Tống Thì Hành

Chương 485: Trạm hoa tháp tử (1)




Cũng không biết, có phải do tác dụng của việc Hoàn Nhan Thi Lý khuyên bảo hay không, hay là sự thật khiến Bồ Lỗ Hổ không thể không thay đổi thái độ.
Ra khỏi Tán Hoàng nhập Triệu châu, quân Kim lại một lần nữa gặp sơn tặc đánh lén, chết mấy gần trăm người.
Cảnh Diên Hi đã chuẩn bị tâm lý bj mắng chửi, nhưng thái độ Bồ Lỗ Hổ lại rất ôn hòa., thậm chí chạy tới đại doanh quân Tống an ủi Cảnh Diên Hi không cần quá mức để ý, làm Cảnh Diên Hi hoảng sợ, tuy nhiên khúc mắc trong lòng cũng vì vậy mà tiêu trừ rất nhiều.
Sau khi tiến vào Triệu châu, Cảnh Diên Hi liền phái người tới chào hỏi Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc Phạm Nạp.
Tuy nói Phạm Nạp không phải theo phe phái của Cảnh Trọng Nam, nhưng ngay tại lúc này, cũng không thể không cẩn thận. Sau khi tiếp đãi sứ giả Cảnh Diên Hi, Phạm Nạp hạ lệnh, mệnh tham nghị Nguyên soái phủ binh Mã Hà Bắc, Đô Giám Hàn Công Duệ binh mã Triệu châu suất bộ hiệp trợ Cảnh Diên Hi, phụ trách bảo hộ quân Kim về bắc. Hàn Công Duệ xuất thân danh môn Hàn Thị Tương Châu, trước đây từng làm phụ tá Khang Vương Triệu Cấu.
Sau Minh ước Yến Sơn, Hàn Công Duệ đảm nhiệm Tham nghị Nguyên soái phủ, lại được Đỗ Sung tiến cử, đảm nhiệm Đô Giám binh mã Tương Châu.
Tuy nhiên, dưới trướng Hàn Công Duệ đa số là xã dũng, sức chiến đấu kém xa quan quân. Nhưng dù vậy, cũng có ba nghìn binh mã, ít nhất trên binh lực cũng được bổ sung đủ. Cảnh Diên Hi lại moi được một số đồ quân nhu từ trong tay Phạm Nạp, xem như bổ sung được tổn thất trước đó. Đại quân sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngắn ngủi ở Triệu châu thì lại tiếp tục tiến về phía bắc.
Xã dũng đến cũng đã tăng thêm nhiều tiện lợi cho quân Kim.
Sau khi những xã dũng này gia nhập thì phụ trách mở đường cho quân Kim, đảm bảo đường thông suốt.
Cũng chính là nguyên nhân này, tốc độ hành quân của quân Kim nâng cao rất nhiều. Tuy rằng ven đường vẫn đụng phải sơn tặc tập kích quấy rối, nhưng việc tổn thật giảm bớt tương đối nhiều.
Ngày 15 tháng 10, Quân Kim tiến vào Chân Định.
Quân Kim tiến vào Chân Định dọc đường từ Tương Châu đến chết hơn bảy trăm người, vẫn còn có thể chấp nhận được.
Chỉ có điều sau khi đến Chân Định, tổng quản Chân Định Vương Uyên lại cự tuyệt phái binh bảo hộ.
Cảnh Diên Hi đích thân đến thăm hỏi, muốn khuyên bảo Vương Uyên xuất binh, lại bị Vương Uyên lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.
- Nếu Vương tổng quan không phái người đến, sao không để xuất động Thân quân Thái tử.
Vương Uyên cười lạnh:
- Nếu Cảnh Tham nghị muốn thân quân Thái tử xuất binh, thì đi tìm Tiểu Chủng tướng công mà nói.
- Hử?
Cảnh Diên Hi nghe vậy ngẩn ra. Tiểu chủng tướng công là Chủng Sư Trung đóng ở Yến Sơn phủ. Theo lý mà nói, căn bản không có quan hệ với Thân quân Thái tử, vì sao phải được CHủng Sư Trung đồng ý?
Vương Uyên nói:
- Ba ngày trước Tiểu Chủng tướng công thông qua Phó soái binh mã Hà Bắc Hoàng Tiềm Thừa chiếu Thân quân Thái tử tới Yến Sơn rồi.
Mà nay chỉ sợ Thân quân Thái Tử đã xuất phát, giờ ta cũng không có biện pháp ngăn trở. Nhưng thật ra Cảnh tham nghị và Ngọc Lang quân cùng hiệu lực Nguyên soái phủ Binh mã Hà Bắc, không bằng thảo luận với hắn một chút, không chừng Ngọc Lang quân nể đồng nghiệp có thể thay đổi chủ ý...Ha hả, nói thật lòng, ta cũng không muốn Thân quân Thái Tử đi tới Yến Sơn. Nhưng Cảnh Tham nghị cũng hiểu, Thân quân Thái Tử không chịu sai phái bất kỳ ai, bọn họ muốn đi đâu, dù ta ra mặt cũng không làm chủ được.
Cảnh Diên Hi sau khi nghe xong, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Khuyên bảo Ngọc Doãn?
Cho dù gã và Ngọc Doãn là đồng liêu, nhưng lại không cùng phe phái.
Ngọc Doãn là người của Thái tử Triệu Kham, sao gã có thể đánh đồng?
Tuy nhiên, Cảnh Diên Hi lại yên lòng. Thân quân Thái Tử không ở Chân Định, nghĩ đến cũng sẽ không tạo phiền toái cho mình.
Dù sao giữa Thân quân Thái Tử và quân Kim là thâm cừu đại hận.
Sở dĩ chiêu Thái Tử thân binh, cũng là chủ ý của Hoàn Nhan Thi Lý.
Quân Kim thật sự quá quen thuộc đối với Thân quân Thái Tử.
Đối với Ngọc Doãn, càng hận thấu xương.
Tuy nhiên, một mặt là hận thấu xương, cùng lúc lại có chút kính nể.
Cho nên Hoàn Nhan Thi Lý ra chủ ý này, muốn gặp Thân quân Thái Tử, tốt nhất có thể đem Ngọc Doãn đến, tìm một cơ hội xử lý Ngọc Doãn.
Chỉ có điều, Ngọc Doãn không ở Chân Định, Cảnh Diên Hi cũng không có cách nào.
Cáo từ với Vương Uyên xong, gã vội vã chạy về đại doanh đem tình hình nói lại với Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ, vài người thảo luận một chút, rồi mau chóng quyết định khởi hành, để tránh đêm dài lắm mộng.
Nhưng Vương Uyên lai không đồng ý cho binh mã Hàn Công Duệ tiến vào Triệu châu.
Theo lời Vương Uyên nói:
- Hàn Công Duệ không thuộc Chân Định ta, tuy có sai phái của Pham tuyên phủ, nhưng chỉ dừng ở gần Triệu Châu thôi.
Nếu bộ khúc Hàn Công Duệ muốn thông hành ở Chân Định, cần Xu Mật Viện truyền đạt mệnh lệnh mới được, bằng không mà nói, không thể tiến vào Chân Định.
Đối với điều này, Cảnh Diên Hi tuy rằng tức giận nhưng cũng không thể nào làm khác được.
Sau khi thương nghị với Hàn Công Duệ, liền quyết định để Hàn Công Duệ suất bộ trở về Triệu châu.
Cảnh Diên Hi tự lãnh binh mã, tiếp tục hộ tống quân Kim về bắc. Tuy nhiên trước khi khởi hành, Cảnh Diên Hi lại tiếp Vương Uyên.
- Lần này phóng thích tù binh Lỗ tặc về nhà, chính là tỏ rõ Đại Tống ta nhân đức.
Nếu tại Chân Định có người Kim nào bị xả ra điều gì, tất nhiên sẽ khiến Quan gia bất mãn. Cho nên kính xin Vương tổng quản lo lắng nhiều hơn, tận lực dọn sạch đường xá, chớ để phát sinh ra sai lầm gì.
Trong giọng noi mang theo sự uy hiếp.
Vương Uyên nghe xong chỉ cười:
- Trị hạ Chân Định ta mưa thuận gió hoà, đường thẳng đường.
Các ngươi cứ thông hành, quả quyết sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng nếu là ăn cơm nghẹn chết, hoặc là uống nước sặc chết, thì không trách ta được.
Một câu làm Cảnh Diên Hi mặt đỏ tía tai.
Gã không nói lời vô nghĩa với Vương Uyên nữa mà cáo từ ra về.
Sau khi quay về đại doanh, lại nói rõ tình hình với đám người Hoàn Nhan Thi Lý, đoàn người tuy rằng còn có chút bận tâm, tuy nhiên lại nhẹ nhõm không ít.
Vương Uyên không thể lấy con đường làm quan của mình ra đùa giỡn, nếu ông ta nói vậy, nghĩ hẳn chắc không sao.
Hai vạn quân Kim, cộng thêm mấy ngàn binh mã quân Tống có thể đủ an toàn vô sự. Chẳng qua đám người Cảnh Diên Hi vẫn còn có chút lo lắng, dọc theo đường đi cũng không dám tăng tốc, mà thật cẩn thận tiến lên, thật sự lo lắng mấy ngày liền rồi. Từ lúc quân Kim đại quy mô tiến vào Chân Định, thành trì ven đường đều đóng cửa, căn bản không cho phép quân Kim vào thành, lại càng không có bất luận sự tiếp tế gì.
Nếu không phải Cảnh Diên Hi mang theo rất nhiều lương thảo, nếu không khó mà bảo đảm binh Kim hành quân được.
Lo lắng đề phòng qua mấy ngày, cũng không gặp được bất cứ phiền phức gì.
Đám người Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ lúc này mới xem như thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đường đi đích thật là sẽ không còn có vấn đề...
Ngày 23 tháng 10, quân Kim đến Thạch môn phô.
- Vượt qua Khấu Thủy phía trước, đó là trạm Hoa Tháp Tử...Coi như là ra biên giới Đại Tống.
Hoàn Nhan Thi Lý như trút được gánh nặng, nói với Cảnh Diên Hi:
- Lang chủ ta đã phái ra binh mã, ở trạm Hoa Tháp Tử tiếp ứng chúng ta. Lần này chúng ta có thể về nhà, là dựa vào Cảnh tham nghị trên đường vất vả. Nếu có cơ hội, kính xin Cảnh Tham nghị có thể tới Thượng Kinh.
Đến lúc đó, ta ở Thượng Kinh bày tiệc rượu, mời Cảnh Tham nghị thưởng thức phong tình Thượng Kinh ta.
Cảnh Diên Hi cũng thả tâm, liên tục khách sáo.
Gã đứng ở bờ nam Khấu Thủy nhìn theo quân Kim vượt qua Khấu Thủy, đi về phía bắc, không kìm nổi thở ra một hơi.
Đoạn đường này thật là có chút vất vả.
Đặc biệt đã nhiều ngày gã đêm không thể say giấc, ngày lo lắng đề phòng.
Giờ quân Kim bình an qua Khấu Thủy, coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Cảnh Diên Hi cảm thấy thoải mái rất nhiều, liền quay đầu ngựa nói:
- Đêm nay cắm trại tại Quân Thành trại, ba ngày sau, trở về Tương Châu.
Về phần quân Kim?
Hẳn là không vấn đề gì nữa.
Nghe nói, trạm Hoa Tháp Tử đích thật là có quân Kim thường lui tới, nghĩ hẳn là viện binh người Nữ Chân đã đến.
Có xảy ra vấn đề gì, cũng không quan hệ với mình nữa.
Phì phì phì, lúc này còn có thể xảy ra vấn đề gì?
Hết thảy bình an rồi, vẫn nên sớm giao lệnh ở Tương Châu, coi như là xong mọi việc.
Cảnh Diên Hi suất bộ đi vào Quân Thành trại, cả người đều thoải mái.
Đêm đó, gã đặt đầu xuống giường, liền ngáy o...o...
Mấy ngày liên tiếp bôn ba, Cảnh Diên Hi đã quá mỏi mệt không chịu nổi.
Hiện giờ nhiệm vụ hoàn thành, đương nhiên có thể ngủ một giấc, không cần lo lắng đề phòng gì nữa.
Quân Thành trại nằm sát đường nước, tiếp giáp núi Đại Mậu.
Đây là một tòa quân trại nhỏ, cũng là một chỗ trạm gác Quảng Tín quân bắc bộ. Toàn bộ quân trại tính toán không đủ một trăm hộ, nhân khẩu lại càng không quá 800. Một tòa quân trại nhỏ như vậy không thể cất chứa mấy ngàn quân Tống tiến vào chiếm giữ. Cho nên Cảnh Diên Hi liền để quân Tống đóng quân bên ngoài Quân Thành trại, còn gã thì vào Quân Thành trại, ở lại trong nhà Tri trại Quân Thành trại.
So với nơi ở của Cảnh Diên Hi ở Tương Châu, trụ sở Tri trại Quân Thành trại đơn sơ hơn nhiều.
Nếu là trước kia, Cảnh Diên Hi thậm chí khinh thường không vào ở.
Nhưng lúc này đây lại thật sự là mệt mỏi, một đầu ngã xuống giường liền nằm ngáy vang.
Trời tối!
Trong Quân thành trại yên tĩnh.
Hơn ngàn quân Tống đóng quân ngoài thành nên trong thành thủ vệ cũng lơi lỏng không ít. Cộng thêm thời tiết càng ngày càng lạnh, đêm khuya nhiệt độ giảm mạnh, tuần binh đương nhiên cũng không muốn ở bên ngoài tuần tra. Khi đến canh hai, ngoài tường viện Tri trại phủ xuất hiện hai bóng đen. Thấy tả hữu không người, hai người thả người nhảy lên, giẫm vào tường bay vào trong viện.
Hai người kia tựa hồ rất quen thuộc Tri trại phủ, như đi vào chỗ không người, rất nhanh đi tới một tòa tiểu lâu ở hậu trạch.
Một người trong đó lấy ra một thanh chủy thủ, mở then cài cửa.
Mà người còn lại từ trong người lấy ra vật hình ống, thò vào gian phòng Cảnh Diên Hi, xuyên qua khe hở rèm cửa. Người đó khẽ thổi mạnh, từ trong ống trúc kia, phun ra một làn khói nhẹ.
Hai người chợt dùng khăn ướt bưng kín miệng mũi, đứng ở cửa trong chốc lát rồi lắc mình vào phòng.
Sau một lát, hai bóng đen từ trong phòng đi ra, nhanh chóng rời khỏi tiểu lâu, dọc tường viện, vọt người đi ra ngoài, rất nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.
Trời sáng!
Tri trại Quân thành trại dậy thật sớm, sai người nhà chuẩn bị đồ ăn.
- Cảnh lang quân dậy chưa?
- Hồi bẩm Tri trại, trong phòng Cảnh lang quân không có động tĩnh, nghĩ chắc chưa dậy.
Tri trại lộ vẻ khâm phục, nói với tả hữu:
- Cảnh lang quân làm lụng vất vả vì nước, thật sự khổ cực...Cứ chờ lát nữa hẵng gọi.
Đúng rồi, nói hạ nhân chuẩn bị nước để khi Cảnh lang quân dậy sẽ rửa mặt.
Người làm vội vàng đáp ứng, đi chuẩn bị.
Tri trại Quân thành trại này là một người không bối cảnh, năm năm ở Quân thành làm Tri trại, nhưng bất hạnh không có môn lộ, vẫn không được lên chức.
Khó được Cảnh Diên Hi đến đây.
Tuy Cảnh Diên Hi chỉ là tham nghị, nhưng lại là người có bối cảnh lớn.
Tri trại Quân thành trại có tâm mượn lực Cảnh Diên Hi có thể thoát ra khỏi Quân thành trại. Dù sao, vùng đất này lạnh giá, y chịu quá đủ rồi.
Ngồi trong đại sảnh, đang nghĩ nên nịnh bợ Cảnh Diên Hi như thế nào.
Chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, theo sát sau một tỳ nữ sắc mặt tái nhợt chạy vào, lắp bắp nói:
- Lão gia, việc lớn không tốt, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!
Tri trại ngẩn ra, hỏi vội:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Là Cảnh lang quân, Cảnh lang quân hắn...
Tri trại giật nảy mình, lập tức nảy sinh một ý niệm không hay trong đầu.
Y hậm chí bất chấp đi hỏi tỳ nữ kia, đứng dậy đẩy tỳ nữ kia ra, chạy ra đại sảnh. Dọc theo đường nhỏ, y đi vào tiểu lâu hậu trạch, đã thấy hai người hầu đứng ở cửa, một ôm cột trụ hành lang nôn mửa, người kia thì đứng ở cửa, sắc mặt xám ngoét.
Tri trại run rẩy, vội vọt vào tiểu lâu.
Y đi vào cửa phòng ngủ, run rẩy đẩy cửa phòngv ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm đập vào mặt.
Chăm chú nhìn, Tri trại Quân thành trại lập tức mặt cắt không còn giọt máu.
Y ngây người ở cửa, sau một lúc lâu quay người lại, lao ra tiểu lâu, ghé vào trên lan can, nôn mửa liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.