạnh nôi nói: “Suỵt, công chúa nói nhỏ thôi, tiểu vương tử vừa mới ngủ thôi.”
Lily suýt nữa bật cười, ngón tay đùa vỡn mấy lọn tóc quăn trên gáy, lạnh lùng liếc liếc một cái nữ hầu kia; “Cái gì tiểu vương tử? Ngươi ngu ngốc không biết, nếu công tước đại nhân không có cưới mẹ nó làm Công Tước phu nhân, như vậy cái đứa bé trong giỏ kia cùng lắm cũng chỉ là con riêng mà thôi. Ngươi ở hoàng gia làm việc được bao nhiêu năm? Ngay cả bằng ấy quy củ cũng đều không hiểu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.