Touch Of Enchantment

Chương 7:




Mẹ Tabitha đã cảnh báo cô không dưới một lần về việc ăn kẹo sô cô la trước khi đi ngủ.
Đáng ra cô nên nghe theo, Tabitha nghĩ, khi cô rúc sâu vào cái gối to phồng của mình. Những giấc mơ của cô đầy rẫy một chuỗi những nhân vật quái dị, bao gồm một con ngựa giống thở phì phò, một kẻ tàn bạo cợt nhã ăn mặc như ca sĩ Elvis trong thời kì còn mặc áo khoác không tay, và một kị sĩ cáu kỉnh với đôi mắt khêu gợi và một nụ cười tự mãn ủ rũ, vung một thanh gươm khổng lồ trước mặt cô gần như suốt từ đầu đến cuối giấc mơ. Cô thấy chi tiết này là khiến cô bối rối nhất. Cô chưa bao giờ ưa thích bị chế ngự, nhưng thần rừng khiêu khích này có thể là ai ngoài hiện thân của những ham muốn nguyên thủy nhất của cô chứ?
Rên rỉ, cô đạp cái chăn nhồi lông vịt xuống và mò mẫm tìm cái chuông báo thức, hy vọng sẽ bịt mồm nó trước khi Vivaldi có thể kéo violon inh ỏi vào tai cô. Tay với của cô bị phá ngang bởi thứ gì đó quấn quanh eo cô.
Cô nhìn xuống, trong lòng nghĩ sẽ thấy một tấm chăn bằng cotton choàng quanh bụng mình. Thay vào đó, cô lại khám phá ra một cánh tay đầy cơ bắp được phủ lên bởi một lớp lông đen cứng. Tabitha nhìn cánh tay đó chằm chằm đầy mê hoặc, lặng người vì trải nghiệm mới mẻ khi có một cơ thể nam giới ấm áp nép vào phía sau cô. Anh ta ưỡn lưng và làu bàu gì đó vào tóc cô, uốn người áp sát hơn vào mông cô. Cô thở gấp vì cơn sửng sốt kinh hồn. Một cơ thể rất ấm, rất nam tính.
Bởi vì cô không có thói quen chìm đắm trong những chuyện tình-một-đêm, chỉ có thể có một kết luận duy nhất.
Không phải cô đang mơ. Cô thật sự đang bị cầm tù trong một nhà ngục thời trung cổ với một kẻ man rợ cáu kỉnh.
Càng bối rối hơn, cô chớp mắt nhìn vào những bức tường đang rỉ nước. Nếu đây là một nhà ngục, vậy thì tại sao họ lại cùng vùi mình trong một cái giường đỏ màu anh đào mịn màng theo phong cách bài trí nội thất của Ethan Allen? Tại sao không khí lại ấm áp thay vì lạnh lẽo và ẩm ướt? Cô cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vòng ôm của Colin, nhưng bàn tay sở hữu của anh ta chỉ càng thắt chặt hơn. Cuối cùng anh ta càu nhàu một tiếng ngái ngủ bỏ cuộc và lăn ngửa ra, một thoáng bĩu môi hờn dỗi hấp dẫn còn vươn lại trên cái miệng khắc kỷ.
Tabitha ngồi trên gót chân trên tấm nệm êm, đôi mắt mở to khi cô nhìn quanh căn xà lim đã bị biến đổi. Tấm thảm Berber che phủ những phiến đá lát lỗi lõm từ đầu này đến đầu kia căn phòng. Một bếp lò bằng sứ nằm trong góc, hoan hỉ tỏa hơi nóng dù dây phích đang được cắm vào không khí. Một cây đèn ngủ có lồng được ghép bằng nhiều mảnh thủy tinh đủ màu sắc tỏa ánh sáng dịu lên hình dáng đang chìm trong giấc ngủ của người kị sĩ.
Cô đập một bàn tay lên miệng, sự ngạc nhiên lúc đầu lu mờ thành một nỗi kinh hãi quá quen thuộc. “Ôi, chết chưa,” cô thì thầm. “Mình đã làm gì thế này?”
Mũi cô ngọ nguậy trong một lời đáp miễn cưỡng cho mùi hương quyến rũ nức lên từ cái bàn được trải khăn sa tanh ở cuối chân giường. Một cái bàn đầy những món ăn yêu thích nhất của cô từ những nhà hàng mà cô thường dùng bữa trưa, bữa ăn nhẹ, và bữa tối. Có món bánh kem Hungary bề mặt rắc dâu tây đỏ từ cửa hàng Café Des Artistes, sò biển nâu trong món cơm Ý sốt kem từ nhà hàng 44, gà rán vàng rượm từ Sylvia’s ở vùng Harlem, kem ba màu từ Le Cirque, bánh kẹp nướng từ Russian Tea Room, và cả một kim tự tháp xếp đầy món ăn trưa bí mật tội lỗi của cô—món hamburger Big Macs còn bốc khói nghi ngút. Tabitha rền rỉ khi cái bụng trống rỗng của cô lên tiếng phản đối.
Cô vùi mặt vào hai bàn tay, cố gắng tìm hiểu xem mình đã tạo ra cái thảm họa này bằng cách nào. Cô còn nhớ đã trôi vào giấc ngủ trong vòng tay Colin, chịu thua những ước muốn mơ hồ mong có được hơi ấm và ánh sáng và thức ăn. Khép tay quanh viên bùa hộ mệnh của mẹ cô…
Trước khi cô có thể theo đuổi ý nghĩ đó, Colin cử động trong giấc ngủ. Cô gấp rút nhìn quanh căn xà lim nhỏ, tìm kiếm nơi nào đó để giấu hậu quả những cơn mộng tưởng của cô. Cô thậm chí còn cúi người xuống để nhìn dưới gầm giường, làm như cô có thể nhét hết mọi thứ dưới đó và đánh lạc hướng cho anh ta không nhận ra cái giường vậy.
Khi Tabitha thẳng người lại, cô thấy Colin đang chống khuỷu tay trên những cái gối, ngắm ngía mông cô vẻ đánh giá.
Cô nhìn xuống, bất chợt sợ rằng cô đã ước mình mặc một bộ đồ lót Victoria’s Secret bó sát. Cô bớt lo hơn khi thấy mình vẫn đang mặc bộ pajama lôi thôi bằng vải flannel, mặc dù chúng không ngăn sự nghiên cứu cẩn thận mà thẫn thờ của Colin. Ánh nhìn mí-mắt-nặng-nề của anh ta uể oải trượt xuống, rồi lướt lên lại, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đầy thắc mắc của cô.
Một khóe môi anh ta cong lên bẽn lẽn và trong một lúc Tabitha nghĩ có lẽ anh ta thật sự đang cười với cô.
Nhưng sự chú ý của anh ta đã bị mùi hương bốc lên từ cái bàn ở chân giường thu hút. Khi anh ta ngó kỹ bữa ăn thịnh soạn trên bàn, nét mặt cau có thường lệ của anh ta trở lại, chỉ để dần dần bị thay bằng một vẻ mặt hãi hùng.
Anh ta lồm cồm rời khỏi giường vì cơn hốt hoảng đột ngột, giật theo tấm chăn thêu hoa để quấn quanh eo anh ta như thể anh ta đang khỏa thân thay vì đang mặc đầy đủ quần áo và còn có cả áo giáp.
“Trò gian trá nào thế này?” anh ta hỏi, lùi lại tránh xa cô cho đến khi vai anh ta đâm sầm vào bức tường nhà ngục.
Bị buột phải ứng biến, Tabitha nhún vai. “Tôi không biết nữa. Tất cả đã ở đây khi tôi thức giấc. Có lẽ anh có một đồng minh trong số thuộc hạ của Brisbane và anh ta muốn giúp tình trạng bị cầm tù của anh dễ chịu hơn.”
Cô nhích dần về phía bàn, bị cái bụng đói meo của cô thúc đẩy. Giờ khi đã hết đường thoái lui, cô thấy chẳng có lí do gì mà phải nhịn đói.
Cô chọn một phần ức gà mập mạp. Nhưng trước khi cô có thể đưa nó lên môi, Colin đã băng qua căn phòng và phát cái ức gà văng ra khỏi tay cô. Nó đáp xuống tấm thảm với một tiếng phạch nhẹp nước.
Cô nhìn ủ rũ vào miếng ngon vừa rơi. “Anh nghĩ nó bị tẩm độc à?”
“Còn tệ hơn nữa,” anh ta nói, làm dấu thánh trên ngực. “Bị bỏ bùa.”
Tabitha cũng nặn ra được nụ cười yếu ớt. “Bị bỏ bùa?”
“Đúng vậy.” Âm rung sâu lắng trong giọng anh ta khiến một cơn rùng mình kỳ lạ lướt qua cô. “Ta đã nghe rất nhiều câu chuyện về những kị sĩ dũng cảm chân chính chẳng may ăn trúng thức ăn bị bỏ bùa và phải nhiễm bùa mê đó đến thiên thu.”
Cô không quá đạo đức giả đến mức quở trách anh ta vì mê tín. “Chà, bởi vì có thể chúng ta sẽ trải qua giấc ngủ thiên thu ngay trong ngục tối này…” Cô chộp lấy một cái hamburger Big Mac và chạy vù đến đầu giường bên kia, nhồi nhét đầy một miệng trước khi anh ta có thể ngăn cô lại. Một tiếng rên rỉ cực kỳ thích thú bật ra khỏi môi cô. Món pho mát chưa bao giờ có vị ngon lành như thế này.
Colin quan sát cô ngấu nghiến miếng thịt bò còn bốc khói, cơn đói ngấu hiện rõ mồn một trong mắt anh ta. Cô đưa phần hamburger còn lại ra. “Chén đi. Tôi nghĩ nó an toàn đấy. Tôi chẳng cảm thấy mơ màng chút nào.”
Sau một khoảnh khắc do dự, anh ta đưa tay qua khoảng giường rộng để nhận lấy món burger. Anh ta nghía vào bên dưới miếng bánh mì nướng có rắc vừng và quắc mắt với dưa chua bên trong, rồi hùng hổ tấn công món burger. Tabitha ái mộ hàm răng trắng chớp lên từ nụ cười toe toét của anh ta. Anh ta có hàm răng đẹp dù chẳng có một nha sĩ chuyên nghiệp nào để chăm sóc răng cho anh ta hay được vệ sinh răng hai lần một năm.
Trong khi cô ngồi xếp bằng trên giường để thưởng thức món gà rán, bánh kem Hungary, và một xấp bánh kẹp giòn, Colin chén sạch cái hamburger Big Mac đó và thêm hai cái nữa. Vết thương của anh ta dường như không còn gây phiền hà gì cho anh ta nữa và cô đang bắt đầu nghĩ hôm qua anh ta đổ sụp xuống đất chỉ vì thiếu nước và thức ăn hơn là do mất máu.
Cô đã không cân nhắc đến những hậu quả của việc giới thiệu thức ăn nhanh của Mĩ cho một kị sĩ thời trung cổ. Giả định rằng Colin sẽ từ bỏ đi dẹp những con rồng để mở một dãy những nhà hàng bán thức ăn nhanh đầu tiên trên thế giới mà xem? Nếu cô đã thay đổi lịch sử khi làm xơ cứng động mạch của cụ sơ-sờ-sớ-sở của cô thì sao?
“Anh không có họ hàng gì với những người nhà McDonald chứ?” cô hỏi, thận trọng quan sát anh ta.
“Không thể nào,” anh ta trả lời trong khi ngậm một mồm burger. “Ông cố của ta đã chiến đấu chống lại Tộc MacDonald khi chúng cố gắng soán ngôi vua Malcolm.”
“Tốt.” Cô ăn mừng bằng cách nuốt trọn món kem trứng từ cửa hiệu Rumpelmayer.
Vừa nhai ngấu nghiến, Colin vừa tiếp tục công cuộc nghiên cứu đầy ngờ vực quanh khu ngục tối. “Không kẻ nào có thể hoàn thành trò ma quỷ này trong khi ta đang ngủ. Lần nọ một người Ai Cập ở Mansourah đã cố gắng cắt cổ ta khi ta đang nằm nghỉ dưới ánh nắng và ta đã cầm trái tim hắn trong tay khi nó còn chưa kịp ngừng đập.”
Tabitha liếm hàm râu kem trứng của cô đi, sự ngon miệng đang rời bỏ cô. “Tôi chắc kẻ nào chịu trách nhiệm cho chuyện này không có ý hại anh đâu.”
“Có ý ám hại hay không cũng vậy, điều đó cũng không thể giải thích được bằng cách nào họ nâng ta từ sàn phòng lên cái giường này mà không làm ta thức tỉnh.”
Cô tránh mắt anh ta, cố gắng để không nhớ lại chính xác anh ta đã thức tỉnh đến thế nào khi cô ngủ dậy. “Tôi biết họ có thể làm thế bằng cách nào,” cô nói với sự chắc chắn mà cô hy vọng có khả năng thuyết phục. “Hẳn là họ đã gây mê chúng ta. Chúng ta đều đã uống thứ rượu đó, anh biết mà.”
Nỗ lực để làm Colin sao lãng thất bại thảm hại. Anh ta chuyển ánh mắt nheo lại sang cô. “Đúng vậy, nhưng cô đã không uống thứ nước đó, không phải sao? Cô đã khăng khăng yêu cầu ta ăn phần của cô và luôn cả phần ta.”
“Tôi đã không đói lắm,” Tabitha nói dối, rồi muộn màng nhận ra anh ta vừa mới nhìn cô chén sạch một nửa con gà.
Anh ta bước một bước về phía giường, chõ một ngón tay buộc tội vào cô. “Đã đến lúc cô nói cho ta biết cô làm gì ở đồng cỏ đó. Có phải Brisbane đã dùng cô làm mồi cho cái bẫy của hắn?” Hú hồn cho cô, anh ta vùng xoay người lại và đi bách bộ quanh cái giường, kéo lê một bàn tay qua mái tóc bất kham của mình. “Hắn thà đùa bỡn với ta còn hơn giết ta, phải không? Thậm chí có lẽ trước đó hắn đã để cho ta thoát khỏi hầm ngục này. Việc đó sẽ giải thích được tại sao ta có thể lấy lại áo giáp và thanh gươm của ta dễ dàng đến thế. Hắn đã biết ta sẽ không bao giờ quy phục vì những trò tra tấn, cho nên hắn sắp đặt một phụ nữ trên đường đi của ta, âm mưu sẽ rình rập những yếu điểm của ta.”
Tabitha có lẽ đã bật cười vì bị xếp vào vai trò kẻ đi cám dỗ, nhưng sự hài hước của cô bay mất khi anh ta quỳ gối trên giường bên cạnh cô.
Anh ta ôm gò má cô trong tay, nhìn sâu vào mắt cô. “Có phải Brisbane tin vào điều đó? Rằng ta không đủ mạnh mẽ để cưỡng lại đôi mắt to màu xám của cô? Rằng ta sẽ bị lay chuyển bởi mùi hương tươi mới của cô?” Anh ta quét ngón tay cái qua môi cô, phần đầu ngón tay chai sạn hé môi cô ra khơi lên một cái rùng mình ban sơ. “Sự mềm mại của môi cô?”
Miệng Tabitha trở nên khô khốc. Cô không thể thốt lên dù chỉ là một tiếng ré phản đối.
Bàn tay Colin trượt ra sau gáy cô, thắt chặt vòng ôm ngay cả khi giọng anh ta dịu lại. “Nếu ta phát hiện ra cô là một trong những con điếm của Brisbane…”
Đúng ngay lúc đó cánh cửa mở bật ra, và Colin lập tức đứng lên.
Một tên lính canh béo lùn đứng cách xa căn hầm ngục, như thể hắn ta sợ một cuộc mai phục từ người đàn ông ở bên trong. Chất giọng kỳ quái của hắn ta cót két như thép rít trên đá. “Theo ta, Ravenshaw. Chủ nhân ra lệnh cho ngươi có mặt tại tường đài. Và mang theo ả điếm đó,” hắn nói thêm như thể vừa mới nghĩ ra.
“Tôi không phải gái điếm,” Tabitha nạt hắn vì lợi ích của cả hai người họ khi cô lồm cồm bước khỏi giường và đi theo Colin ra khỏi hầm ngục. “Tôi là một tiến sĩ.”
Một gã lính canh khác đang xốc khuỷu tay một ông lão phờ phạc. Trong khi bạn đồng hành của hắn chụp một đôi cùm sắt quanh cổ tay Colin, hắn đẩy ông già rụng hết răng vào hầm giam của họ và đóng sầm cửa lại.
Khi thanh chắn cửa hạ xuống, Tabitha nghe thấy ông già thốt lên, “Tạ ơn Chúa! Con đã chết và được lên thiên đường!”
Gã lính canh lắc mái đầu hoa râm. “Lão già ngu gàn dở. Lão sẽ sớm chết rục trong đó mà chả có gì ngoài cháo trắng và chuột cống để gặm.”
Tabitha mỉm một nụ cười nhỏ bí mật, hy vọng rằng ông lão sẽ thích món gà rán và kem ba màu. Nhưng nụ cười của cô phai đi khi cô nhận ra Colin vẫn đang quan sát cô đầy nghi hoặc.
“Có lẽ tên Brisbane này sắp trả tự do cho chúng ta,” Tabitha nói khẽ khi cô và Colin đi qua mê lộ những đường hầm tối tăm dưới tòa lâu đài.
“Hay là chém đầu chúng ta.”
Tabitha căng thẳng chạm vào cổ mình khi họ đi lên một cái dốc đứng dưới sự thúc ép của những tên lính canh. “Tôi luôn luôn nghĩ mình là một người thích giễu cợt, anh Ravenshaw, nhưng anh thật sự nên xem xét lại cái thái độ của anh đi. Một cái nhìn lạc quan về cuộc sống được cho là sẽ đẩy lùi bệnh tật và kéo dài tuổi thọ thêm nhiều năm đó.”
“Giết!” một giọng nam hào hứng oang oang. “Giết gã Scot và con điếm của hắn!”
Khi họ từ bóng tối mờ bước vào ánh nắng lóa mắt trong những tiếng huýt sáo và tiếng kêu inh ỏi của một đám đông đang phấn khích, Tabitha sợ phải cần thêm nhiều thứ ngoài một thái độ lạc quan để kéo dài tuổi thọ của họ. Cô che mắt khỏi ánh mặt trời, cảm thấy bị phơi bày trong bộ pajama lùng thùng và mái tóc rối. Ngay cả đôi dép sóc chuột của cô cũng có vẻ đang đánh mất đi niềm vui sống không thể đè bẹp của nó.
“Ravenshaw là đồ nhà quê! Núp sau váy một con điếm!”
Tabitha nhăn mặt, nghĩ rằng Colin sẽ liếc nhìn cô trách cứ, nhưng anh ta chỉ đứng thẳng đầy tự hào, mang đôi gọng cùm cứ như chúng là hai cái đồng hồ Rolex. Một niềm tự hào bất chợt cuộn lên trong cô khiến cô chấn động.
Khi ánh sáng chói mắt của mặt trời dịu đi, Tabitha nhận ra họ đang đứng ở cuối một dải ruy băng thật lớn. Dải ruy băng đó được trải ra để nối một bệ đài bằng gỗ và một cụm lều nhiều màu trên đầu treo những lá cờ đỏ, xanh lá, và màu vàng hoa mao lương đang tung bay và giật phần phật trong cơn gió hè ấm áp. Như thể họ đã sẩy chân rơi vào bộ phim Prince Valiant được tái hiện.
Cô có lẽ đã bị mê hoặc bởi khung cảnh phô trương nếu vị đạo diễn vô hình kia đã không thuê một ekip từ bộ phim Monty Python và Chén Thánh. Một toán những tá điền khoác trên mình những bộ quần áo thời trung cổ tụ tập càng lúc càng đông bên hàng rào quanh vành đai cát. Những khuôn mặt bụi bẩn của họ bị méo mó bởi những nụ cười khinh bỉ không răng và những cái gầm gừ hung dữ. Khi những người lính canh đẩy dúi Tabitha về phía cái bệ gỗ, Colin hích cô sang bên để tránh cho cô bị những người ngoài kia phun vào mặt. Một củ hành thối bay vèo qua tai anh ta.
Những người đang ngồi trên bệ trông khá ngăn nắp hơn, nếu không muốn nói là sạch sẽ hơn. Trong khi những người tá điền mặc những sắc màu ảm đạm như màu nâu và màu gỉ sắt, những vị chức sắc cao quý của họ mặc màu đỏ sậm, tím chói lọi, xanh táo và màu vàng.
Tabitha chớp mắt, choáng ngợp bởi màu sắc rực rỡ của họ. Cô đã nghĩ rằng thời quá khứ được khắc họa bởi màu đen của đất và màu trắng hay màu nâu đỏ. Sự sống động của khung cảnh xung quanh càng khiến tình thế khó khăn của cô và Colin càng trở nên gấp rút.
Những tiếng hát chế nhạo lắng xuống khi một người đàn ông đang nằm ườn trên một cái ngai lớn tranh thủ lợi thế chiều cao của cái bệ để cười khinh bỉ xuống đám người. Ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mái tóc vàng óng của hắn, nhưng Tabitha chỉ thấy vết nhơ của đồi trụy.
Brisbane đã đổi con ngựa và áo choàng ngoài để nhận lấy một cái áo choàng tắm thêu kim tuyến tương tự với cái cô đã mua tặng Arian vào Ngày của Mẹ vừa rồi. Sắc xanh đậm hoang dã của nó hẳn là đã được lựa chọn cẩn thận để phối với sắc xanh trong mắt hắn. Tabitha cảm giác một cơn giận dữ chớp lên khi cô nhận ra bàn tay trắng như sữa của hắn đang vuốt ve bộ lông màu khói của Lucy. Hắn đã đeo một cái vòng cổ gắn ruby vào cổ con mèo nhỏ, khiến nó trông giống một tù nhân hơn là một con thú kiểng được nuông chiều.
Tabitha không nhận ra cô đang nhe răng gầm gừ với hắn cho đến khi hắn kéo dài giọng, “Chẳng phải đây là cô tiểu thư với hàm răng xinh xắn cùng vị anh hùng dũng mãnh của nàng ta sao.”
Vài phụ nữ che mạng và trùm khăn đội đầu ngồi trên những bục ghế dài sau lưng hắn cười khúc khích. Từ người xinh xắn nhất đến người bình thường nhất, những nụ cười của họ đều để lộ những chỗ trống đáng sửng sốt mà lẽ ra phải có răng ở đó.
“Tôi cho anh biết những cái răng này khiến cha tôi tốn nhiều hơn là một đồng penny,” Tabitha đốp lại. “Nếu anh muốn, tôi có thể cho anh số điện thoại nha sĩ của tôi. Có lẽ ông ta có thể mài bớt hai cái răng nanh của anh chăng.”
Brisbane không cần phải hiểu hết toàn bộ lời cô nói mới nhận ra mình đang bị chế giễu. “Hàm răng đẹp và một cái lưỡi sắc bén. Có lẽ ta nên nhổ thứ này và cắt bỏ thứ kia đi.”
Tabitha không nhớ đã nhích dần về phía Colin, nhưng đột nhiên anh ta ở đó, sự hiện diện của anh ta ngay vai cô là một nguồn an ủi vững chãi. “Mâu thuẫn này là giữa ta và ngươi, Roger. Không liên quan đến cô ấy.”
Brisbane đưa Lucy cho một trong những phu nhân của hắn và đi lướt xuống những bậc thang của bệ đài. Khi chân hắn chạm đất, Tabitha nhận ra cô cao hơn hắn gần cả hai inch (*hơn 5cm*). Hắn ta lật đật bước lùi lên bậc tam cấp cuối cùng, nhưng một nụ cười ngạo nghễ hài hước đã chạm đến môi Colin.
“Ngươi đã tìm được vật báu này ở đâu thế, Colin?” Chất giọng ngân nga thanh thoát của Brisbane đầy nhạo báng. “Trong những nhà thổ ở Ai Cập?”
“Nhìn đôi giày ả kìa!” một gã đần đội mũ gắn lục lạc hét lên. “Có thể ả đi chung với một băng kịch câm!” Hắn hoàn thành câu đùa của mình bằng một màn nhào lộn leng keng.
Khi tiếng cười đã tắt ngúm, Brisbane khịt mũi. “Một băng kịch câm du mục thì đúng hơn.”
“Có lẽ chính cái lưỡi của ngươi mới cần bị xẻo,” Colin nói, đôi mắt chỉ thể hiện dấu vết mờ nhạt của cơn giận dữ tóe lửa bên dưới vẻ ngoài cứng rắn.
“Hãy tha thứ cho ta,” Brisbane thì thầm chẳng có chút hối tiếc. “Có phải ta đã làm ngươi khó chịu vì công kích thanh danh tiểu thư của ngươi?”
Tabitha chờ cho Colin thốt lên, “Cô ta không phải tiểu thư của ta,” hay một câu đại loại khác, theo kiểu xúc phạm hơn “Cô ấy không phải tiểu thư nào hết! Cô ấy là vợ ta.”
Nhưng anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Brisbane để bắt hắn phải phủ phục cho đến khi đôi môi mỏng của hắn cong lên với một nụ cười khinh bỉ nóng nảy. Brisbane ra hiệu về phía cái bệ, những ngón tay đeo đá quý của hắn sáng lấp lánh trong ánh nắng. “Những vị khách của ta và ta đang cần gấp một màn giải trí, cho nên ta đã quyết định cho ngươi một cơ hội cuối cùng để bảo vệ danh dự của ngươi và tiểu thư của ngươi.”
“Ta đã tưởng thú giải trí của ngươi xoay quanh việc hãm hiếp trẻ con và chọc phá gấu rừng chứ,” Colin nói.
“A, nhưng bạn của ta, chọc phá ngươi thì khoái trá hơn nhiều.”
Không khí kỳ dị lẫn lộn giữa sự khinh miệt và thân thuộc sôi sục bên dưới những câu giễu cợt của họ khiến Tabitha bối rối. Cô đã nghĩ họ chỉ đơn giản là những nam tước đối đầu đánh nhau để tranh giành đất mà thôi.
Nụ cười toe lạnh lùng không hề suy suyển, Brisbane mượn một găng tay da từ một kị sĩ đứng gần đó và chà nó lên mặt Colin, để lại một đường đỏ sưng tấy. Tabitha nhăn mặt. Colin không chút phản ứng. “Ngươi có đồng ý lời thách thức của ta không, kị sĩ?”
“Rất sẵn lòng,” Colin trả lời.
“Tốt lắm. Nếu ngươi thắng trận đấu thương này, ngươi và cô tiểu thư của ngươi có thể tự do ra đi. Nếu ngươi thua…”
Brisbane rảo bước lên những bậc thềm, rồi lại đi vòng xuống lại, vỗ vỗ ngón tay lên môi hắn cứ như đang suy nghĩ rất lung. “Ta cho là nếu ngươi thắng ta có thể ban lại gia đình cho ngươi, nhưng ô, ta quên mất…họ chết hết rồi."
Tabitha biết cơn cuồng nộ của cô chỉ là một cái bóng mờ so với lòng thù hận của Colin.
Brisbane nhún vai trong sự tiếc nuối giả tạo. “Nếu ngươi thua, ta nghĩ chắc phải lấy đầu cả hai ngươi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.