Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 207: Theo anh về Anh được không?




Nữ người hầu kinh hãi, cúi người càng thấp: “Đây chính là do phu nhân lệnh chúng tôi gọi như vậy.”
Lily lạnh lùng hướng cô liếc mắt một cái, cũng cúi người đi đến, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Vậy là cô cũng không biết thức thời hay sao? Công Tước mới đã kế vị, rất nhanh thôi, Lan phu nhân cũng sẽ không còn thân phận Công Tước phu nhân mà ra tay cai quản chính sự, cùng lắm là nửa đời sau này của bà ta không phải lo đến cơm áo, làm bề trên, trong lễ hội hoặc là tiệc mừng mời bà ta lại đây ngồi như thế mà thôi. Nữ chủ nhân tương lai của nơi này là ai ngươi không biết rõ hay sao?”
Nữ người hầu càng thêm hoảng sợ, nhìn sắc mặt Lily, không dám nói nửa câu.
Đúng vậy, Lan phu nhân đã từng đồng ý, Lily chính là người kế nhiệm tiếp theo ngôi vị Công Tước phu nhân, nếu không phải bị Công Tước đại nhân trục xuất về nước, ở trong phòng vẽ tranh một mình yên tĩnh suy nghĩ nửa năm, như vậy thì sự kiêu ngạo của cô công chúa này chắc chắn không chỉ có thế này.
“Ngươi ra cửa đứng, ta đi xem coi hình dáng tiểu Vương tử nhà các người như thế nào.” Cô châm chọc nói một tiếng, nhấc chân hướng trong phòng đi tới.
“Công chúa.” Nữ hầu khiếp sợ, ngăn cản cô: “Công chúa, phu nhân đã nói: không có lệnh của bà bất luận ai cũng không được tới gần tiểu Vương tử.”
Lily liếc cô một cái, khóe miệng khẽ ngoéo.(giật giật).. một chút: “Phu nhân còn nói rằng: kẻ nào phản bội bà nửa đời sau nhất định phải sống trong tù lao, chính là Bruce gây ra nhiều cuộc khủng bố như vậy không phải là vẫn sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Kẻ thù số một của các người các người không đề phòng, đề phòng tôi để làm gì?”
Lời nói của cô đầy đạo lý mạch lạc, đẩy nữ người hầu bước chân đi qua.
Trong cái nôi, một đứa bé đang ngủ say, sắc mặt vẫn hồng hào đáng yêu như cũ, lông mi cong dài im lặng buông xuống.
Lily chỉ liếc mắt một cái, cũng không kháng cự được sự rung động.
Đứa bé rất xinh đẹp, chẳng qua là khiến người ta vừa nhìn vào đã có cảm giác an bình, tay cô khẽ giơ ra khẽ chạm vào mặt nó, mềm mại không ngờ, nó không thức dậy mà vẫn ngủ, miệng khẽ nhoẻn cười vui vẻ.
Nữ hầu đã vô cùng sốt ruột, không muốn nhiều lời nữa, mà là đi kêu một người nữ hầu nữa lại đây, thì thầm vài câu, bảo cô ta nhanh chóng đến phòng tham chính báo cho phu nhân.
“Các người yên tâm tôi sẽ không bóp chết nó đâu.” Lily lay động chiếc nôi, thình lình quay lưng về phía các cô nói.
Hai nữ hầu cả kinh, cả người cứng ngắc đứng bất động.
Cô nở nụ cười, có vẻ phong tình quyến rũ của người Châu Âu, tay khẽ vuốt quần áo của đứa bé, nhẹ nhàng ngồi ghé vào bên cạnh nó: “Đây là con trai của Công Tước đại nhân, tôi sẽ không xuống tay với nó, các người không cần phải.... đề phòng tôi như vậy, tôi sẽ mãi mãi không phá hỏng chuyện tình của Công Tước đại nhân, bởi vì tôi yêu anh ấy, các người có hiểu hay không?”
Hai nữ hầu câm như hến.
Ánh mắt xinh đẹp của Lily đảo qua lại trên người đứa bé, nhỏ giọng mà thản nhiên nói: “Cũng không phải chỉ có người đàn bà kia mới có thể sinh con cho anh ấy, tôi cũng có thể. Cho nên, chỉ bằng này mà cũng có thể thay đổi chuyện gì sao?”
Cô cười đến sáng láng, còn túm tay đứa nhỏ đùa bỡn làm càn, rốt cuộc cũng đem nó tỉnh giấc, khi con mắt đen láy như trái nho kia nhập nhèm mở ra, chớp chớp vài cái liền có thể thẳng tắp nhìn thấy cô, không biết vì sao hay là theo bản năng bàn tay nhỏ bé đẩy tay của cô ra.
Không khóc, không nháo (ầm ĩ), chỉ là theo nhịp đung đưa của cái nôi mà cựa quậy, hai con mắt to tròn nhìn mọi phía.
Lily nhìn thấy đứa bé này, không hiểu sao có chút phiền não, đứng dậy, không có chút hứng thú nào muốn chơi đùa với nó, trong đầu toàn bộ là hình ảnh Vinson, cô sẽ không tin rằng hắn thật sự có thể mang Lâm Hi Hi trở về.
Máy bay tư nhân đã chuẩn bị thật tốt, máy bay sẽ đem một người nhỏ bé xa lạ bay lên.
Xuyên qua cửa sổ Lạc Thành nhìn thấy một chiếc máy bay tư nhân xa hoa nằm trên quảng trường, nói một câu gì đó vào tai nghe, tắt đi nguồn điện.
Di động rung lên.
Anh nhanh chóng tiếp: “Alô?”
“Các người đã tìm được Hi Hi phải không? Tình hình hiện tại của cô ấy thế nào?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng, còn có một cỗ bốc đồng.
Lạc Thành vô cùng quen thuộc thanh âm này, điện thoại vừa mới kết nối đã bắt đầu, không biết lại muốn ầm ĩ như thế nào.
“Tốt lắm!” Hắn nói vào ống nghe.
“Vậy có phải các người muốn dẫn cô ấy đi Anh không? Tôi nói cho các người biết, trừ phi cô ấy tình nguyện, nếu không các người đừng nghĩ muốn mang cô ấy đi.” Khoảng cách quá xa, Lam Đóa chỉ có thể lấy hết can đảm hung hăng uy hiếp bọn họ, trong đầu toàn là hình ảnh ngày đó bọn họ mang đứa bé đi, sắc mặt Hi Hi tái nhợt trắng bệch như giấy, cô không có khả năng không lo lắng.
Lạc Thành hô hấp nhẹ đi một chút, thản nhiên nói: “Lam tiểu thư, tôi nói lại lần nữa cho cô biết, đây là vấn đề của Tần tiên sinh, không phải là việc của cô, đối với cô, Tần tiên sinh thực sự biết ơn, sẽ có chi phiếu đưa cho cô.” Nâng cánh tay nhìn đồng hồ: “Hẳn là lập tức sẽ đưa đến nơi, Lam tiểu thư, hẹn gặp lại.”
Lam Đóa phát hỏa, vừa nghe thoáng qua cũng đủ biết đây không phải là quyết định của Tần Dịch Dương, mà là cách làm của tên Lạc Thành đầu heo này.
“Anh không dùng tiền để giải quyết vấn đề thì sẽ chết à? Phải không, phải không?” Cô oán hận hỏi lại, “Anh nghĩ rằng mỗi lần tôi đều quan tâm mà quát tháo anh như vậy có phải hay không? Tôi là quan tâm Hi Hi, cô ấy thực sự vô tội, nếu Tần Dịch Dương đối xử với cô ấy không tốt, tôi thề rằng sẽ chạy tới Anh mang cô ấy trở về, anh nghe được chứ?”
Lạc Thành trầm mặc vài giây.
Nhớ tới hoàn cảnh mấy ngày hôm nay, miệng anh khó khăn mới nở được một nụ cười lạnh nhạt, có chút chua xót nói: “Lo lắng của cô là dư thừa.”
Trên thực tế, đến tột cùng là ai tra tấn ai, cô sẽ không biết được.
Rèm cửa trắng bị vén lên, Tần Dịch Dương hướng thân ảnh đang đứng trước cửa sổ kia chậm rãi đi tới, nàng gầy đi nhiều, phần lớn phụ nữ sinh con xong đều trở nên đẫy đà, chính là hắn nhìn thấy bóng dáng nàng, đau lòng lại bắt đầu dâng lên.
Tiến lên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cánh môi nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng, ôn nhu hỏi: “Còn có cái gì muốn mang theo không?”
Nằm trong ngực hắn Lâm Hi Hi có chút cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn oánh thuận nổi lên một tia tái nhợt.
Lông mi thật dài của nàng hơi run rẩy, khó khăn đáp lại: “Tôi chỉ đi một chuyến rồi sẽ quay về, không có gì cần phải mang đi cả.”
Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương hiện nên một tia ngưng trọng, muốn xiết chặt nàng, lại sợ nàng bị thương, cắn chặt môi rồi buông nhanh, đem tất cả yêu thương cùng đau đớn đều nuốt vào trong, chẳng qua chỉ là nhẹ nhàng ôm nàng, nàng không nói lời nào, hắn cũng trầm mặc theo nàng.
Thực không biết là đã bao nhiêu ngày rồi, cảm xúc của nàng cũng dần dần ổn định. Nhưng mà nửa đêm lại luôn luôn tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm người, trong mắt đầy hơi nước bốc lên, nhẹ giọng kêu nhỏ: “Cục cưng.” Lòng tràn đầy đau đớn.
Hàng đêm Tần Dịch Dương vẫn túc trực bên cạnh nàng, không làm gì, chỉ là ngồi ở bên cạnh, nàng vừa tỉnh dậy liền ôm nàng vào lòng, ôn nhu dỗ dành.
Liên tiếp thức đêm khiến cho tơ máu trong mắt hắn không thể nhạt đi, Lạc Thành đứng ở một chỗ khuất nhìn thấy cảnh tượng này không có biện pháp, hồi lâu Tần Dịch Dương mới đáp lại câu nói ban nãy của nàng, câu nói kia giống như là khẩn cầu.
“Hi Hi theo anh đi về Anh nhé, có được không?”
Đây là một tòa nhà có trồng cây cảnh, nàng đoán đây không phải là thành phố C, căn phòng trống rỗng, tầng trệt toàn là màu trắng, nàng không có cảm giác bị giam giữ, chẳng qua là người đàn ông này luôn nhẹ nhàng xuất hiện tại mọi nơi có nàng, tìm được nàng, cũng không để ý tới nàng đã sớm chết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.