Người này vậy mà trực tiếp đổ vào người anh, đầu cô nghiêng hẳn qua một bên, sau đó cả người giống như một con cá trạch trượt xuống dưới.
Lâm Gia Thố ôm cô nên hoàn toàn không bước đi được, cuối cùng anh quay người một cái, đành phải vác cô trên lưng. Hơn nữa bởi vì bản thân anh cũng uống không ít rượu nên cũng không thể lái xe.
Nửa đêm mùa hè trời oi bức, Lâm Gia Thố mới cõng cô đứng ở cửa quán bar thôi mà người đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Mọi thứ đã đủ loạn rồi, vậy mà cố tình người trên lưng còn ê ê a a, tay đấm chân đá.
“Cậu đừng lộn xộn nữa.”
“Ô…...tớ muốn ói.”
Bước chân của Lâm Gia Thố dừng lại: “Không được ói!”
Ký ức lần trước cô ói đầy tay anh vẫn còn mới mẻ, hơn nữa vừa nhớ tới thì da đầu liền tê dại. Lâm Gia Thố quay đầu nhìn chằm chằm cô: “Không được ói nghe không?! Ói tôi liền bỏ cậu lại đây!”
“Đừng……” Người nọ ở sau nghe vậy thì ôm chặt lấy cổ anh, cọ cọ rồi rên rỉ nỉ non: “Tôi không ói…...tôi nhịn.”
Hơi thở gần trong gang tấc phả vào gáy của anh, cảm giác tê dại run rẩy làm Lâm Gia Thố thiếu chút nữa vác không nổi, anh ổn định lại tinh thần, sau đó gian nan lấy điện thoại ra gọi xe.
“Ngoan ngoãn nhịn đi, tôi đưa cậu về nhà.”
“Ừ…...được.”
Xe rất nhanh liền tới rồi, Lâm Gia Thố biết gần đây quan hệ giữa cô với giáo sư Thiệu không tốt, cũng biết phòng ngủ trong trường giờ này đã đóng cửa rồi, cho nên liền trực tiếp bảo tài xế chạy tới khu nhà gần trường học mà cô thuê.
Nhưng lúc cõng cô tới nơi rồi, bấm chuông lại không có ai ra mở cửa.
“Thiệu Càn Càn, bạn cùng phòng của cậu không ở nhà à?”
Thiệu Càn Càn nằm ở trên lưng anh, nghe vậy thì theo phản xạ mà trả lời: “Thời Du Văn đi Hồng Kông……”
“A, vậy cậu đưa chìa khoá cho tôi.”
Người sau lưng không để ý tới anh, Lâm Gia Thố đành phải buông cố xuống, sau đó lục tìm chìa khóa trong túi của cô.
Thiệu Càn Càn: “Cậu làm gì vậy!”
Hình ảnh này giống như đã xảy ra ở đâu rồi, Lâm Gia Thố trừng mắt liếc cô một cái: “Thu hồi biểu tình giống như bị sàm sỡ của cậu đi.”
“Cậu đừng có mà bắt nạt người khác! Tôi có tiền……”
Không chờ cô nói xong, Lâm Gia Thố liền giành trước: “Biết cậu có tiền, cướp sắc thì không có, nhưng tiền thì rất nhiều, có đúng không?”
“......”
“Có phải là còn đang định báo cho tôi mật mã thẻ ngân hàng của cậu không?” Lâm Gia Thố kiếm được chìa khoá trong túi của cô rồi, sau đó thuận tay gõ trán của cô một cái: “Thiệu Càn Càn, cậu có thể đổi kịch bản không? Tôi là loại người nhớ thương chút tiền đó của cậu sao?”
Thiệu Càn Càn che lại cái trán, tủi thân nhìn anh.
Lâm Gia Thố cười khẽ một tiếng, sau đó đứng dậy mở cửa.
Sau khi thành công mở được cửa rồi, anh liền kéo cô dậy rồi nắm tay cô dẫn đi về phòng.
Cuối cùng khi ném được Thiệu Càn Càn lên trên giường rồi, Lâm Gia Thố cũng mệt mỏi ngồi ở bên cạnh: “Say như vậy mà còn có thể lăn lộn, kéo cũng kéo không được……”
“Ưm----nóng.”
Người trên giường đột nhiên nức nở, Lâm Gia Thố quay lại nhìn cô, nhưng vừa liếc mắt một cái thì anh chợt cứng lại.
Đêm nay Thiệu Càn Càn vốn dĩ chỉ mặc một chiếc váy ngắn, ban nãy cô còn lăn lộn như thế nên bây giờ làn váy chỉ có thể khó khăn mà che lại bắp đùi của cô, hơn nữa bởi vì nóng mà Thiệu Càn Càn còn duỗi tay đi kéo phần cổ áo đang chuẩn bị rớt xuống.
Cảnh xuân lay động, hoạt sắc sinh hương(*).
Lâm Gia Thố chỉ cảm thấy “rầm” một tiếng, lý trí vỡ tan rơi xuống đất.
“Cởi……”
“Cậu đừng có kéo!” Lâm Gia Thố sau khi phản ứng lại thì lập tức bổ nhào tới bên cạnh cô, đè lại bàn tay không yên phận của Thiệu Càn Càn: “Đừng kéo, đừng kéo, đừng kéo!”
Trong lời nói còn chứa đựng sự hoảng loạn mà ngay cả anh cũng có thể cảm nhận được.
“Cậu buông ra------” Thiệu Càn Càn nửa híp mắt, chỉ cảm thấy có người quấy nhiễu cô, vì thế cô liền bắt đầu ra sức giãy dụa. Nhưng giãy mãi vẫn không ra, Thiệu Càn Càn tức giận mà vung chân đá anh. Lâm Gia Thố hoàn toàn không hề phòng bị, thật sự bị cô đá ngã lăn qua một bên.
Anh sửng sốt một chút, lúc Lâm Gia Thố muốn ngồi dậy thì chợt thấy người bên cạnh xoay người ngồi hẳn lên người anh.
“.......................”
“Nóng------”
Nói rồi, người nọ liền bắt đầu cởi quần áo. Cô mơ mơ màng màng cởi nhưng ở trong mắt của một người con trai bình thường, hơn nữa lại có suy nghĩ xấu xa ở trong lòng thì cô là cố tình dụ người phạm tội!
Lâm Gia Thố bỗng nhiên bật dậy giữ lại tay của cô, trong giọng nói trầm ấm mang theo sự khàn khàn: “Thiệu Càn Càn, cậu muốn chết sao!”
“Cậu mới muốn chết……” Không biết Thiệu Càn Càn lấy sức lực từ đâu ra mà ấn ngược lại được anh: “Cậu nói ai muốn chết? Cậu đang mắng ai đó…...Mấy tên anh hùng bàn phím này!”
Lâm Gia Thố: “???”
“Tôi lại không làm chuyện gì sai, mấy người thay lòng đổi dạ cũng nhanh quá đi.” Thiệu Càn Càn bĩu môi: “Mấy người vì sao có thể mù quáng như vậy!”
Lâm Gia Thố cuối cùng cũng biết cô đang nói cái gì, hai ngày nay chắc cô đã bị những ngôn luận ở trên mạng làm bị thương rồi, tuy rằng trên mặt không lộ ra nhưng kỳ thật thì trong lòng cô vẫn rất để ý.
Lâm Gia Thố im lặng, nói: “Không có, tôi chưa bao giờ thay lòng đổi dạ.”
Thiệu Càn Càn: “Gạt người.”
“Thật sự.” Lâm Gia Thố tuỳ ý để cô đè nặng trên người mình: “Tôi thật sự chưa bao giờ thay lòng!”
“Cậu chứng minh thế nào? Hả? Cậu làm sao chứng minh cậu còn thích tôi?”
Phụ nữ mà bắt đầu càn quấy thì sẽ giống như đứa nhỏ ở nhà trẻ, Lâm Gia Thố mím môi, ma xui quỷ khiến thế nào lại duỗi tay nắm lấy gáy cô, sau đó lại tựa như bị mê hoặc mà đè cô xuống.
Càng ngày càng gần, gần tới mức, cuối cùng môi anh chạm lên môi cô.
Thật mềm, thật tê…...Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào mà thôi, đã làm cho tim anh đập nhanh tới mức muốn nổ tung.
Đây là một trải nghiệm mà Lâm Gia Thố chưa bao giờ trải qua, làm người cảm giác được thế nào là kinh tâm động phách.
“Đây là minh chứng?” Thiệu Càn Càn hơi tách ra, nghi hoặc mà hỏi.
“Ừ, là minh chứng.” Ngực của Lâm Gia Thố phập phồng, giọng nói càng nặng nề hơn.
“Là như vậy sao……”
“Vậy cậu có muốn thử xem…...nhiều thứ hơn không?” Lâm Gia Thố nhìn cô, trong ánh mắt đều là sự mong đợi mà anh cũng không khống chế được.
Thiếu niên trẻ tuổi, huyết khí phương cương(*).
Giáo dục hai mươi năm qua nói cho anh biết, anh không thể giậu đổ bìm leo, nhưng bản thân anh lại khống chế không được mà tiếp tục vừa dỗ vừa lừa một người uống say.
“À------” Cô gái trên người đột nhiên cười một chút, sau đó bất chợt cắn lên môi anh: “Cậu có chút ngọt.”
Đau đớn trên môi làm Lâm Gia Thố hơi run lên một chút, nhưng so với chút đau đớn này, sự kích thích che trời lấp đất xông tới càng mãnh liệt hơn, đôi mắt anh tối sầm lại, lập tức đè ngược cô ở trên giường.
Anh ấn bả vai cô, nương chút hơi men ít ỏi của mình mà hôn lên môi cô.
Ngay từ đầu Thiệu Càn Càn có chút không thoải mái nên xô đẩy một chút, nhưng sau đó giống như là tìm được điều gì thú vị mà vừa hôn vừa cắn môi của anh.
Hai người trúc trắc chơi đùa với nhau, ôm nhau lăn từ đầu giường tới chân giường, không biết từ lúc nào mà gió nổi mây phun(*). Còn váy của Thiệu Càn Càn, sau một hồi “đánh nhau” đã bị kéo loạn thành một nhúm.
Bàn tay ôm eo cô của Lâm Gia Thố trượt xuống dưới, lập tức đụng phải chiếc đùi trơn bóng của cô.
Cảm xúc mịn màng trơn nhẵn đó làm cho tay anh vừa chạm vào liền không bỏ ra được.
Anh không kiềm chế được mà vuốt ve từ trên xuống dưới một chút.
“A------”
Đột nhiên, người ở dưới thân Lâm Gia Thố bất chợt nâng chân lên, sau đó vung chân đá vào người anh. Lúc cô còn định đá thêm cái nữa thì Lâm Gia Thố đã có chuẩn bị từ trước, anh lật người qua bên cạnh một chút.
Nhưng anh không dự đoán được là bọn họ đã lăn tới chân giường rồi, anh vừa lật một cái thì liền trực tiếp lăn xuống dưới sàn nhà luôn.
Rầm một tiếng, vừa vang lại vừa đau.
Lâm Gia Thố: “......Đậu!”
“Cậu thua.” Người nọ ghé ở mép giường, con mắt mê man nhìn anh nói: “Cậu thua rồi!”
Lâm Gia Thố: “......”
Người ở trên giường sau khi nói xong liền nằm bò ra ngủ, Lâm Gia Thố ngồi ở trên sàn nhà, đợi tỉnh táo lại liền cảm giác được có một sự lạnh lẽo từ nơi nào đó bốc lên.
Vừa rồi, anh thiếu chút nữa đã làm gì vậy……
Lâm Gia Thố nhìn về phía Thiệu Càn Càn đang ngủ, một nửa khuôn mặt của cô chôn ở trong chăn, nửa khuôn mắt còn lại thì đỏ bừng lên, nhìn qua vừa vô tội lại vừa đơn thuần. Lâm Gia Thố nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên nện một đấm lên trên sàn nhà.
Mẹ nó, đột nhiên làm như vậy là anh không đúng, nhưng hiện tại cả người anh giống như là đang bốc hỏa, còn người này thì lại cứ như vậy mà ngủ mất?!
“Thiệu Càn Càn? Thiệu Càn Càn!”
Căn phòng lặng như tờ.
Lâm Gia Thố xoa xoa trán, thở dài: “Cậu muốn làm tôi tức chết sao……”
**
Giữa trưa ngày thứ hai, Thời Du Văn ngồi chuyến bay lúc sáng sớm nên bây giờ vừa kịp về tới nhà thuê.
“Á đậu!” Thời Du Văn nhìn thấy người con trai đứng giữa phòng ăn thì khiếp sợ hỏi: “Cậu, cậu, sao cậu lại ở đây?”
Lâm Gia Thố mới vừa đặt cơm hộp lên trên bàn, nhìn thấy Thời Du Văn đã trở về liền chuẩn bị đi: “Cơm trưa tôi để đây, phiền toái cậu gọi Thiệu Càn Càn dậy ăn, tôi đi trước.”
“A, cậu đợi đã!” Thời Du Văn chớp chớp mắt: “Cậu ấy còn chưa dậy?”
“Ừ.”
“Vậy, vậy, cậu vào bằng cách nào?”
Mặt Lâm Gia Thố không đổi sắc: “Ngày hôm qua tôi ở đây.”
“Cậu ngủ với cậu ấy cả một đêm?!”
“Tôi ngủ ở sofa.” Lâm Gia Thố thấy cô lộ ra vẻ mặt không tin thì giải thích: “Đừng hiểu lầm, ngày hôm qua cô ấy uống nhiều quá, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện cho nên không có đi.”
“À……” Chữ “À” này cũng không biểu lộ là Thời Du Văn tin tưởng anh, mà là phản ứng của cô đối với ba chữ “Uống nhiều quá.”
Hơn nữa, Thời Du Văn nhìn thấy Lâm Gia Thố rõ ràng là bị ai cắn vào môi, đánh chết cô cũng không tin là anh chỉ ngủ ở sofa một đêm thôi.
“Đúng là ngủ ở sofa, nhìn cậu thật là có tinh thần”
Lâm Gia Thố: “......”
Đối mặt với ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Thời Du Văn, Lâm Gia Thố ho nhẹ một cái rồi nói: “Tôi đi về đổi một bộ quần áo trước, cô ấy tỉnh dậy thì cậu bảo cô ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi có việc muốn nói với cô ấy.”
“Hiểu được.”
“Ừ, tạm biệt.” Lâm Gia Thố vừa nói dứt lời liền nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Lúc Thiệu Càn Càn bò dậy từ trên giường cũng là lúc Thời Du Văn đẩy cửa đi vào, một người ngồi, một người đứng, cứ như vậy mà nhìn nhau mười mấy giây.
Thiệu Càn Càn: “Cậu làm sao thế?”
Thời Du Văn: “Cái đậu xanh……”
Thiệu Càn Càn xoa xoa huyệt thái dương: “Mới sáng sớm cậu chửi thề cái gì.”
“Sáng sớm cái gì mà sáng sớm, máy bay của tớ đã bay về từ thời ông cố nào rồi.” Thời Du Văn đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần: “Cậu, ngày hôm qua hai người rất kịch liệt ha, này, Thiệu Càn Càn, từ khi nào mà hai người phát triển nhanh tới như vậy thế?!”
Thiệu Càn Càn dừng một chút, ngước mắt hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Cậu nhìn cái miệng sưng lên của cậu kìa, wow, còn trên cổ cậu là gì vậy! Mợ nó! Dâu tây!!” Thời Du Văn chậc chậc lắc đầu: “Thiệu Càn Càn, cậu xấu lắm, lù đù mà vác cái ly chạy ha, có năng lực, rất có năng lực.”
Thiệu Càn Càn: “…………”
“À, đúng rồi, nam thần của cậu trước khi đi có để lại cơm trưa cho cậu, tớ nhìn bộ dáng cậu ta chạy nhanh như vậy, sao lại giống như đang thẹn thùng nhỉ?” Thời Du Văn nói: “Ngày hôm qua là cậu bóc người ta đúng không?”
Thiệu Càn Càn ngây ngốc nhìn cô, sau đó chậm rãi nhìn về phía quần áo của mình.
Cô vẫn mặc chiếc váy ngắn trễ vai mà ngày hôm qua cô mua với Phương Đàm để đi bar, chất liệu rất tốt, kiểu dáng cũng đẹp, nhưng giờ phút này, nó tựa như một miếng vải rách treo ở trên người cô, thật sự là không hề nhìn ra dáng vẻ của tối ngày hôm qua.
Tối hôm qua, cô với Phương Đàm đi quán bar, sau đó…...sau đó Lâm Gia Thố cũng tới.
Ký ức chậm rãi quay lại, từng đoạn ký ức ngắn linh tinh va chạm ở trong đầu cô, nhưng hình ảnh kia, không phải là nằm mơ sao?
Cô nằm đè trên người anh, hay là anh đè trên người cô, hai người lăn qua lộn lại ở trên giường, hôn cắn lẫn nhau, chuyện đó không phải là mơ sao?!
Này con mẹ nó hẳn là mộng xuân đi!!
(*) Hoạt sắc sinh hương: Xinh đẹp động lòng người.
(*) Huyết khí phương cương: Tuổi trẻ tràn đầy sức lực.
(*)Gió nổi mây phùn: Dùng để miêu tả một chuyện gì đó phát triển nhanh chóng, không cản lại được.