Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 27: Đảm đương không nổi nhiều thứ như vậy




Bờ môi sắc sảo của Tần Dịch Dương phun ra hai chữ “Chọn đi.”
Hắn ra lệnh.
Thân thể Lâm Hi Hi khẽ run lên, cảm giác được sự thúc ép bức bách trong mệnh lệnh của hắn.
Thế nhưng hắn không hề trả lời câu hỏi của nàng, không phải sao?
Lúc mới đến cổng bảo vệ, nhìn thấy tòa nhà trọ cao cấp xa hoa này, cũng không phải là nơi ai cũng có thể vào, ít nhất phải có vị thế nào đó, Bác Viễn Thế Kỷ không hổ danh là tập đoàn quốc tế hàng đầu, có thể đảm bảo cho nhân viên có chỗ ở an toàn, nàng rất thích, rất vui vẻ, thậm chí còn rất chờ đợi, thế nhưng ————–
Mồ hôi tứa ra trong lòng bàn tay Lâm Hi Hi: “Tần tiên sinh…”
Hồi lâu sau, Tần Dịch Dương mới từ ghế sofa đứng dậy, thân người cao lớn bước về phía nàng.
Lâm Hi Hi thậm chí không dám bước lui về sau, bỗng chốc thân người bị cánh tay hắn kéo vào lòng!
Lâm Hi Hi hít thở khó khăn, kề sát ngực hắn, những ngón tay trắng xanh đặt trên ngực hắn. Tần Dịch Dương hờ hững cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng: “Đến khi nào mới trực tiếp nói với tôi? Trực tiếp nói cho tôi biết cô muốn hay không muốn thứ gì, Lâm Hi Hi ———– cô vẫn nhút nhát như vậy, phải không?”
Lâm Hi Hi lắc đầu, chịu đựng hơi thở ấm nóng cùng mẫn cảm của hắn, dịu dàng mở miệng: “Xin lỗi, Tần tiên sinh, tôi chỉ là…chỉ là sợ tôi đảm đương không nổi thôi…”
Có một số thứ nàng có thể hoàn trả được, nhưng có một số thứ, nàng căn bản không biết phải làm sao để trả lại.
Ân huệ.
Trên thực tế, ân huệ của Tần Dịch Dương đối với nàng, nàng sớm đã không thể báo đáp. Hắn làm nhiều việc cho nàng như thế, nàng chỉ biết cảm kích và kính nể ở trong lòng, nàng thật sự không biết phải đền đáp hắn thế nào.
Tay Tần Dịch Dương áp chặt gáy nàng, tựa như thể chỉ cần dùng chút ít sức lực cũng có thể nắm chặt người phụ nữ yếu đuối trước mặt vào lòng, hắn cúi đầu xuống bên tai nàng, nói: “Chuyện cô phải đảm đương sau này vẫn còn nhiều, cô muốn trốn sao?”
Lâm Hi Hi hơi chấn động, có chút khủng hoảng, thế nhưng lại không biết vì sao mình lại kinh sợ.
Nàng lắc đầu, rồi lại gật đầu, rối loạn không biết phải làm sao cho đúng.
Tần Dịch Dương nhìn dáng vẻ hỗn loạn của nàng, không muốn ép buộc, bèn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, thản nhiên nói: “Quay về sắp xếp đồ đạc đi, ngày mai chuyển đến đây, vấn đề tiền thuê nhà không được nhắc lại nữa.”
Lời nói kia như gió mát thổi qua tai nàng, từ từ bay đi xa.
Đến khi Lâm Hi Hi bắt đầu phản ứng lại thì Tần Dịch Dương đã đi đến cửa, đôi mắt thâm thúy nhìn lại nàng.
“Không nỡ đi sao?” Trong giọng nói du dương của hắn có pha chút ý trêu chọc.
Lâm Hi Hi nhất thời đỏ mặt, ý thức được tình cảnh hiện tại, vội vàng đuổi theo hắn, bước theo sát đằng sau hắn.
Ánh sáng từ chiếc Ferrari chiếc sáng một vùng đêm tĩnh lặng.
Lâm Hi Hi xuống xe, chào tạm biệt Tần Dịch Dương rồi đi về nhà trọ của nàng.
Lên đến lầu ba, nàng nhịn không được bèn nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, khoảng cách xa như vậy, nàng vẫn cảm nhận được người đàn ông độc đoán mạnh mẽ kia, nàng đưa tay khẽ chạm vào má, cổ họng khô nóng. Nàng đưa tay mở cửa bước vào nhà.
Trong phòng khách, Tống Viện Y đang ngồi xem TV, nghe được tiếng động của nàng, cũng không quay đầu lại.
Lâu Hi Hi khẽ thở nhẹ, đặt chìa khóa lên giá, khóe miệng nở nụ cười: “Viện Y, hôm nay mình xuất viện, quên không báo cậu biết, hai ngày nay cậu đều ở nhà một mình à? Thế buổi tối có sợ không?”
Tống Viện Y lúc này mới quay đầu lại, gọi một tiếng: “Hi Hi.”
Lâm Hi Hi nhận thấy có chút bất ổn, đôi mắt trong trẻo của nàng khẽ nhìn khuôn mặt Viện Y, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Tống Viện Y nở nụ cười, khó chịu, cô hỏi: “Hi Hi, mình hỏi cậu, vì sao cậu lại muốn chia tay lớp trưởng Nhạc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.