Tống Thì Hành

Chương 252: Mờ ám




Mưa phùn lả lướt, sắc trời âm trầm.
Thường là lúc này thì trời đã sáng rồi.
Nhưng hôm nay vì ngày mưa âm u, nên đã qua giờ mão rồi nhưng trời vẫn mờ tối.
Tuy nhiên bên ngoài thành Khai Phong lại ngựa xe như nước. Đám lái buôn không để ý mưa phùn mà vẫn sáng sớm vội vàng tiến vào thành Khai Phong...
Dương Kim Liên ngủ mơ màng thì nghe tiếng gõ cửa.
Nàng vén chăn xuống giường, cầm chiếc áo khoác choàng lên người, mơ màng đi xuống lầu.
Mở cửa, một cơn gió lạnh kèm theo mưa ập vào mặt khiến nàng lập tức tỉnh táo:
- Đại Lang, huynh đã về rồi!
Khi nàng thấy người ở cửa thì không khỏi vui mừng.
Ở ngoài cửa, Lý Quan Ngư đầy mệt mỏi mỉm cười với nàng:
- Đúng vậy, đã quấy rầy giấc ngủ của nương tử rồi.
Nói xong, y bước vào phòng tiện tay khép cửa lại.
- Lần này Đại Lang đi lâu quá.
- Ồ, gặp chút việc nên chậm trễ thời gian. Đúng rồi, trong nhà tốt chứ?
- Hết thảy đều tốt.
Thấy Lý Quan Ngư trở về, Dương Kim Liên vốn tâm trạng có chút lo lắng lập tức tan thành mây khói.
Nàng vội vàng lấy nước rửa mặt đến:
- Đại Lang ăn cơm chưa?
- Ồ, chưa.
- Vậy huynh chờ chút, nô đi chuẩn bị.
Dương Kim Liên có vẻ rất hưng phấn.
Lúc Lý Quan Ngư không nhà, nàng cảm thấy rất vắng vẻ, nay y đã về, khiến nàng lập tức an tâm. Giống như con chim nhỏ, nàng chạy vào phòng bếp. Lý Quan Ngư vội đi tới nói:
- Nương tử không cần phiền toái đâu, lát nữa ta ra ngoài ăn cũng được.
- Ôi chao, Đại Lang đi lâu về, sao có thể ăn bên ngoài được?
Kim Liên nói xong liền đeo tạp dề, lấy bột mỳ bắt đầu bận rộn trong nhà bếp.
Người Khai Phong ăn sáng đa dạng, nhưng chủ yếu nhất ngoại trừ cháo ra thì là mỳ. Lý Quan Ngư thích ăn mỳ, đương nhiên Kim Liên sẽ làm cho phu quân ăn. Nhìn phu quân rõ ràng là rất mệt mỏi, cần phải nấu một bữa ngon cho chàng ăn mới được.
Nàng ở trong phòng bếp bận rộn, còn Lý Quan Ngư thì ngồi ở chính phòng. Y thấy trên bàn đặt một đống vật liệu xương mảnh, lông mao lợn hỗn loạn, còn có một số bàn chải đánh răng đã làm xong chất đống một chỗ.
Lý Quan Ngư ngẩn ra, cầm lên một bàn chải đánh răng.
- Kim Liên, đây là gì vậy?
Dương Kim Liên từ trong phòng bếp thò đầu ra, thấy Lý Quan Ngư cầm bàn chải đánh răng trong tay thì hơi sửng sốt, rồi đáp:
- Lúc trước Ngọc Đại quan nhân phố Mã Hành có phân việc, nô một mình ở nhà cũng thấy nhàn rỗi, vừa lúc có Lục tẩu hàng xóm giới thiệu nên đã nhận việc này. Chỉ nói cứ làm là được, còn cụ thể dùng làm gì thì không rõ lắm.
Nói xong, nàng quay lại nhà bếp.
- Ngọc đại quan nhân?
Lý Quan Ngư đứng dậy đi đến cửa phòng bếp:
- Chính là Ngọc Tiểu Ất bán thịt kia?
- Đại Lang cũng biết Ngọc đại quan nhân sao?
Lý Quan Ngư cười:
- Chỉ là một đồ tể mà cũng gọi là đại quan nhân sao?
- Nô cũng không hiểu, chỉ là nghe người bên ngoài xưng hô như vậy, thì nô cũng gọi theo.
Lý Quan Ngư nhìn thoáng qua bàn chải đánh răng trên tay rồi quẳng lại lên bàn:
- Kim Liên, sau này ít qua lại với loại người này, không hay đâu.
Dương Kim Liên cười nói:
- Nhưng Lục tẩu và mọi người nói Ngọc Đại quan nhân sẽ có tiền đồ lớn.
- Tiền đồ lớn? Một kẻ đồ tể bán thịt, dù tiền đồ có lớn đến mấy thì cũng chỉ là một đồ tể bán thịt thôi.
Nếu Kim Liên nàng ở nhà buồn chán thì ra ngoài nhiều một chút. Nếu tiền không đủ thì nói với ta, không cần phải làm thêm những việc này.
- Vâng!
Dương Kim Liên lên tiếng, liền chuyên tâm nhào nặn mỳ.
Chỉ thấy mỳ được nàng nhào nặn trong tay rất mịn mượt, sau khi độ lửa gần được, nàng dùng cán cắt mảnh ra.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc.
Lý Quan Ngư ra ngoài mở cửa, thấy bên ngoài có một cô gái.
Cô gái kia thấy Lý Quan Ngư mở cửa, cũng không nói chuyện, chỉ đưa tờ giấy rồi xoay người đi.
Lý Quan Ngư mở tờ giấy kia ra xem, mắt đảo qua, sắc mặt lập tức biến đổi, cũng mặc kệ Kim Liên liền cầm cây dù đi ra cửa.
Kim Liên nấu xong mỳ đang cầm bát từ trong bếp đi ra.
- Đại Lang, mau tới ăn...
Nhưng trong phòng khách trống không chẳng thấy bóng dáng người nào.
Cửa phòng khép hờ một cơn gió thổi tới làm tiếng cửa kêu kẽo kẹt.
Hay là đã ra ngoài?
Kim Liên cầm bát mỳ ngơ ngác đứng ở trong phòng khách.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy trào dâng cảm giác ấm ức khó hiểu, ánh mắt đỏ lên, lăn ra hai dòng lệ.
- Kim Liên à, vừa rồi ta thấy Đại Lang trở về sao lại vội vàng đi rồi hả?
Tiếng Lục tẩu từ bên ngoài vọng vào.
Dương Kim Liên vội xoay người, đặt bát mỳ lên bàn, dùng ống tay áo lau nước mắt, ổn định tinh thần xoay người lại.
Chỉ thấy Lục tẩu đi vào nhà, thấy Dương Kim Liên mặc áo mỏng thì nhăn mày.
- Trời lạnh, sao Kim Liên mặc phong phanh vậy?
- À, vừa rộn bận rộn ở nhà bếp hơi nóng, nên mới mặc như vậy, khiến Lục tẩu chê cười rồi.
- Ha hả, sáng sớm đã làm mỳ rồi à...Ở ngoài phòng đã ngửi thấy mùi thơm chảy nước miếng rồi.
Đúng rồi, mới vừa rồi ta thấy một cô gái gõ cửa, rồi sau đó Đại Lang vội vã đi theo. Sao vội vàng thế nhỉ? Vừa về mà đã ra ngoài.
Sắc mặt Dương Kim Liên biến đổi, trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót.
Một cô gái!
Cả ngày Kim Liên ở trong nhà, khó tránh khỏi có chút mẫn cảm.
Nghe Lục tẩu nói vậy, mà phản ứng đó của Lý Quan Ngư làm trong lòng nàng vô cùng khó chịu.
- Ôi...đã làm được nhiều vậy sao?
Nhìn trên bàn bày một đống bàn chải đánh răng ước chừng vài trăm cái, Lục tẩu ngạc nhiên thán phục.
Dương Kim Liên quay đầu nhìn thoáng qua: “Huynh không muốn ta tiếp tục làm việc này, ta càng làm.
Dù là một đồ tể cũng có thể nói được hai câu ấm áp lòng người. Ngươi thì đọc đủ loại sách nhưng ngay cả lời tri kỷ ấy cũng không nói được.”
Dương Kim Liên nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng tủi thân, càng thêm tức giận.
- Lục tẩu, hôm nay tẩu không đi giao hàng sao?
- À, lát nữa sẽ đi.
- Vậy tốt quá, nô cùng đi với tẩu. Đúng rồi, bát mỳ này vừa làm xong, Lục tẩu nhân lúc còn nóng ăn đi, khỏi phải lãng phí.
Lục tẩu nuốt nước miếng:
- Kim Liên, thật ngại quá.
- Ngày thường Lục tẩu chiếu cố nô rất nhiều, chỉ ăn một tô mỳ thôi, có gì đâu chứ?
Dương Kim Liên cười kéo Lục tẩu ngồi xuống, nói:
- Nô đi thay quần áo để tí đi cùng Lục tẩu.
Lục tẩu cũng không khách sáo nữa, ngồi xuống ăn từng miếng lớn.
Thời kỳ Bắc Tống, kinh tế phát triển nhanh chóng.
Mọi người lúc đầu ngày ăn một bữa, hoặc một ngày hai bữa cơm, rồi phát triển thành ngày ba bữa.
Tuy nhiên một ngày ba bữa chủ yếu là những nhà có gia cảnh khá giả. Gia cảnh Lục tẩu mặc dù không quá kém nhưng vẫn khó đảm bảo một ngày ba bữa, chứ đừng nói là trong bát mỳ này còn có trứng gà, không phải là thứ mà trong nhà Lục tẩu thường xuyên được ăn.
Nước dùng ngon, có trứng có thịt, đối với nhà Lục tẩu mà nói thật sự là món ăn thượng đẳng.
Bà ngồi trong phòng khách ăn như sói nhai hổ nuốt. Dương Kim Liên lên lầu rửa mặt, thay y phục rồi xuống dưới. Đã thấy Lục tẩu ăn sạch một tô mỳ lớn, còn đang cố húp nốt chỗ nước dùng còn lại.
- Kim Liên thật là nấu ngon.
Lục tẩu càng khen ngon, trong lòng Dương Kim Liên càng tức giận.
Nàng không hiểu tại sao Lý Quan Ngư lại vội vàng đi, nhưng nếu là phụ nữ gõ cửa, chắc chắc phần nhiều là chuyện của phụ nữ rồi. Bản thân mình thì cực cực khổ khổ làm đồ ăn, nhưng ngay cả nói một lời cũng không nói mà đã đi luôn, thật sự là tức giận mà.
Lục tẩu vội vàng về nhà, thu gom bàn chải đánh răng đã làm xong rồi đến cửa nhà Kim Liên. Dương Kim Liên cũng gói gém xong các thứ cho vào bao bố, đi cùng Lục tẩu. Sáng sớm, mưa rất lạnh, gió và mưa đập vào mặt lạnh lẽo. Khi Dương Kim Liên và Lục tẩu đi vào lò mổ Liền Kiều thì đã là giờ thìn.
Lúc này mưa đã tạnh, gió từ sông Biện thổi tới càng làm người ta lạnh run.
Đang đi, lúc Kim Liên xuống cầu thì bị trẹo chân.
Nang “ái” một câu rồi lảo đảo, người ngã về trước. Lục tẩu đi sau nàng, bị bất ngờ muốn kéo lại cũng không kịp nữa. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc đó ở phía trước một bóng người lóe lên, một thanh niên đỡ lấy tay Dương Kim Liên tránh để nàng bị ngã một màn khó coi.
- Cô không sao chứ?
Thanh âm có chút quen thuộc.
Dương Kim Liên chỉ cảm thấy cánh tay kia nâng nàng đang kéo lại trước ngực làm nàng lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt.
Ngẩng đầu nhìn, nàng giật mình kinh hãi:
- Đại quan nhân, sao lại là ngươi?
Người tới, đúng là Ngọc Doãn.
Sáng sớm hắn đến lò mổ Liền Kiều giết mổ heo, đang chuẩn bị về không ngờ đối mặt với Dương Kim Liên.
Nói thật, lúc Dương Kim Liên ngã sấp xuống, hắn thật sự không thấy rõ là ai, chỉ theo bản năng tiến đến đỡ, nào ngờ...
- Kim Liên, cô không sao chứ.
Lục tẩu từ sau vội vàng chạy tới.
Dương Kim Liên vội hạ giọng nói:
- Đại quan nhân, nô không sao rồi, xin hãy buông tay.
Lúc này Ngọc Doãn mới phản ứng, một tay hắn đang đặt lên trước ngực tròn lẳn của nàng. Nghe Dương Kim Liên nói vậy, hắn giật mình vội buông tay ra, thân thể mềm mại mang theo mùi hương quyến rũ thật khiến người ta say mê.
Ngọc Doãn theo bản năng, nắm chặt tay, mà Dương Kim Liên nhìn động tác kia của hắn thì mặt càng đỏ hơn.
- A a...hóa ra là đại quan nhân ra tay giúp đỡ.
Lục tẩu đã chạy tới, thấy rõ ràng là Ngọc Doãn thì vô cùng vui mừng.
Bà làm như không nhìn thấy hành vi mờ ám giữa Ngọc Doãn và Dương Kim Liên.
- Bà là...Lục tẩu!
- Haha, đại quan nhân còn nhớ rõ ta.
Ngọc Doãn cười hai tiếng, xoay người nhặt túi đồ mà Dương Kim Liên vừa làm rơi:
- Đi giao hàng sao?
- Đúng vậy, quả thật là Kim Liên làm được rất nhiều, cho nên chúng ta cùng đến đây.
Ngọc Doãn quay đầu lại nhìn một chút, nói:
- Hôm nay người tới giao hàng rất nhiều, sợ là phải chờ...Dương nương tử dường như bị thương ở chân, tốt nhất là nên đi tìm đường y chẩn trị thì hơn. Ta sẽ tìm người nộp hàng hộ cô.
Nói xong, Ngọc Doãn ngoắc gọi một công nhân ở lò mổ, dặn dò hai câu.
- Ta còn có việc, không tiếp hai vị được.
- Đại quan nhân đang bận, chúng ta sao dám làm chậm trễ.
- Dương nương tử, nhớ đi đường y để chẩn trị, chân của cô bị thương không phải là chuyện nhỏ, nên chữa trị mới được.
Ngọc Doãn nói nhẹ nhàng càng làm Dương Kim Liên đỏ mặt hơn.
Nàng “ừ” một câu, nhưng trong lòng lại tràn ngập sự ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.