Touch Of Enchantment

Chương 4:




Anh đã nghĩ sinh vật này thuộc giống cái, nhưng anh không chắc lắm. Bất cứ dấu hiệu nào cho thấy giới tính của nó đã bị chôn vùi dưới cái áo choàng không để lộ đường cong nét thẳng nào với một đôi giày xà cạp rộng lùng thùng. Sinh vật đó chớp mắt nhìn lên anh, đôi mắt xám của nó to đến kinh ngạc trên khuôn mặt xanh xao.
“Ngươi là kẻ quái nào?” anh gầm. “Có phải gã khốn chuyên đi ám hại người khác kia phái ngươi tới phục kích ta?”
Sinh vật kia nhấc hai bàn tay đang khum khum khỏi mặt đất vài inch. “Trông tôi có giống một người được phái đến để mai phục anh không?”
Cái thứ này có lí. Nó không mang áo giáp hay một thứ vũ khí nào mà anh có thể nhìn thấy trừ khi ta tính đến đôi mắt xám van lơn đó. Nhất định là giống cái rồi, anh kết luận với một tiếng cằn nhằn pha lẫn giữa nhẹ nhõm và đau đớn. Có thể anh đã trải qua quá nhiều thời gian không có phụ nữ, nhưng anh còn chưa đến mức bị một cậu trai trẻ xinh xắn lôi cuốn như một vài chiến hữu suy đồi của anh.
Anh nắm chắc thanh gươm, hy vọng cô ta không thấy anh vừa mới lỏng tay. Ngực anh hào hển vì kiệt sức và anh buột phải giũ mồ hôi khỏi mắt trước khi liếc một tia nhìn tuyệt vọng ra sau lưng.
Khu rừng không có biểu hiện của một cuộc truy đuổi, cho anh rảnh tay chuyển sự chú ý trở lại vào tù binh đang run rẩy của anh. “Ngươi không có câu trả lời nào cho câu hỏi của ta sao? Ngươi là kẻ quái nào?”
Thật ngạc nhiên cho anh, mệnh lệnh gắt gỏng đó nhóm lên một ánh lửa quật cường trong đôi mắt cô ta. “Chờ một chút đã! Có thể câu hỏi nên là anh là kẻ quái nào mới đúng?” Đôi mắt cô ta nheo lại thành một cái trừng mắt ngờ vực. “Tôi có biết anh không nhỉ?” Cô ta bắt đầu lầm bầm gì đó trong khi ngắm nghía gương mặt anh, khiến anh thắc mắc có phải anh đã bắt được một kẻ loạn trí. “Cắt mái tóc đi nè. Cạo râu và cho anh ta đi tắm. Xịt nước hoa hiệu Brut cho anh ta và tròng cho anh ta bộ cánh được may đo. A ha!” cô ta tíu tít. “Anh là George, phải không? George…George…?” Cô ta búng ngón tay. “George Ruggles từ Bộ phận Thanh toán đây mà!” Cô ta quẳng cho anh cái nhìn gần như đỏm dáng. “Thú tội đi nào, cậu bé Georgia. Có phải Daddy đã đề nghị sẽ tăng lương cho cậu để cậu đóng vai hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời đi cứu cô thiếu nữ lâm nạn là tôi không?”
Cằm anh thả rơi vì sửng sốt khi cô ta đẩy thanh gươm của anh sang một bên và lồm cồm bò dậy, phủi cỏ khỏi cái mông cân đối bằng cả hai tay. “Anh có thể tin tưởng tôi, anh biết đấy. Tôi hứa việc đó sẽ không ảnh hưởng đến bảng Đánh Giá Công Việc Hàng Năm của anh đâu.”
Cô ta cao hơn anh tưởng, cao hơn bất cứ phụ nữ nào anh từng gặp. Nhưng thứ còn khiến anh bối rối hơn cả chiều cao đó là thái độ hỗn xược của cô ta. Từ khi anh đủ lớn để vung gươm, anh chưa bao giờ gặp bất cứ ai không e sợ anh, cả đàn ông cũng như phụ nữ.
Mặt trời đang bổ xuống đầu anh như một cái đe. Anh nghiến chặt răng cự lại một cơn đau khác đang ào tới. “Cô có thể gọi ta là George nếu cô thích, tiểu thư, nhưng đó không phải tên ta.”
Cô ta đi bách bộ xung quanh anh, khiến ngựa anh nhảy chồm lên và lùi lại để tránh. “Vậy tôi có nên gọi anh là Hoàng Tử không? Hay Ngài Quyến Rũ là được? Và anh sẽ muốn gọi tôi là gì đây? Có lẽ là nàng Guenevere chăng?” Cô ta chạm một bàn tay lên mái tóc rối của mình và chớp đôi mí mắt đầy cát với anh. “Hay anh thích nàng Rapunzel?”
Hai tai anh nóng bừng lên trước những lời trêu chọc khó hiểu của cô ta.
Anh có thể nghĩ đến rất nhiều cái tên anh muốn gọi cô ta, chẳng có tên nào trong số đó là có ý khen ngợi. Một con mèo đen nhỏ chẳng biết từ đâu xuất hiện, chạy vụt qua gót chân cô ta, buột anh phải kiềm con ngựa giống của anh mạnh tay hơn nếu không cả cô ta và con mèo sẽ có nguy cơ bị giày xéo. Mỗi bước lê chân căng thẳng của vó ngựa xốc những khớp xương nhức nhối của anh.
Cô ta quan sát đôi găng tay sắt rạn nứt và áo giáp móc xích đã xỉn màu của anh với sự nhạo báng rành rành. “Thế thì, bộ áo giáp sáng ngời của anh đâu hả Lancelot? Có phải nó được gửi lại hiệu đánh xi để được đánh bóng hay là anh đã đưa nó đến chỗ người giặt ủi rồi?”
Cô ta lại đi bách bộ sau lưng anh nữa. Để dễ đâm một lưỡi dao xuyên qua sườn anh hơn, anh nghĩ khắc khổ. Cưỡng lại thôi thúc đưa tay chụp lấy vai mình, anh quay đầu ngựa để đối mặt với cô ta. Cử động đơn giản đó khiến tai anh ù đi và đầu xoay mòng mòng.
“Ngừng trò rảo bước quỷ quái của ngươi lại ngay!” anh rống. “Nếu không ta sẽ--“ anh lưỡng lự, không biết làm thế nào để đưa ra lời hăm dọa đủ độc ác để đàn áp nữ quái lải nhải này.
Cô ta nhăn mặt, nhưng thoáng sợ hãi trong mắt cô ta nhanh chóng được thay bằng sự thách thức. “Nếu không thì sao?” cô ta hỏi, chống hai tay lên hông. “Anh mang tôi đến lâu đài của anh và cưỡng bức tôi hả? Chặt cái đầu hỗn xược của tôi xuống chắc?” Cô ta lắc đầu ghê tởm. “Mình không thể tin được Mama lại nghĩ mình sẽ bị bịp bởi cái trò tào lao này. Tại sao bà không thuê một diễn viên hạng bét đến đập vào đầu mình rồi ăn cắp ví luôn cho rồi?”
Cô ta bước ra xa. Làm ngơ những cơ bắp đang co giật báo động, anh thúc ngựa đến chắn đường. Trước khi cô ta có thể đổi hướng lần nữa, anh nâng gươm và vạch lớp vải áo choàng dài cô ta sang bên, chĩa thẳng đầu gươm vào đường cong ở ngực cô ta. Cô ta mở to mắt và vội vàng bước lùi lại. Anh thúc ngựa tiến tới, dí sát cô ta vào thân một cây sồi non. Khi ánh mắt cô ta gặp mắt anh, anh thề anh có thể cảm nhận được trái tim cô ta đang đập rộn rã dưới sự động chạm ve vuốt của lưỡi gươm nguy hiểm.
Một ánh nhìn sợ hãi pha lẫn với hoài nghi chớp qua mắt cô ta. “Chuyện này không còn hài hước nữa rồi, anh Ruggles,” cô ta nói nhẹ nhàng. “Tôi hy vọng anh vẫn đang giữ bản lý lịch hiện thời của anh, bởi vì sau khi tôi nói cho cha tôi biết về cái sự cố này, hẳn là anh sẽ cần đến nó đấy.”
Cô ta đưa một bàn tay run run đến lưỡi gươm, khuấy động sự ngưỡng mộ miễn cưỡng trong anh. Nhưng khi cô ta rụt tay lại, những đầu ngón tay vấy máu.
Lúc đầu anh sợ mình đã cắt xém cô ta trong lúc vụng về. Một nỗi hổ thẹn xưa cũ trỗi dậy trong dạ anh, nỗi hổ thẹn quen thuộc nhưng không kém phần buốt nhói. Anh đã cố gắng không làm hại bất cứ người phụ nữ nào kể từ khi anh thề nguyền sẽ không bao giờ làm tổn thương trái tim nào nữa.
Cô ta không hét lên kinh hãi hay ngất xỉu nằm sóng xoài. Cô ta chỉ nhìn đăm đăm vào bàn tay mình như thể thấy nó lần đầu tiên trong đời. “Không giống tương cà chua,” cô ta lầm bầm, những gì cô ta nói còn khó hiểu hơn cả những hành động của cô ta nữa. Cô ta ngửi ngửi ngón tay mình. “Hay có mùi như si rô anh đào.”
Cô ta nhìn xuống ngực mình. Một dòng máu nhỏ đang chảy tong tong giữa hai bầu ngực cô ta, xác nhận cho nỗi sợ của anh.Nhưng khi ánh mắt hoang mang của cô ta ngước lên nhìn anh và tiếng ong ong trong tai anh tăng thêm thành một tiếng gào thống thiết, anh nhận ra điều cô ta đã khám phá ra trước anh. Không phải máu của cô ta, mà chính là máu của anh đang vấy trên khuôn ngực đó. Những giọt máu túa ra từ cơ thể anh đã nhanh chóng trở thành một dòng máu đang nhiễu xuống từ mũi gươm. Anh kinh hãi nhận ra chính là anh, chứ không phải cô ta, đang có nguy cơ sắp ngất xỉu đến nơi. Thanh gươm trượt khỏi những ngón tay tê dại, rơi loảng xoảng vô hại xuống đất cỏ.
Anh sụm người bên cổ ngựa, níu chặt bờm nó. Anh có thể cảm thấy đôi chân khỏe khoắn của mình đang yếu dần đi, run run vì sức nặng của bộ giáp xích lẽ ra phải che chắn cho anh. Mồ hôi rơi vào mắt anh, cay xè gay gắt khiến anh không thể nhìn rõ.
“Đi đi,” anh nghiến răng. “Để ta yên.”
Lúc đầu anh nghĩ cô ta sẽ làm theo. Anh nghe cô ta nhanh chóng né sang một bên, rồi lưỡng lự, ngập ngừng nửa muốn tháo chạy.
Thịt da anh cảm giác như bị xé rời khỏi xương cốt khi anh tập hợp nguồn sức lực cuối cùng còn sót lại để rống lên, “Ta bảo cô đi khuất mắt ta. Ngay lập tức!”
Nỗ lực đó xé toang những mảnh ý chí tả tơi của anh. Anh gần như có thể cảm thấy lòng tự trọng cùng quyết tâm của mình đang teo quắt lại, buộc anh phải nghẹn ra cái từ mà anh ghét hơn hết thảy. “Xin cô…”
Lảo đảo trên yên ngựa, anh banh đôi mắt mở ra để ném cho cô ta một cái nhìn van lơn. Kỵ sĩ Colin xứ Ravenshaw chưa bao giờ gục ngã trước bất cứ ai, một phụ nữ lại càng không.
Và đến phút cuối anh cũng không gục ngã trước cô gái này.
Anh ngã đè lên cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.