Tổng Tài Và Chim Hoàng Yến Hắn Giam Giữ Đều Có Bệnh

Chương 21: Toang ra




Thẩm Ngạn nhìn Mục Vô Nhai, đột nhiên vô thức thốt lên: "Ba anh mất rồi."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn bốn bề là một vẻ trống rỗng, không có chút sinh khí, như thể anh vừa mới nhận thức được thực tế này, mồm liên tục lẩm bẩm rằng bố anh đã không còn nữa.
Cứ nói mãi như vậy làm giọng Thẩm Ngạn dần trở nên khàn đặc, đôi mắt cũng dần đỏ hoe, cuối cùng lại rơi vào tĩnh lặng.
Một giây sau, nước mắt anh trào ra.
Đau đến xé tim gan, Thẩm Ngạn lấy tay ôm mặt, rên rỉ khóc đến mức tưởng như gần đứt hơi: "Anh không còn người thân nữa, không còn nữa, buổi chiều đáng lẽ anh không nên đi phỏng vấn, anh nên ở cạnh ba, tại sao anh lại không ở cạnh ba nhiều hơn, ba mất rồi, anh chỉ có một mình, anh sợ, anh không còn gia đình nữa, không còn nữa."
Mục Vô Nhai lặng lẽ đứng dậy, dang tay, ôm Thẩm Ngạn vào lòng.
Thẩm Ngạn dựa đầu vào ngực Mục Vô Nhai, hai tay tóm chặt áo khoác của Mục Vô Nhai, cảm xúc như bị vỡ toang, bộc phát không tài nào tự chủ được, nhưng toàn thân anh lại ấm áp nhu hòa, nơi mà cơ thể Mục Vô Nhai chạm vào dường như ẩn chứa một sức mạnh khó tả, từng chút từng chút kéo đi sự bất an của anh.
Mục Vô Nhai ôm lấy Thẩm Ngạn, ôm chặt lấy cả nỗi bất kham, sự bất lực của anh, để anh có được một không gian mới nơi anh có thể trút bỏ phiền muộn và đau thương từ đôi mắt mình.
Mục Vô Nhai nhớ rằng Thẩm Ngạn từng nói anh rất ghét khóc, vì từ nhỏ anh đã hiểu than khóc không những không có kẹo ăn, mà đổi lại còn phải chịu những trận đòn nặng tay hơn.
Nhưng đây là lần thứ hai Thẩm Ngạn khóc trước mặt Mục Vô Nhai.
Mục Vô Nhai chợt nghĩ đến cảnh lần đầu tiên gặp Thẩm Ngạn.
Trong con hẻm nhỏ u ám mờ mịt, bên cạnh đống thùng rác, màn kịch lại được mở toang ra.
-
Đó là đêm đầu tiên Mục Vô Nhai hạ quyết tâm bỏ nhà đi, hắn không mục đích gì lang thang suốt một ngày, túi không có lấy một xu, đói đến mức đau bụng, hoa mắt chóng mặt, sau cùng hắn không ngại bẩn tìm chỗ ngồi xuống, kết quả ngồi cạnh ngay thùng rác.
Mục Vô Nhai vừa định đứng dậy thì nghe được tiếng ồn ào bên cạnh.
Hôm đó, Thẩm Ngạn thực sự cảm thấy mình thật xui xẻo.
Bệnh tình của ba anh bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, chi phí phẫu thuật cao đến nỗi anh phải chấp nhận ý kiến của người quản lý Hồ Kim đã đề ra.
Bồi rượu.
Thẩm Ngạn tuy không có tiếng tăm gì trong giới showbiz nhưng anh có nhan sắc, vì vậy khá nhiều người muốn anh theo bồi.
Sau một tháng bị "ăn đậu hũ", nghe đủ thứ lời gièm pha, Triệu Kha Châu xuất hiện.
Hắn nói với Thẩm Ngạn: "Em theo tôi đi, tôi sẽ bao em, tôi thích em."
Thẩm Ngạn đáp: "Được thôi."
Chỉ cần có tiền chữa trị cho cha, làm gì cũng không thành vấn đề.
Thẩm Ngạn thật biết diễn, như một tiểu minh tinh ngưỡng mộ Triệu Kha Châu, lại như con chim hoàng yến không bận tâm điều gì, anh diễn hoàn hảo tới mức Triệu Kha Châu trong lúc say rượu không biết bao lần ôm lấy anh nói: "Tôi thật sự rất thích em."
Nhưng cũng dừng ở thích mà thôi.
Mối quan hệ này kéo dài chưa tới hai tháng thì Hứa Phi xuất hiện.
Lúc đó Thẩm Ngạn mới nhận ra rằng Triệu Kha Châu bao dưỡng anh chỉ vì muốn chọc người yêu hắn mà thôi.
Hứa Phi và Triệu Kha Châu đều có địa vị và thực lực ngang nhau, sau khi tìm ra lai lịch của Thẩm Ngạn, anh ta đã dẫn người đến chặn Thẩm Ngạn trong con hẻm nhỏ khi anh đang trở về nhà.
"Tôi nói rồi." Thẩm Ngạn nhíu mày, "Tôi không biết Triệu Kha Châu đã có người yêu."
Hứa Phi ngậm điếu thuốc, bấm số gọi cho Triệu Kha Châu
Một giọng nói khàn khàn lười biếng vọng lên từ đầu dây bên kia: "A lô, cục cưng làm sao vậy?"
Hứa Phi bật loa ngoài: "Thẩm Ngạn là ai?"
Triệu Kha Châu nói: "À, một diễn viên nhỏ, lần trước vì muốn tìm chút tài nguyên mà định bò lên giường của tôi, sao vậy? Cưng ghen rồi sao, đang ở đâu? Mau quay về đi."
Thẩm Ngạn nói vọng lên: "Triệu Kha Châu, tôi đệt mẹ anh."
Hứa Phi đá vào bụng Thẩm Ngạn một cái, sau đó cúp điện thoại, khinh thường nói: "Chỉ dựa vào mày mà muốn chia rẽ bọn tao, mày cmn làm kẻ thứ ba vui không? Có phải chỉ cần tiền là có thể 'làm' mày?"
Thẩm Ngạn bỗng nhớ lại gu của Triệu Kha Châu.
Ngoan ngoãn, nghe lời, quan trọng nhất là nịnh nọt hắn vô điều kiện.
Những điều này Hứa Phi cái nào cũng không có.
Thẩm Ngạn không chút che giấu lộ ra vẻ chế giễu nhìn Hứa Phi.
Hứa Phi vê nhẹ tàn thuốc: "Đánh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.