Vào hôm Lâm Gia Thố muốn tới, Thiệu Càn Càn đã bị mẹ kéo ra khỏi nhà từ sáng sớm. Sau khi đi dạo một vòng lớn, hai người mua toàn bộ đồ đạc trên xe đẩy về nhà.
“Càn Càn, con nói xem chúng ta mua những thứ này bạn con có thích không?”
Thiệu Càn Càn đứng ở bên cạnh bồn rửa rau, nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Con nào biết, con với cậu ấy không thân.”
“Chậc đứa nhỏ này, ba con nói thành tích của cậu ấy rất tốt, sao con không thân thiết với cậu ấy một chút để học tập cậu ấy.”
Thiệu Càn Càn: “Mẹ, chỉ số thông minh có thể học được sao.”
Cát Tình liếc nhìn cô: “Chẳng lẽ mẹ không cho con chỉ số thông minh sao, rõ ràng là con dành hết tinh lực vào trò chơi của con, thi cử không tốt chút nào.”
“Con nơi nào không tốt chứ.”
“Mẹ nghe ba con nói Lâm Gia Thố ngay từ đầu vẫn luôn xếp thứ nhất, lại con được nhiều phần thưởng thi đua. Con nhìn con đi, cả ngày chỉ chơi game, con đừng có cảm thấy lên đại học rồi thì không cần học nữa, sau này…”
Thiệu Càn Càn: “Ai da mẹ, đừng nói về trò chơi nữa, sao mẹ cũng bắt đầu giống như ba rồi.”
“Con còn không thích nghe sao.”
“Không thích nghe, trò chơi thì sao chứ, chơi game vẫn có thể là một công việc đứng đắn đấy.” Thiệu Càn Càn đặt rau đã rửa lên trên bàn, thở dốc nói, “Không rửa nữa.”
“Này con…”
Kính coong ——
Cát Tình đang muốn nói gì đó, thì ngay lúc này chuông cửa lại vang lên. Thiệu Càn Càn thấy vậy liền vội vàng nắm lấy cơ hội đi ra khỏi bếp, “Con đi mở cửa.”
Thiệu Quảng Ngữ mới vừa nói ra ngoài mua ít đồ, cho nên Thiệu Càn Càn liền cho là ông, vì vậy khi mở cửa còn phồng má khó chịu.
“Ba, lần sau ra cửa nhớ…..” Lời còn chưa dứt thì phát hiện bóng người trước mắt này có chút cao. Thiệu Càn Càn sửng sốt, đột nhiên ngước mắt.
“Hả?”
Đứng ở cửa thế nhưng là Lâm Gia Thố, áo trắng quần đen, khuôn mặt mang vẻ rạng rỡ chói lọi của mùa hè.
“Kêu ba không dám nhận.”
“…”
Lâm Gia Thố rủ mắt nhìn cô, khẽ cong môi, “Sao vậy, dáng vẻ tức giận này là không vui khi tớ tới?”
Thiệu Càn Càn mím môi, có chút ngượng ngùng: “Nào có…”
“Ồ phải không.” Lâm Gia Thố vốn không nghĩ như vậy, chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ mở cửa của cô liền muốn trêu chọc một chút.
“Ai?! Là anh Gia Thố tới!” Nghe được tiếng động Thiệu Khôn vội vàng từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa chính xác là Lâm Gia Thố liền tung tăng nhảy nhót, “Oa, anh mang theo gì đấy, để em cầm giúp anh để em cầm giúp anh.”
“Được, cảm ơn.”
“Ai da việc nhỏ việc nhỏ.”
Thiệu Khôn rất nhiệt tình để đồ vào phòng khách, Lâm Gia Thố đứng ở cửa duỗi tay chụp lấy đầu Thiệu Càn Càn đang thất thần: “Thật nóng.”
“Hả?”
“Tớ nói, đứng ở cửa thật nóng.” Lâm Gia Thố chỉ chỉ vào bên trong, “Cậu định chặn ở cửa không cho tớ vào sao.”
Thiệu Càn Càn hoàn hồn, vội vàng nhường chỗ cho anh, “Tớ sao dám chứ, mẹ tớ đã làm một bàn đồ ăn chờ cậu.”
Lâm Gia Thố nhướng mày, thay giày rồi đi vào.
Một lát sau, Thiệu Quảng Ngữ cũng trở lại.
Lâm Gia Thố tặng quà cho mọi người, ba mẹ cô lúc đầu không chịu nhận, nhưng Lâm Gia Thố rất thông minh, mang đồ vật không quá quý giá nhưng lại đúng với sở thích của ba mẹ cô, cho nên chỉ cần nói vài câu liền nhận lấy. Mà Thiệu Khôn thì sao, thấy có máy chơi game cùng mô hình ô tô liền sung sướng muốn bay lên, từ chối á? Không tồn tại.
Thiệu Càn Càn đành đứng ở một bên nhìn bức tranh hài hòa như vậy, cô nhớ tới học sinh ưu tú làm cho ba mẹ cô hài lòng như vậy, lại suy nghĩ một chút đến bản thân chỉ biết chơi game trọng miệng họ… không nên nhìn nữa, càng nhìn càng khó chịu.
Thiệu Càn Càn làm vật trang trí trong phòng khách một hồi, sau đó thấy Cát Tình trở lại bếp, mà Thiệu Quảng Ngữ đang vui vẻ nói chuyện cùng Lâm Gia Thố, vì vậy cô cũng sẽ không khách sáo cầm điện thoại lướt Weibo.
[Có chơi không?] Đột nhiên, một tin nhắn nhảy ra, là Quỷ Ca gửi cho cô.
Thiệu Càn Càn thoát Weibo trả lời hắn: [Không được, trong nhà tớ có khách.]
[Vị khách nào đến làm cho bậc thầy bắn súng tôn kính từ chối người ưu tú như tớ vậy?]
Thiệu Càn Càn cười nhạo một tiếng: [Bậc thầy bắn súng thì tớ đồng ý, nhưng cậu ưu tú ư?]
[Chậc, nói chuyện kiểu gì thế?]
…
Lâm Gia Thố mới vừa nói với Thiệu Quảng Ngữ về hạng mục thi đấu gần đây, nói được một lúc, Thiệu Quảng Ngữ đi lên thư phòng của ông tìm cho anh tài liệu năm ngoái. Lúc Lâm Gia Thố đợi thì thấy Thiệu Càn Càn ngồi cạnh anh đang cười trộm.
Anh tỉnh bơ dời người đến gần cô, liếc nhìn hai chữ Quỷ Ca trên điện thoại.
Chân mày Lâm Gia Thố nhíu lại một cái, anh ở đây thì không nói chuyện đôi câu, lúc này ngược lại đi nói chuyện với Quỷ Ca rất vui vẻ?
Lâm Gia Thố có chút khó chịu, theo bản năng tiến lên trước xem cô nói gì với Trương Thiên Lâm.
“Thiệu Càn Càn, cậu…”
“Lâm Gia Thố…”
Một người muốn mở miệng muốn nói “cách cô tiếp khách”, một người muốn nói Quỷ Ca muốn anh chơi game cùng.
Một người thì vừa vặt sít lại gần cô, một người thì nghiêng về phía anh.
Không nghiêng không lệch, không sớm không muộn, hơi thở đột nhiên đến gần, khoảnh khắc quay đầu nhìn anh môi cô trượt từ gò má anh xuống bên vành tai.
Hời hợt lướt qua như vậy, nhẵn nhụi dịu dàng, khô ráo mềm mại, rõ ràng chỉ là một cái quay đầu lại khiến cho hai người lập tức cứng đờ ngay tại chỗ.
“………….”
Thiệu Càn Càn đột nhiên ngẩn ra, vô cùng nhanh chóng che miệng quay sang bên cạnh. Cô phi thường hoảng sợ nhìn gò má của Lâm Gia Thố, hai mắt bởi vì hoảng sợ mà không ngừng chớp.
“Cậu, cậu sát lại gần như vậy làm gì.” Thiệu Càn Càn bứt rứt một hồi lâu mới nặn ra được một câu.
Lâm Gia Thố không quay đầu nhìn cô, chỉ “bình tĩnh” bưng cốc nước trên bàn lên uống: “Ồ, vốn là muốn nhìn một chút cậu đang xem cái gì.”
Thiệu Càn Càn: “Tớ… tớ không xem gì cả.”
“Vậy cậu cười cái gì.” Lâm Gia Thố vẫn không quay đầu nhìn cô, chỉ là ngón tay đang nắm lấy cốc nước hơi siết chặt, trong đầu trống rỗng.
“Tớ cười một người bạn.” Hô hấp Thiệu Càn Càn có chút không thoải mái, lén đưa bàn tay đang che miệng xuống gương mặt để hạ nhiệt.
Mới vừa nãy, hôn được rồi.
Thật sự hôn được rồi!
Thiệu Càn Càn đột nhiên đứng dậy, cảm thấy mình không thể ngồi đây được nữa, nhưng mà mới vừa nhấc chân liền đụng phải bàn trà, đau đớn khom cả người xuống.
Lâm Gia Thố cũng bị tiếng động này dọa hết hồn, rốt cuộc thì theo bản năng quay đầu lại nhìn cô, “Đụng vào đâu vậy?”
Thiệu Càn Càn che bắp chân lảo đảo đi về phía trước, “Không… không đụng.”
Lâm Gia Thố nhíu mày một cái, vừa mới đứng dậy muốn nói gì đó thì Thiệu Quảng Ngữ đi ra từ thư phòng: “Gia Thố à, tìm mãi mới thấy, em nhìn xem.”
Lâm Gia Thố đành phải ngồi xuống: “Ồ…”
“Này sao mặt em đỏ vậy?” Thiệu Quảng Ngữ ân cần nhìn anh một cái.
Lâm Gia Thố: “Có, có hơi nóng.”
“Thật sao.” Thiệu Quảng Ngữ cầm lấy điều khiển điều hòa hạ nhiệt độ xuống, “Đứa nhỏ này, nóng thì cứ tự hạ nhiệt độ điều hòa, không phải ngại.”
“Vâng.”
**
Thiệu Càn Càn rưng rưng đi tới góc tường, Thiệu Khôn đi từ phòng ra thấy Thiệu Càn Càn ngồi xổm dưới đất tựa như một cây nấm.
“Chị làm gì vậy?”
Thiệu Càn Càn ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn cậu một cái: “Em đi ra đi.”
“Mẹ nó chị đang khóc sao?”
Thiệu Càn Càn: “Khóc cái rắm.”
“Sao vậy.” Thiệu Khôn ngồi xuống trước mặt cô, kéo tay đang che chân cô ra, “Ai da, chỗ này của chị bị ứ máu rồi.”
“Đừng động đừng đông đừng động! Rất đau.”
Thiệu Khôn nhấc cô đứng dậy, vừa cười vừa đỡ cô tới phòng khách, “Sao chị lại đần như vậy, lớn rồi còn đụng này đụng nọ, đợi một tí, em lấy chút thuốc cho chị.”
Thiệu Càn Càn vừa chạy trốn khỏi phòng khách lại bị bắt trở về.
“Sao vậy Càn Càn?” Thiệu Quảng Ngữ cũng bị hai chị em thu hút, “Chân con bị sao thế.”
Thiệu Càn Càn theo bản năng liếc Lâm Gia Thố một cái: “Ồ, không sao không sao, chỉ là vừa nãy vô tình ngã thôi.”
“Ở nhà cũng có thể hồ đồ như vậy, nghĩ gì thế.”
“Không có…”
Thiệu Quảng Ngữ lắc đầu một cái, “Gia Thố, em nhìn Càn Càn đi, người không ngốc nhưng đầu óc cứ bay đi đâu, nền nhà bằng phẳng như vậy mà vẫn có thể bị ngã.”
Lâm Gia Thố khẽ cười một cái: “Đúng là đầu óc cứ bay đi đâu.”
Thiệu Càn Càn bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Gia Thố, người này nói gì vậy! Cái này trách ai chứ! Chẳng lẽ không phải anh đột nhiên đem mặt lại gần mới gây ra hàng loạt chuyện sao! Giờ còn trách cô đầu óc để đi đâu!
**
“Món cuối rồi đây, mau mau mau, cùng tới ăn cơm.” Cát Tình làm xong món cuối cùng gọi mọi người tới dùng cơm. Ban đầu Cát Tình còn sợ thức ăn không hợp khẩu vị của Lâm Gia Thố, nhưng không nghĩ tới Lâm Gia Thố không chỉ nói hợp khẩu vị mà còn ăn rất nhiều.
Sau khi cơm nước xem, Lâm Gia Thố ngồi lại một lúc rồi rời đi.
“Càn Càn, con mau đưa Gia Thố xuống lầu đi.”
Thiệu Càn Càn đang chuẩn bị về phòng sửng sốt một chút: “Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ? Đi nhanh, lúc trở về thuận tiện mua chút ô mai ở tiệm trái cây dưới lầu nhé.” Cát Tình phân phó xong liền đi vào bếp bắt đầu thu dọn.
Thiệu Càn Càn nhìn Lâm Gia Thố đang đổi giày ở trước cửa, nhắm mắt đi theo.
Nhấn thang máy, hai người an tĩnh chờ ở trước cửa.
“Sao vậy, không vui khi tiễn tớ sao.” Lâm Gia Thố nói.
Thiệu Càn Càn liếc nhìn anh: “Không có…”
“Vậy vẻ mặt này của cậu là có ý gì?”
“Vẻ, vẻ mặt gì?”
“Tâm bất cam tình bất nguyện, vẻ mặt đặc biệt ấm ức.” Lâm Gia Thố dừng một chút lại nói, “Kỳ lạ thật, bây giờ loại biểu cảm này phải là tớ làm mới đúng chứ.”
Tuy Thiệu Càn Càn cảm thấy mình không như vậy nhưng vẫn nghi ngờ nói: “Tại sao là cậu làm?”
“Bởi vì mới vừa rồi tớ bị cậu hôn.” Khóe miệng Lâm Gia Thố hơi nhếch lên, “Tớ còn chưa ấm ức thì cậu ấm ức cái gì.”
Thiệu Càn Càn cạn lời: “Tớ cũng đâu phải cố ý! Vừa nãy là bất ngờ.”
“Ừ, bất ngờ, một câu bất ngờ thì không sao?”
Thiệu Càn Càn sững sờ: “Vậy nếu không thì phải làm sao?”
“Tớ không biết, hôn người khác thì phải chịu trách nhiệm.”
“…………….”
Đinh ——
Thang máy đến, Lâm Gia Thố đi vào, xoay người lại nhìn cô gái đang hóa đá, “Đi vào đi, thang máy sắp đóng rồi.”
Thiệu Càn Càn sững sờ nhìn anh, vẻ mặt “Cậu vừa nói bậy bạ gì thế.”
Lâm Gia Thố nín cười, nắm cổ tay cô kéo vào.
Cửa thang máy đóng lại, nhanh chóng đi xuống, nhưng trái tim Thiệu Càn Càn dường như không có xuống cùng mà vẫn treo trên cao, không dám làm một hành động nhỏ nào.
“Thiệu Càn Càn cậu đã nghĩ phải chịu trách nhiệm thế nào xong chưa?”
Âm thanh Lâm Gia Thố cười từ trên đỉnh đầu truyền tới, sau khi Thiệu Càn Càn phản ứng phát hiện bị anh trêu chọc, vì vậy nông nổi nói: “Chịu trách nhiệm thế nào à, cùng lắm thì cho cậu hôn lại một cái!”
Một mảnh yên lặng.
Lâm Gia Thố: “Ồ.”
“Ồ cái gì.”
Vừa dứt lời đột nhiên một bóng đen ập tới, Thiệu Càn Càn ngước mắt lên thì thấy Lâm Gia Thố xoay người ôm cô vào lòng, anh cũng không chạm vào cô, chỉ là hai tay chống vào lan can sau lưng cô, như đang ôm cô trong ngực.
“……………..”
“Nói cũng không phải không có đạo lý.” Lâm Gia Thố nói xong, hơi cong eo xuống, theo động tác này của anh, mặt anh và mặt cô cũng sát lại gần nhau.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong giây lát, Thiệu Càn Càn nhìn chằm chằm vào đôi môi chỉ còn cách cô vài centimet, còn chưa kịp nói gì đã khẩn trương nhắm chặt mắt lại.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Đinh ——
Đã tới lầu một rồi.
Áp lực quanh người nháy mắt liền biến mất, Thiệu Càn Càn đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Lâm Gia Thố đã buông cô ra, xoay người muốn ra khỏi thang máy, mà bên ngoài thang máy có mấy bác gái đang muốn vào.
Thiệu Càn Càn: “……………”
Lâm Gia Thố sau khi ra ngoài quay đầu lại: “Không ra?”
Thấy vẻ mặt Thiệu Càn Càn đầy cảnh giác nhìn anh, anh mím môi cười một chút, “Buồn cười quá, trông cậu bị dọa sợ kìa.”