Tống Thì Hành

Chương 40: Nhạc dạo (hạ)




Mà lúc này tự khúc Carmen của Ngọc Doãn đã diễn tấu tới điệu trưởng F.
Nhạc khúc càng lúc càng thanh thoát, khiến lòng người vô cùng xao động.
Hắn đột nhiên xoay người, liên tục gảy dây đàn cánh cung trong tay liên tục, như nước chảy mây trôi, tự nhiên, vô cùng phóng khoáng. Đồng thời kỹ thuật động tác trượt tay trên dây cung thuần thục liên tiếp khiến những người xem vây quanh hoa cả mắt, không kìm nổi liên tục trầm trồ khen ngợi, vỗ tay hoan hô.
Yến Nô càng hưng phấn hơn.
- Nhị tỷ, sao Tiểu Ất ca lại làm được như thế?
Trương Nhị tỷ cười nói:
- Cầm của Tiểu Ất ca đương nhiên là vô song.
- Vâng, nô cũng cảm thấy thế.
Nụ cười trên gương mặt Yến Nô càng vô cùng rạng rỡ xen lẫn niềm tự hào.
Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng huyên náo vọng đến, mười người đàn ông mặc áo ngắn đen như hung thần ác sát từ trong lầu Bạch Phàn đi ra. Một nơi như lầu Bạch Phàn không thiếu có người đến gây rối, bởi vậy việc nuôi dưỡng những tay đấm là điều vô cùng bình thường. Nhìn những người này là biết không phải là hạng người lương thiện gì, sau khi xông ra ngoài đường cái, không nói hai lời đã hùng hổ vọt tới chỗ Ngọc Doãn...
Lý Dật Phong ở trong đám đông chau mặt lại.
- Đây là gì vậy?
Trần Đông chỉ cười lạnh lùng:
- Đơn giản là lo lắng Tiểu Ất làm hỏng miếng ăn của họ.
Nốt nhạc Kê Cầm đang nhịp nhàng đột nhiên dừng lại.
Diễn tấu Từ khúc carmen đến đây là xong, Ngọc Doãn thở phào một cái.
Nhưng sao lại không ai vỗ tay?
Hắn ngẩng đầu lên, thấy một thanh niên to cao đi tới, bộ dạng như hung thần ác sát quát lên:
-Ta tưởng ai to gan, hóa ra là Ngọc Tiểu Ất. Ngươi ăn tim gấu mật báo hay sao mà dám ở dưới lầu Phong Nhạc này gây rối?
Ra chiêu sao?
Ngọc Doãn thầm cười lạnh.
Không đợi hắn trả lời, lại nghe có người trong đám đông lên tiếng:
- Phố Mã Hành này là tài sản riêng của lầu Phong Nhạc ngươi sao? Đông Tâm Tam ca, ngươi uy phong nhỉ...có phải từ nay về sau chúng ta cũng không được đi lại trên phố Mã Hành hả?
Đám đông rẽ ra, thấy Yến Nô bước nhanh tới.
Người đàn ông vạm vỡ họ kép Đông Tâm, tên một chữ Lôi, cũng là lưu manh có tiếng trên phố Mã Hành.
Tuy nhiên mấy năm qua đã đầu nhập vào lầu Bạch Lý làm thủ lĩnh đám đánh đấm, cho nên thời gian qua cũng rất ít đi ra ngoài gây chuyện thị phi. Yến Nô nhận ra Đông Tâm Lôi, nhưng lại không hề sợ chút nào. Nàng bước tới bên cạnh Ngọc Doãn, chăm chú nhìn Đông Tâm Lôi lớn tiếng hỏi.
Đông Tâm Lôi biến đổi sắc mặt:
- Chu nương tử thật can đảm!
Ta cho các ngươi biết, các ngươi chơi đàn ở đâu chẳng liên qua tới chúng ta, nhưng nhất quyết không thể chơi đàn ở đây. Nể mặt Chu Giáo đầu, ta không gây khó dễ các ngươi, hãy nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Ngọc Doãn cười:
- Nếu ta không đi, ngươi làm gì được ta?
- Tiểu Ất, chúng ta ngẩng lên thì cũng phải nhìn xuống, coi như trước đây mọi người cũng biết nhau, ngoại trừ hôm nay, ngươi muốn thế nào thì thế ấy, nhưng riêng hôm nay, ngươi không được gây rối nữa, nếu không dù ta quen biết ngươi thì cũng coi như không quen biết.
- Gây rối?
Ngọc Doãn đưa tay ngăn cản Yến Nô, chân bước tới, kéo dây cung trong tay.
Âm điệu hùng hậu vang dội trên không trung.
“Ta chơi đàn, liên quan gì đến ngươi?
Tam ca, đừng nói ta không nể mặt mũi ngươi, ngay cả Quan gia cũng có thể mở hồ Kim Minh chơi nhạc cùng dân chúng, chẳng lẽ lầu Phong Nhạc còn to hơn hồ Kim Minh, vườn Quỳnh Lâm sao? Hôm nay ta ở chỗ này chơi cầm của ta, có quan hệ gì với lầu Phong Nhạc nhà ngươi? Tam ca, mặt mũi không phải là do người khác cấp cho, mà là tự bản thân mình tạo nên...
Đầu xà quá cứng cũng dễ mục nát mà rơi, tốt nhất ngươi nên nghĩ kỹ rồi hẵng nói.
Tất cả mọi người đều là lăn lộn giang hồ, Ngọc Doãn ta cũng chẳng sợ ai.”
Đông Tâm Lôi biến đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị:
- Tiểu Ất, là ngươi tự rước họa đấy!
Yến Nô căng thẳng, nắm chặt tay lại.
Đúng lúc này, lại nghe có tiếng người thốt ra trong đám đông:
- Tam ca uy phong quá nhỉ, Tiểu Ất chơi đàn ở đây, ta lại rất thích nghe. Trương Tam mặt rỗ ta thật sự muốn xem Tam ca có uy phong thế nào, thần khí ra sao.
Vừa nói chuyện, người kia vừa đi ra từ trong đám đông, ước chừng hơn hai mươi tuổi.
Người đi ra kia chính là Trương Tam mặt rỗ, đi theo còn có mấy tay đánh đấm, cũng đằng đằng sát khí.
Trương Tam mặt rỗ vừa tới khiến Đông Tâm Lôi sắc mặt thay đổi lớn.
Thật sự là gã từng là bá chủ một phương ở phố Mã Hành, dựa vào lầu Bạch Phàn cũng đã nuôi dưỡng được mấy tay đấm nhàn rỗi.
Nhưng Trương Tam mặt rỗ lại khác.
Y là bá chủ một phương bên trong thành Khai Phong!
Những thứ khác không nói, chỉ riêng những kẻ đầu gấu lưu manh đi theo y đã có hơn trăm người đi theo Trương Tam mặt rỗ. Trương Tam mặt rỗ này tuyệt đối là bá chủ một phương trong một phố xá, chẳng qua là rất ít khi ra mặt mà thôi.
- Trương Tam ca...
- Ôi chao, ta không đảm đương nổi hai tiếng Tam ca đâu. Đông Tâm Lôi, hôm nay ta đến là để nghe Tiểu Ất chơi đàn, không vì cái gì khác. Đường cái này không phải là sản nghiệp của lầu Phong Nhạc ngươi, ngươi làm gì ở lầu Phong Nhạc, ta không quản được, nhưng Tiểu Ất chơi đàn trên đường cái, chẳng ảnh hưởng đến chút chuyện nào của lầu Phong Nhạc ngươi. Ngươi muốn phân rõ phải trái, ta cùng phân rõ phải trái với ngươi; nếu như ngươi không nói đạo lý, ta cũng không cần nói đạo lý với ngươi. Nói như thế, Tam ca ngươi còn muốn xua đuổi Tiểu Ất nữa không?
Sắc mặt Đông Tâm Lôi âm trầm, quay lại nhìn Ngọc Doãn.
Thấy trên mặt Ngọc Doãn vẫn nở nụ cười tươi ôn hòa như trước, chỉ có điều nụ cười đó sao càng khiến Đông Tâm Lôi khó chịu.
Người này chính là đến gây rối. Nhưng Ngọc Doãn chiếm lý, nếu hắn ta gây rối ở lầu Phong Nhạc, đương nhiên Đông Tâm Lôi có thể ra mặt, nhưng hiện tại...Không những thế thằng khốn này lại mời được Trương Tam mặt rỗ ra mặt.
Đông Tâm Lôi tự nhận gã không làm gì được Trương Tam mặt rỗ, đành phải cắn răng, chắp tay nói:
- Tiểu Ất, đều là hiểu lầm thôi, ngươi đừng để trong lòng...Ngươi muốn chơi đàn cứ chơi, ta đây nhận lỗi với ngươi.
Vừa rồi đắc tội Tam ca, kính xin bao dung.
- Không dám, không dám...
Đông Tâm Lôi dẫn người xám xịt bỏ đi.
Bốn phía lập tức vang lên những tiếng hoan hô.
- Tiểu Ất sao thế có thể hẹp hòi với lầu Phong Nhạc chứ?
Lúc này Trần Đông cũng hiểu ra, là Ngọc Doãn cố ý ..thậm chí còn mời người đến bảo vệ.
Y quay đầu nghi hoặc hỏi.
Lý Dật Phong tỏ ra chút tò mò, lắc đầu trả lời:
- Ta nào biết nội tình trong đó? Tuy nhiên Ngọc Doãn này cũng thú vị đấy, không ngờ chạy tới đấu lôi đài với lầu Phong Nhạc, thật là vô cùng thú vị.
Đúng rồi, khúc tấu vừa rồi của hắn gọi là gì nhỉ?
- Cái này...
Trần Đông xoa hai gò má, tỏ vẻ xấu hổ:
- Ta cũng lần đầu tiên nghe. Tuy nhiên thật là thú vị!
Ta đã nói Ngọc Doãn này không chịu làm đồ tể nhàn hạ đâu mà ngươi không tin. Thế nào, một tay đàn giỏi đó, không phải ai cũng có thể làm được.
Trong lòng Lý Dật Phong cũng thầm đồng ý, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khinh thường, lẩm bẩm:
- Cho dù như thế cũng là loại phố phường, không thể trở thành người phong nhã...Đúng rồi, ngươi nói xem tiếp theo hắn ta sẽ đàn khúc gì?
Ta nhớ lúc trước tại Đại Tướng Quốc Tự, từng có người lấy Kê Cầm áp chế Phong Nghi Nô không còn mặt mũi...Tên kia gọi là gì nhỉ? Mấy ngày trước ta còn nghe người ta nhắc tới chuyện này...Đúng rồi, Ngọc Doãn, chính là hắn ư?
Mấy ngày nay Trần Đông đang chuẩn bị cho công khóa nên cũng không để ý chuyện bên ngoài.
Nghe Lý Dật Phong nói như vậy, gã cũng tò mò:
- Không ngờ Tiểu Ất lại có bản lĩnh như thế!
Trong lầu Phong Nhạc, giọng hát Tiếu Chi Nhi động lòng người!
Bên ngoài lầu Phong Nhạc, Ngọc Doãn đầy bình tĩnh, hắn nhìn thoáng qua Yến Nô, đột nhiên dùng ngón tay gẩy dây đàn, tấu ra âm thanh liên tiếp.
- Yến Nô, chúng ta khiêu vũ đi!
Vừa nói vừa gảy cánh cung, Kê Cầm lại phát ra âm thanh vui tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.