Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 21: Nàng quá ngây thơ




Nguyễn Húc vừa bước vào, vô tình trông thấy cảnh tượng trước mắt.
Hắn hơi khiếp sợ, lại thấy xấu hổ, liền mím môi không nói gì, đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, trong nháy mắt hắn nhíu mày lại, trong lòng rất đỗi kinh ngạc, theo Tần Dịch Dương nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy Dịch Dương như vậy, không thể kiềm chế được, chưa bao giờ thấy hắn chủ động với phụ nữ. Mà người phụ nữ yếu đuối đang nằm trên giường bệnh kia, rốt cuộc là có mị lực gì?
Nguyễn Húc ngồi dựa tường suy nghĩ hồi lâu, không có câu trả lời, chỉ có thể cười khổ.
Hắn sẽ không đột nhiên có lòng tốt, quyết định bảo vệ cho nàng chứ?
Nụ hôn kia, ẩm ướt cùng nóng bỏng, kịch liệt triền miên khiến nàng nghẹt thở, Lâm Hi Hi gần như ngất đi, chỉ cảm thấy tràn ngập người mình là hơi thở của hắn, cánh môi lạnh bạc xâm nhập mang theo cảm giác cháy bỏng, đầu lưỡi nàng bị cắn nuốt, ngay cả hơi thở yếu ớt cũng không thể duy trì, khuôn mặt Lâm Hi Hi bắt đầu trở nên rất nóng, hình như toàn bộ linh hồn đều bị hắn hút đi.
Nụ hôn này không mang theo bất cứ điều gì nhưng lại rất nồng nàn, nàng không ngờ lại bị cuốn sâu vào, viền mắt ẩm ướt, nóng bỏng thêm một chút dịu dàng.
Tần Dịch Dương rốt cuộc cũng chịu buông nàng ra, Lâm Hi Hi lập tức quay đầu đi, vội thở gấp.
Nàng không hiểu, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại hôn nàng.
“Cô rất mong tôi giúp cô?” Tần Dịch Dương hỏi nàng.
Lâm Hi Hi hơi hoảng hốt, đôi mắt trong veo nhìn hắn. Nàng biết, tối hôm đó giọng nói của nàng rất chật vật cùng thống khổ. Hắn đã nghe thấy hết.
“Đối với loại người nham hiểm, muốn tránh cũng không tránh khỏi, không ai trách cô. Thế nhưng lại không nhận thức được có bao nhiêu nguy hiểm, đến khi nếm thử, hậu quả sẽ nghiêm trọng bấy nhiêu.” Hắn nhẹ nhàng nói, từng tiếng từng tiếng rõ ràng vang vọng trong phòng bệnh.
Lâm Hi Hi có thể hiểu được ý hắn, nhẹ cắn môi, cẩn trọng suy nghĩ.
Cùng Nhạc Phong yêu nhau lâu như vậy, nàng có thể hiểu được Nhạc Phong là người thế nào, tuy rằng bên ngoài đồn rằng thủ đoạn làm ăn của Nhạc Phong thâm độc lại rất mờ ám, còn có đối với phụ nữ, hắn gần như biến thái chỉ thích gái trinh, thế nhưng nàng cũng không để ý lắm. Nhạc Phong vẫn rất dịu dàng với nàng, nàng đã từng hay nói đùa rằng nếu như nàng chẳng may không còn trinh trắng nữa, hắn sẽ thế nào, lúc đó Nhạc Phong phản ứng rất đáng sợ. Hắn luôn luôn dịu dàng nhưng ngay liền lúc đó đôi mắt lại trở nên lạnh băng, thật lòng mà nói, Hi Hi, không nên thử nghiệm giả thiết này.
Nàng hẳn phải nhận thấy rõ.
Lẽ ra nàng phải sớm nhận ra.
Về sau hắn lại làm những chuyện tàn nhẫn đẫm máu với nàng như vậy, không phải là không có lý do!
Lâm Hi Hi không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Dịch Dương, một đôi mắt quá đỗi trầm tĩnh, trầm tĩnh đến nỗi khiến cho nàng cảm thấy tất cả sự mềm yếu của mình đều bị đôi mắt đó nhìn thấu, nàng cúi đầu, vài sợi tóc theo đường cong của khuôn mặt duyên dáng buông xuống.
“Có lẽ tâm lý anh ta không bình thường, chắc là có gì đó bất thường…” Lâm Hi Hi cắn môi nói, “Tôi đã xin chị Đồng một chỗ ở khu nhà ở của công ty, không biết có thể được không?”
Đôi mắt trong suốt của Tần Dịch Dương chăm chú nhìn nàng.
Nàng quá ngây thơ.
Nàng không biết rằng, Bác Viễn nếu muốn xây nhà ở cho nhân viên sẽ cần một khu vực đất rất rộng lớn, lượng tiền đầu tư cũng sẽ không nhỏ. Nhưng nếu để khu đất đó lại và bán theo giá bất động sản trên thị trường thì sẽ được một khoản tiền lớn. Bác Viễn có hơn mười ngàn công nhân, có thể xây nhà ở được cho mấy người, rõ ràng Nguyên Đồng đã không nói cho nàng, mà để chính nàng hiểu lầm nghiêm trọng như vậy.
“Nghỉ ngơi đi.” Tần Dịch Dương để lại một câu như thế rồi chậm rãi đứng lên.
Một luồng hơi thở bay đi mất, hắn rời khỏi nàng. Nàng cảm thấy như có vật gì đó rời khỏi nàng, lòng Lâm Hi Hi bỗng nhiên có một chút quyến luyến cùng đau nhức, nàng mở miệng kêu nhỏ: “Tần tiên sinh!”
Tần Dịch Dương dừng bước, nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.