Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 240: Chi mê tình Đóa Thành 5




Anh đi đến gần, áp sát cô vào tường, tiểu nữ nhân dưới thân anh lại rối rắm.
“Tôi nói lại lần nữa, không cần lấy mấy thứ đó để mê hoặc tôi, tôi không thiếu tiền, lại càng không thiếu yêu.” Lam Đóa trừng mắt nhìn anh nói một câu, thân thể cúi thấp xuống định trốn thoát khỏi khuỷu tay anh.
Hừ hừ, cô sẽ không ngốc như vậy đâu, sức lực giữa nam và nữ khác biệt nhau quá xa, anh dựa vào ưu thế thân thể cao lớn từ trên cao nhìn xuống khinh bỉ cô, cô như thế nào có thể để đối phương tùy ý đè ép, áp đảo hoàn toàn chứ?
Bị dạy dỗ một lần đã là quá đủ rồi.
Hương thương tươi mát thoang thoảng trong lồng ngực rời xa, khiến cho ánh mắt rét lạnh của Lạc Thành hiện lên tia không hờn giận, nhìn ra cô vẫn cố ý quan trọng hóa vấn đề lên.
“Vậy em giúp tôi tìm một biện pháp... Nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đem em ở lại bên cạnh tôi?” Đôi mắt thâm thúy của anh dừng ở cô, tao nhã đi qua, ở thời khắc trước khi cô muốn chạy trốn vội vàng chế trụ cổ tay cô, đột nhiên kéo cô tiến nhập vào trong lòng mình, “Em không thiếu yêu? Có ai yêu em sao? Ngày đó rõ ràng tôi phát hiện đó là lần đầu tiên của em, em không thiếu đàn ông sao?”
Mặt Lam Đóa lập tức hồng thấu lên.
“Những chuyện đó không cần anh quản. Nếu tôi nghĩ muốn phá thân, ra ngoài đường tùy tiện tìm một tên đàn ông thuận mắt, không phải là anh không được chắc?” Cô nghiến răng nghiến lợi nói, cảm giác bản thân mình như thịt lợn bị xẻ ra bán ngoài đường vậy.
Lạc Thành nhìn cô thật lâu, đôi mày hơi hơi nhíu lại nhưng lại làm cho lòng Lam Đóa dâng trào vài phần không đành lòng.
“Tôi cũng kỳ quái, tại sao không phải em thì không thể.” Anh cúi đầu nói, ngày đó sau khi em đi mất có người đề suất tôi đến câu lạc bộ đêm, con gái ở trong đó ai so với em cũng đều xinh đẹp hơn, dáng người so với em đều hoàn hảo hơn, tính tình lại dễ chịu hơn em, tôi còn thấy kỳ quái vì cái gì tôi lại không thể làm cùng được với bọn họ..... Nếu không em giúp tôi giải thích một chút đi.”
Lam Đóa nghe thấy lời nói chậm rì rì khi nói chuyện của anh, càng nghe càng thấy quá đáng, chờ đợi đôi mắt mèo kia nhìn vào mắt cô.
“Anh đi câu lạc bộ đêm?” Cô yếu ớt hỏi?
Lạc Thành không nói, chỉ nhìn cô nói.
“Lạc Thành! Cư nhiên anh vừa thoát khỏi tôi đã mò đến câu lạc bộ đêm?” Lam Đóa đột nhiên bị kích thích đến giơ chân lên, ánh mắt nhìn đôi mắt sau kính của anh, hận không thể xông lên cắn cho anh một miếng.
“Anh thật có tiền đồ nha? Là tôi hiểu nhầm rồi. Đàn ông là động vật sống bằng nửa thân dưới, mặc kệ mẹ nó nằm trên người là ai. Anh làm sao mà không thể làm chứ? Anh cần gì phải nói là anh không thể làm được?”
Bộ dáng gầm rống của cô rất giống một con sư tử nhỏ.
Lạc thành nhẹ nhàng buông mi tâm đang nhí chặt ra, nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng, thấp giọng hỏi: “Tức giận?”
Lam Đóa cả kinh, thật không hiểu nổi bản thân mình đã loi choi đến cỡ nào.
“Tôi... Tôi không có!” Cô chột dạ nghĩ muốn đẩy anh ra, “Tôi tức giận cái quỷ gì, anh muốn đi tìm ai thì đi mà tìm.”
“Tôi nói tôi không có làm.”
“Bị điên mới tin anh không có làm. Không phải anh nói mấy cô ta so với tôi xinh đẹp hơn, dáng người bốc lửa hơn, còn tính tình cũng tốt hơn tôi sao? Anh tại sao mà không làm chứ? Người không phong lưu thật phí tuổi trẻ nha. Anh bị ngốc mới không làm.” Cô trừng mắt rống, cảm giác được ánh mắt ác liệt của người đàn ông này.
Lạc Thành hít sau một hơi, ôm cô vào trong ngực, “Nói không rõ được, nếu không em giúp tôi nghiệm thân.”
Lam Đóa nghẹn lời.
“Tôi dựa vào đâu chứ? Anh không phải đàn ông sao? Anh có hay chưa ai mà biết được? Anh có biết xấu hổ hay không hả?” Cô nghẹn nửa ngày mới thốt ra được 1 câu.
“Vậy em nói xem nên làm cái gì bây giờ nào?” Lông mày Lạc Thành nhíu càng thêm chặt, đem cô dán lên vách tường, thân thể chậm rãi vây quanh cô, “Tôi nói gì em cũng không tin, là bởi vì tôi đã từng mạo phạm em cho nên ở trong lòng em đã sớm kế án tử hình cho tôi, tôi có cách nào chứ? Lam Đóa, tôi chưa từng theo đuổi phụ nữ, bởi vậy tôi không rõ ràng lắm nên làm như thế nào, chính là hiện tại, hình như tôi đã thích em rồi thì phải.”
Không khí xung quanh bỗng nhiên trở lên loãng hơn.
Lam Đóa trợn trừng hai mắt, không biết làm sao.
“Em không thiếu tiền, không cần phải.... Làm việc chết mệt như vậy, muốn làm gì thì theo ý muốn mà đi làm đi, đây là việc tốt nhất mà tôi cảm thấy tôi có thể làm cho em... Em còn muốn cái gì, nói cho tôi biết, tôi đều có thể thỏa mãn em....” Hơi lạnh từ đầu ngón tay kích thích cằm của cô, Lạc Thành chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dán sát vào môi cô, “Em mở rộng lòng chấp nhận tôi khó khăn vậy sao? Vốn ngay từ đầu là em động tâm với tôi trước, vì cái gì hiện tại tôi cho mà em lại không muốn, em đang già mồm cãi láo cái gì?”
Lam Đóa tựa như hồ đồ, lại cảm giác được độ ấm nhu hòa trên môi, theo bản năng không dám động đậy.
Đúng vậy......
Rốt cuộc cô đang ở đây già mồm cãi láo cái gì chứ?
Người đàn ông này thực sự rất được nha, cô cũng đã sớm nghĩ muốn thu phục anh nắm vào trong tay, ngẫm lại xem, người đàn ông cao lớn có khí chất lạnh lùng như vậy, ở bên cạnh mình là một chuyện đáng tự hào đến cỡ nào nha.... Nhưng mà tại sao cô lại sợ đến vậy chứ?
Thẳng đến khi đầu lưỡi kia tiến nhập vào trong miệng của cô, nhẹ nhàng khơi mào sự mẫn cảm của cô, bàn tay to lớn cũng không kiêng nể gì mà xiết chặt vòng eo của cô, Lam Đóa mới đột nhiên tỉnh táo lại, biết được đến tột cùng là mình đang do dự cái gì.
“Lạc Thành!” Cô nắm chặt tay anh, nhíu mày nhìn anh.
“Ừ”, người đàn ông đang hôn cô từ từ ngẩng đầu lên, con ngươi tối màu quả nhiên đã nhuốm tia dục vọng.
“Anh.... Anh không cần không nhẹ nhàng như vậy nha.” Cô thử giảng đạo lý với anh, “Nếu như là cô gái vừa mới bị theo đuổi, lời nói của anh như vậy nhất định sẽ dọa cho người ta chạy mất nha! Có hiểu hay không chứ?”
“Chúng ta đều là người đã trưởng thành, ngay cả những thứ đó mà cũng không biết, hơn nữa.... Em cũng không phải là cô gái mới 17, 18 tuổim em cũng biết thẹn thùng sao?” Lạc Thành dán lên trán cô, không nhanh không chậm hỏi.
Lam Đóa trầm luân.
“Nhưng mà tôi còn có lần đầu tiên nha.” Cô tức giận đến mức hoa chân, “17, 18 tuổi thì sao chứ?” Không phải về phương diện nào đó cô vẫn còn trống rỗng sao?
“Ừ, chuyện này tôi biết.” Lạc Thành đè thấp thanh âm, “Lần trước đã thử qua.”
Lam Đóa chỉ cảm thấy mặt mình có khả năng bốc hỏa mất...
“Anh.. Anh thực sự thích tôi sao?” Cô có chút mơ hồ không thể xác định, cũng mơ màng hỏi.
“Trong khái niệm của em, thích có nghĩ là gì?” Lạc Thành hỏi.
“Gì...” Lam Đóa suy nghĩ rất kỹ lưỡng, “Thích là một cảm giác rất kỳ lạ nha, thực mầu nhiệm cùng kỳ quái a.”
“Vậy thì hẳn là có rồi...” Lạc Thành ôm chặt cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, “Mỗi lần khi tôi nhìn thấy em đều có ít nhiều cảm giác, đương nhiên, em có biết, làm cảm giác muốn ăn tươi em....”
Mặt Lam Đóa biến sắc, thực đã không biết hôm nay là lần thứ mấy hồng thấu rồi.
“Cái kia của anh không phải là thích.” Cô biện giải.
“Vậy đó gọi là gì?” Lạc Thành dán lên môi cô, thanh âm ở trong không trung du dương quẩn quanh, “Em hẳn là biết em cũng không phải quá được, lại càng không có gì đặc biệt để khơi mào dục vọng của đàn ông, nếu không phải là vì thích, em tìm ra lý do đặc biệt nào làm cho tôi nghĩ muốn em như vậy chứ? Hử?”
Lam Đóa sắp ngạt thở chết mất.
“Tôi... tôi không biết.” Cô cố cắng hít thở, muốn cho chính mình nhớ đến nguyên nhân mình chạy vào đây tìm anh là vì sao, nhưng lại chỉ nghĩ được có nên đi hay không, người đàn ông trước mắt này bóng dáng mơ hồ mà tuấn lãng, cô trốn không thoát, mới vừa né sang... cằm đã bị nhẹ nhàng nắm lấy, nụ hôn nóng bỏng của anh tậ kích đến, cạy mở hàm răng của cô ra, ôn nhu mà khí phách tiến công.
Ngoại truyện 18: Chi mê tình Đóa Thành – P10
Lam Đóa rối rắm hơi thở ấm áp của anh lại lần nữa cuồn cuộn đến, mọi suy nghĩ của cô đều bị cắt đứt.
Khi đôi mắt còn mở to, nhìn thấy sườn mặt tuấn lãng như thần thánh của anh, vừa nhìn thấy môi anh, ngay giây sau đó môi dưới đã bị anh cắn đau, thanh âm trầm thấp nói: “Chuyên tâm môt chút....”
Lam Đóa ăn đau, lực chú ý lúc nào mới tập trung vài nụ hôn kích động trong lúc đó của bọn họ, hơi thở thơm mát từ trong miệng anh khiến người ta say mê, đầu lưỡi có sự xâm lược càn rỡ, yêu thương từng tấc ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, cô bắt đầu thở hổn hển, loại cảm giác này rất rõ ràng, cô đã bắt đầu không thể chống đỡ nữa.
Cuồng nhiệt, nóng bỏng, khoái cảm từ đầu lưỡi truyền đến khiến cho ý thức của cô càng thêm mê loạn.
Sau lưng cô là vách tường cứng rắn, tránh cũng không tránh được, chỉ có thể mặc cho thân hình to lớn của người đàn ông này chặt chẽ bao trùm, cánh tay anh chống đỡ thắt lưng của cô mới khiến cô không bị trượt xuống, Lam Đóa gắt gao túm chặtlấy cổ áo anh, cảm giác cả người mình tựa như sắp bị anh nuốt chửng.
“Lạc.... Thành....” Cô run giọng kêu, nghĩ muốn đẩy anh ra, lại không ngờ rằng càng khiến cho nhẫn nại vốn đã ít ỏi trong người anh hoàn toàn biến mất, mắt anh nhíu chặt lại.
Vốn chính là muốn thiết kễ bẫy làm cho cô tự mình nhảy vào, lại không nghĩ tới cô thật sự có sức hút như vậy, dần dần Lạc Thành thấy không đủ khi chỉ nhấm nháp cánh môi cô, vì vậy anh điên cuồng chà sát cánh môi cô, sau đó chậm chạp tiến đến vành tai rồi đến cái cổ trắng nõn của cô.
“Um...” Lam Đóa thực sự đã không thể chỗng đỡ được nữa, trước mắt một mảnh mơ màng, cắn môi chịu đựng sự xâm phạm của anh.
“A, đừng, nơi đó không muốn...” Cô sốt ruột nói, cảm giác được nụ hôn cuồng bạo của anh dán chặt sau gáy cô, một trận run rẩy mãnh liệt, cô giống như một con bạch tuộc mà bám chặt lấy người đàn ông này, mặt mày nhăm nhó chịu đựng từng trận tê dại tập kích.
Làm sao... mà liền biến thành như vậy.....
Lam Đóa thực không rõ ràng lắm, chính là, cảm giác được anh ôm rất rốt nha, nhất là từ sau khi anh nói một từ ‘thích’ kia.
Miệng lưỡi của đàn ông, đúng là lừa gạt khiến người ta bị mê hoặc.
Cảm giác được cô thuận theo, cây buộc chặt trong lòng Lạc Thành cũng chậm rãi đổ vỡ.
“Di động đâu?” Thanh âm của anh thục rõ nét vang lên bên tai cô.
Lam Đóa choáng váng, sợ run một hồi mới chậm rãi buông cánh tau đang ôm anh ra, lần tay vào túi áo bên phải sờ sờ, không có, sau đó lại đổi tay sờ sờ túi áo bên trái đưa cho anh.
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh hiện lên tia hài lòng, cầm lấy di động từ tay cô, bấm một dãy số lưu vào.
“Thời gian này tôi sẽ ở tại đây, tùy lúc có thể đến tìm tôi.” Anh lần nữa ôm chặt lấy côm hơi thở lạnh bạc phun vào trán cô, “Em còn có vấn đề gì không?”
Lam Đóa tựa như hồ đồm rốt cục cũng nhớ đến nguyên nhân hôm nay muốn tìm anh.
“Công việc của tôi làm sao bây giờ?” Cô nhíu mi rống lớn vớ anh.
“Không làm nữa.”
“Làm sao có thể không làm nữa chứ?” Lông mày Lam Đóa nhíu càng chặt, suýt nữa đã giơ chân lên, “Tôi đã 27 tuổi rồi nha, tôi không muốn nhàn rỗi ngồi miệng ăn núi nở, tương lai tôi còn phải kết hôn nữa, còn muốn mua nhà, mua xe, nuôi con nữa, anh cho là thế nào?”
Lạc Thành lẳng lặng nhìn cô, “Em cảm thấy tôi nuôi không nổi?”
Lam Đóa O_O
Cô không nghe được, cái gì cũng đều không nghe được.
Lạc Thành chậm rãi gục đầu xuống: “Gia đình em thực sự rất truyền thống sao? “
Lam Đóa ngốc nghếch ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
“Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, đàn ông nuôi cả nhà, đàn bà nội trợ, hoặc là sau này nếu em vẫn không yên tâm, tôi đem toàn bộ tài sản gửi ngân hàng giao cho em hết, và vân vân...”
Ngón tay thon dài của anh buốt vuốt mặt cô: “Như vậy đã được chưa?”
Lam Đóa thực đã loạn đến mức không thể tìm ra phương hướng nữa....
“Này.... Anh, Lạc Thành... anh từ từ nha, đầu óc tôi có chút loạn, tôi muốn biết.... Bây giờ, là mấy giờ a?”
Vì thế Lạc Thành trầm mặc, lẳng lặng nâng cổ tay lên giơ đồng hồ cho cô xem.
Lam Đóa cầm lấy cổ tay anh, kinh hô lên một tiếng: “Woa, là VacheronConstamin nha!”
Lạc Thành nhíu mày, nhìn cô gái của anh, anh còn muốn biết cô còn có vấn đề gì để lấy cỡ nữa không.
“Loại này rất đắt tiền đi?” Cô ngẩng đầu hỏi.
“Em thích tôi có thể tặng em một đống.” Anh là thực sự nói với cô.
“Sax... không muốn, không muốn, không cần đâu!” Lam Đóa đẩy tay anh ra, “Tiền là của anh, tôi không cần.”
Lạc Thành lẳng lặng nhìn cô một hồi, đem cô gắt gao nhét vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu của cô.
Bên ngoài cửa sổ tầng thứ 21, tất cả không khí đều làm màu sắc ôn hòa tươi sáng, mêly mà ấm áp, Lạc Thành cũng không rõ ràng lắm giờ phút này anh muốn làm gì, có lẽ là có tư tưởng của phần đông người Trung Quốc, yên ổn, hôn nhân, con cái, sống hết quãng đời còn lại.
Những năm tháng tuổi trẻ có thể vùng vãy tàn phá sinh mệnh, làm những chuyện oanh oanh liệt liệt, chính là mãi cho đến thời khắc nào đó, đột nhiên cảm thấy được những thức kích thích đó dường như đã quá đủ rồi, muốn bảo vệ một người, cũng muốn được cô ấy yêu, cho nên tình nguyện dừng lại, hoặc là lại bắt đầu xuất phát, cũng có thể đem cô cùng đi.
Chính là quyết định này không phải quá đột ngột khiến cô nhất thời không thể thích ứng chứ?
“Tôi không phải là người rất kiên nhẫn, có lẽ không thể bắt đầu theo đuổi tình yêu với em, mãi cho đến khi hai người từ từ tin tưởng hòa hợp với nhau, tôi thực rất nóng vội, tôi muốn cái gì chắc em cũng đã rõ, cho nên Lam Đóa, tôi có thể cam đoan một chuyện duy nhất, là tôi có thể đối xử thực tốt với em, em tự suy nghĩ coi, có muốn cùng tôi hay không?” Lạc Thành nói xong nhẹ nhàng buông cô ra.
Nửa thân trên của anh đều chìm trong ánh mặt trời len lỏi qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào mêly động lòng người, thoạt nhìn đẹp đến chói mắt.
Thân ảnh cao ngất đứng thẳng lên, anh liếc nhìn cô một cái, tao nhã xoay người trở lại vị trí.
Một buổi chiều tĩnh lặng như vậy, Lam Đóa ngây ngốc nhìn người đàn ông cường đại có dáng vẻ cô đơn trong căn phòng rộng lớn, có điểm không thể phân biệt rõ đây chỉ là xúc động nhất thời hay là tình yêu ùa tới, chính là một khắc kia, cô thực sự rất muốn đến bên cạnh anh, cùng anh hứa hẹn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa....
Cảm giác hạnh phúc ùa tới quá nhanh, làm cho cô do dự, cuối cùng vẫn quyết định phải xem xét thật kỹ đã.
Hạ đi thu đến.
Mùa thu tới, siêu thị đồng loạt giảm giá đồ mùa hạ.
Lam Đóa tựa như điên cuồng màvọt vào siêu thị mua mấy cái váy rồi trở về, hoa chân múa tay: “Tiểu Khả, buổi tối đi quán bar đi, ông mày mời nha, ha ha.”
Đồng nghiệp tên Tiểu Khả cũng mồ hôi ướt đẫm, từ trong đám người len ra, thở hồng hộc:” Chúng ta đi quán bar nào nha? Tôi chưa từng có đến những nơi như vậy, có loạn hay không? Ở đó có trai bao phục vụ không? Chúng ta có được xem múa thoát y không?”
“Cô à nha, bày ra cái bộ mặt thanh thuần như vậy sao? Ngay cả trai bao còn biết nữa?”
“Khụ, khụ, đi! Phải đi nơi có nhiều trai bao.” Nói nhảm a, Lam Đóa lĩnh tháng lương cuối cùng, thảnh thơi mà nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.