Tống Thì Hành

Chương 214: Tuần san Đại Tống (2)




- An thúc phụ, ngài đã về rồi ư?
Ngọc Doãn kinh hỉ kêu lên, bước tới nghênh đón hai người:
- Hai ngày trước Cửu Nhi tỷ còn hỏi sao ngài đi lâu rồi vẫn chưa quay về. Vợ chồng ta còn tưởng do tiếp đãi không chu đáo làm thúc phụ không hài lòng nên không về nữa.
Người đi đầu chính là An Đạo Toàn. So với lần đầu tiên gặp thì An Đạo Toàn bây giờ khác hẳn. Lúc dọn khỏi ngõ Quan Âm, lão bị Yến Nô bắt bỏ thói nghiện rượu. Tuy ban đầu vẫn không quen nhưng về sau tinh thần An Đạo Toàn trông đầy sức sống hơn rất nhiều. Mái đầu bạc phơ kia không hiểu biến thành đen lúc nào không hay. Khuôn mặt lão cũng trở nên hồng hào, dường như có vài phần trẻ ra. Trên người mặc một bộ áo đơn gấm, bên hông đeo thắt lưng buộc một túi thơm tím thêu hoa. Dưới thì quần trắng giày đen, trông có vài phần khí phách. Đứng ở xa xa nhìn, nhiều người còn tưởng lão là một nhân vật lớn.
Đi cạnh An Đạo Toàn còn một vị tuổi chừng bốn năm mươi, có vẻ gầy gò dày dặn. Ngọc Doãn không biết người này nhưng nhìn cách ăn mặc có thể đoán ra một chút. Người này dường như là một viên quan, hơn nữa còn là võ quan. Lúc trước An Đạo Toàn nói đi thăm bạn chắc chính là người này chăng?
Ừm, rất có thể!
An Đạo Toàn nói:
- Tiểu Ất còn nói gì ta. Cậu bảo đi Thái Nguyên, kết quả chạy đến mất dạng. Mấy ngày nay Cửu Nhi tỷ đều lo đến sốt vo may mà cậu trở về? A… cậu thật giống như là, như là…
Đột nhiên An Đạo Toàn thở nhẹ một tiếng, chỉ vào Ngọc Doãn, sau một lúc mới lắc đầu.
- Tạo hóa, có lẽ đúng là tạo hóa. Sao mới đi một chuyến đã luyện thành công phu rồi. Ừm, thoáng nhìn thì phương thuốc trước không có tác dụng gì nữa. Đến tối ta xem chế phương thuốc mới.
Ngọc Doãn ngẩn cả người.
Chế thuốc?
Hắn lập tức kịp nhận ra thuốc An Đạo Toàn chế lúc trước chỉ thích hợp với tầng hai công phu. Mà giờ Ngọc Tiểu Ất đã luyện thành tầng ba, thuốc trước đây không dùng được nữa. Nhưng sao nghe lại có cảm giác như đạp đất phá trời vậy nhỉ?
Ngọc Doãn cũng vui sướng, có thể nhanh chóng đột phá bình cảnh tầng ba để tiến vào tầng bốn công phu, tương lai càng bảo đảm thêm một phần. Vũ lực càng lợi hại càng có thể giữ an toàn cho người nhà vì vậy mà trong lòng hắn cực kì vui vẻ.
- Vậy làm phiền lão thúc.
- Ăn của cậu, ở của cậu nên cũng phải bỏ sức một chút, nếu không lòng sẽ băn khoăn… Được rồi, không nói cái này nữa. Cậu có bạc trên người không?
- Hả?
- Vị lão huynh đệ của ta gặp rắc rối cần chút bạc. Cậu cũng biết túi tiền của ta cũng sạch sẽ ngang với cái mặt. Trong thành Khai Phong t auncgx biết vài người, nhưng một đám còn chật vật hơn ta. Nghĩ mãi cũng chỉ có tiểu tử ngươi mới giúp được. Thập Ngũ Lang ngươi đừng sốt ruột, đừng tưởng tiểu tử này chỉ có cửa hàng bán thịt nhưng cậu ấy làm ăn cũng ghê ra trò. Thành Khai Phong có bảy mươi hai cửa hàng thịt thì có mười nhà cung cấp thịt cho hắn. Ha ha, một tháng tiểu tử này kiếm phải mấy trăm quan, thoải mái hơn nhiều so với Võ Dịch Lang ngươi.
Quả nhiên là vị bằng hữu của An Đạo Toàn! Tuy nhiên sao lão già này đã nghèo mà còn đi vay tiền cho người khác vậy nhỉ? Trước đó người kia có vẻ uể oải, bộ dáng gầy gò dày dặn, hai mắt không hồn như có chuyện trong lòng. Nhưng sau khi nghe An Đạo Toàn nói thì mắt y đột nhiên sáng lên. Vẻ mặt y đầy sự chờ đợi nhìn Ngọc Doãn, thậm chí trong con ngươi còn hiện ánh cầu xin.
- Lão thúc cần bao nhiêu bạc?
Ngọc Doãn biết không thể tránh khỏi một đao này rồi. Hắn lấy túi tiền ra:
- Hôm nay ta không mang nhiều bạc. Vừa rồi lại dùng một ít, bên trong chỉ còn khoảng hai ba mươi lượng với hai xâu tiền lẻ. Nếu không đủ ta sẽ về nhà lấy, ở nhà vẫn còn chút.
- Đưa cho ta trước.
An Đạo Toàn không nói hai lời, chộp lấy hầu bao. Sau đó lão nhét vào tay người kia :
- Ngươi dùng trước đi, ta về với Tiểu Ất, lấy tiền còn dư ra. Nhanh lên đi đi, đừng để chậm quá, đám lưu manh chó chết kia không theo quy củ đâu. Nếu chậm sẽ làm khổ Nhị Lang đó.
- Cảm ơn lão ca ca!
Người đó cầm túi tiền, trong mắt lóe ánh lệ. Y chắp tay với Ngọc Doãn:
- Tiểu Ất ca trượng nghĩa, Lăng Chấn ta sẽ khắc ghi ân tình này.
- A, Lăng lão thúc đừng khách sáo…
Ngọc Doãn còn chưa nói hết Lăng Chấn đã vội vàng bỏ đi. An Đạo Toàn kéo tay Ngọc Doãn:
- Đi đi, về lấy hai trăm quan, nếu không bên Thập Ngũ Lang sẽ có chuyện.
- Lão thúc, rốt cục là có chuyện gì?
- Chúng ta vừa đi vừa nói.
An Đạo Toàn kéo Ngọc Doãn vừa đi vừa kể. Thập Ngũ Lang tên thật Lăng Chấn, cũng chính là Đô thống lĩnh cục hỏa dược trong Ngự Doanh. Chức Đô thống lĩnh này không thấp nhưng cục hỏa dược của Lăng Chấn lại là một nơi vắng vẻ, tổng cộng chỉ có hai ba trăm người. Lăng Chấn am hiểu chế tạo pháo, một pháo bắn xa ba dặm không sai tẹo nào.
Từ từ đã! Đột nhiên Ngọc Doãn dừng bước lại:
- Lão thúc, ngài nói vị Thập Ngũ thúc kia tên là Lăng Chấn?
- Đúng vậy, hắn đứng thứ mười lăm nên ai cũng gọi là Thập Ngũ Lang.
Ai cần biết gã đứng hàng gì, điểm quan trọng ở đây là cái tên Lăng Chấn! Ngọc Doãn biết vậy nên đầu óc ngổn ngang, không biết thế nào.
“Ta thật sự không phải sống lại ở thế giới Hậu Thủy Hử đó chứ? Đây quả thật là thời đại Tuyên Hòa trong lịch sử sao? Thật là loạn, loạn quá. Lăng Chấn, đó rõ ràng là nhân vật trong Thủy Hử, tên hiệu là Oanh Thiên Lôi, là hảo hán Lương Sơn. Sao giờ người này lại xuất hiện tại đây?”
- An Thúc Phụ, Lăng Chấn còn có tên hiệu khác đúng không?
- Ừ có!
- Không phải là Oanh Thiên Lôi chứ?
An Đạo Toàn giật mình:
- Sao cậu biết?
“Con mẹ nó chứ! Sao lại không biết?”
Trong lòng Ngọc Doãn tuôn ra vài câu chửi tục, nhưng cố ý ra vẻ không có gì:
- Thúc ấy vẫn ở Khai Phong?
- Nói nhảm, hắn là người Khai Phong, không ở Khai Phong thì ở đâu?
May thật may thật. Ngọc Doãn không nhớ Lăng Chấn trong Thủy Hử truyện là người nơi nào nhưng khẳng định không phải người Khai Phong. Theo An Đạo Toàn nói Lăng Chấn ở Khai Phong từ xưa, không thể vào núi kiếm ăn được, càng không thể trở thành hảo hán Lương Sơn. Mà nay Tống Giang đã chết, ba mươi sáu cự đạo Kinh Đông cũng không có.
Cho nên Lăng Chấn này không phải Lăng Chấn kia. Nhưng không ngờ cái người này cũng có thể tạo ra pháo đánh xa ba dặm…
Khoan đã, y biết chế tạo pháo ư?
Ngọc Doãn cảm thấy hắn dường như nắm được điều gì, nhưng vẫn chưa rõ lắm.
“Có Cao Sủng, có An Đạo Toàn, xong lại tới Lăng Chấn, đây có coi là việc lớn không? Những người không được ghi lại trong sử sách Bắc Tống không có nghĩa là họ không tồn tại. Nói không chừng đây chỉ là sự trùng hợp. Ừm! Chắc chắn là trùng hợp.”
Lăng Chấn có hai con trai một con gái. Đứa con cả sớm mất, giờ chỉ còn một đứa con trai tên Lăng Uy. Từ nhỏ y được cưng chiều vô cùng, có thể nói thích gì được nấy. Nào ngờ chính vì sự cưng chiều này đã tạo thành tính cách coi trời bằng vung của Lăng Uy. Thằng nhãi này sau khi lớn lên suốt ngày lêu lổng nghe ca xem kịch, tiêu tiền như rác, suốt ngày cờ bạc.
Hoàn cảnh nhà Lăng Chấn cũng coi như khá giả, mà thân thích cũng nhiều nên có chút thực lực tại Khai Phong. Nhưng Lăng Uy lại không biết làm lụng, chỉ biết lấy tiền ở nhà đi tiêu.
Lúc đầu Lăng Chấn còn cho gã tiền. Nhưng sau này dùng tiền càng ngày càng nhiều nên Lăng Chấn không thể cung cấp được. Mà thân thích xung quanh thì bị Lăng Uy thường xuyên vụng trộm vay mượn mấy lần, cuối cùng đến mức mất hết cả thân tình.
Lần này An Đạo Toàn đi đến nhà Lăng Chấn làm khách, vừa lúc gặp Lăng Uy có chuyện không may.
Thằng này không ngờ thiếu nợ đến hai ba trăm quan ở ngoài. Bổng lộc một năm của Lăng Chấn cũng chẳng nhiều được như vậy. Mà cục hỏa dược của Ngự Doanh là một nha môn trong sạch thì làm gì có nhiều tiền như vậy? Y là là một quan võ, hù dọa chút dân chúng thì chẳng sao nhưng đối với những kẻ lưu manh dày kinh nghiệm ở phủ Khai Phong này căn bản chẳng sợ Lăng Chấn.
Đối phương cho hạn đến lúc trời tối, nếu không lấy được tiền sẽ chặt tay Lăng Uy.
An Đạo Toàn nghe xong cũng sốt ruột. Lão nghĩ tới Ngọc Doãn nhưng không dám chắc… Dù sao lão không biết Ngọc Doãn đã trở về hay chưa. Nếu chẳng may chưa về, mà Yến Nô lại không làm chủ được thì xong đời. Nghi thì nghĩ vậy nhưng vẫn phải thử. An Đạo Toàn nghĩ vậy liền đưa Lăng Chấn vào thành. Ai ngờ vừa đến cửa phủ Khai Phong thì gặp Ngọc Doãn.
- Thế nào, trong nhà có đủ tiền không?
Ngọc Doãn nghe xong mỉm cười:
- Hai trăm quán thôi mà, trong nhà còn có. Tuy nhiên lão thúc, ta nghĩ lần này sợ là Lăng Uy bị kẻ khác lừa, việc không dễ xử lý như vậy.
- Bị lừa ư?
- Đúng vậy, bị mắc bẫy kẻ khác?
- Ừm, thật ra cũng rất có thể…
An Đạo Toàn đi chậm lại, vẻ mặt trầm tư:
- Cậu vừa nói thì ta cũng để ý. Nhị Lang tuy bất hiếu nhưng không thể không biết suy nghĩ đến mức này. Thập Ngũ Lang nói trước đây đứa bé kia tuy thắng thua cũng chỉ một hai chục quan, sao lần này lại nhiều tới hai ba trăm quán được? Cho dù cầm tiền cũng làm gì có chỗ xài?
Ngọc Doãn mỉm cười:
- Lão thúc, tiền này vẫn phải đưa. Tuy nhiên ta không thể chỉ đem theo tiền mà phải dẫn thêm người. Lưu manh trong thành Khai Phong này ta cũng gặp nhiều rồi. Ngài không thể nói lý với chúng. Quan trọng phải là người có có tiền và có thủ đoạn.
- Ý cậu là…
- Lão thúc, chuyện này ngài không cần quan tâm, cứ giao cho ta xử lý.
- Cậu làm được không?
Ngọc Doãn thấy An Đạo Toàn lo lắng liền gãi đầu, nhẹ giọng nói:
- Lão thúc ngài đừng quên Tiểu Ất từ trước đến nay làm những gì. Tuy nói giờ đã cải tà quy chính nhưng nếu muốn xử đám kia thì vẫn phải lấy độc trị độc mới được.
Đúng thế, Ngọc Doãn trước kia xuất thân chính là hạng lưu manh. Đương nhiên Ngọc Doãn đó không phải Ngọc Doãn này. Ngọc Doãn tuy không muốn dính vào mấy thứ này nhưng nếu muốn tạo quan hệ với Lăng Chấn thì cũng nên hi sinh chút…
Hơn nữa, chưa chắc hắn đã phải ra tay. Dương Tái Hưng, Cao Sủng, còn có Vương Mẫn Cầu, Hoắc Kiên. chỉ cần gọi một người cũng đủ giải quyết vấn đề.
Ha ha, Ngọc Giao Long phố Mã Hành, có lẽ mọi người đã quên danh hiệu đó rồi.
Cục hỏa dược, Oanh Thiên Lôi! Người như vậy mà bị bỏ qua mới là đáng tiếc.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền nở nụ cười lạnh lùng. An Đạo Toàn ở bên cạnh hắn thậm chí cảm nhận được sát khí nồng nặc.
“Sao Tiểu Ất lại có sát khí nặng như vậy?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.