Trả Lại Vấn Vương

Chương 7: Tiến cung




Lý phu nhân đứng bên cạnh phu quân của mình, ánh mắt của bà đong đầy sự lo lắng, cảm xúc như dồn nén hết vào hơi thở. Bà đưa khăn tay lên, lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, đôi mắt của bà chưa từng rời khỏi cỗ xe ngựa phía xa. Lý tướng quân đau lòng, ông ôm lấy bà vào lòng mình, nhẹ giọng nói: “Nàng đừng như vậy, bọn trẻ đều đã lớn cả rồi, nhất định chúng sẽ tự bảo vệ bản thân chu toàn. Nàng quên rồi sao, chúng là nữ nhi của nàng đấy, là nữ nhi của vị quân sư trẻ tuổi năm đó tung hoành trên xa trường, giành lấy giang sơn cho Tề quốc. Chúng rất giống nàng, vì thế nàng đừng như thế này.”
Tuệ Mẫn ngẩng đầu lên nhìn ông, bà nhận ra sự kiên định và chắc chắn trong đôi mắt của trượng phu mình thì mới gật đầu một cái. Tướng công của bà nói đúng, hai tiểu nha đầu ngày nào đều đã lớn cả rồi, suy nghĩ của chúng bà không quản được. Chỉ có thể mong rằng, mọi chuyện bình an tốt đẹp nhất sẽ đến với hai đứa trẻ ấy mà thôi. Bà khẽ thở dài, đáp lại lời ông nói: “Chàng nói đúng, Thiên Hinh và Ngọc Loan là ai kia chứ. Chúng là nữ nhi của thiếp, đương nhiên chúng sẽ giống thiếp, mạnh mẽ và ngoan cường.”
Ngọc Loan ngồi trong xe ngựa, hình như nàng cũng cảm giác được tâm trạng của mẫu thân mình. Rèm cửa được vén lên để lộ một góc nhỏ, nàng không dám nhìn thẳng mà chỉ lén lút khẽ lướt mắt qua. Ngay sau đó tấm rèm lại được hạ xuống, Ngọc Loan nhắm mặt lại, hơi thở bất giác trở nên khó khăn: “Mẫu thân đang khóc!” Thiên Hinh im lặng, nàng không trả lời muội muội mình. Vì nàng biết mẫu thân của nàng nhất định sẽ khóc.
Nàng đã làm một việc tàn nhẫn, cướp lấy trái tim của phụ mẫu mà đưa theo bên cạnh mình. Loan Nhi chính là tâm can của phụ mẫu, không có nàng bên cạnh, phụ mẫu đã dồn mọi sự yêu thương vào Ngọc Loan. Hai người họ còn gửi gắm cả nỗi nhớ nhung về nàng lên người Ngọc Loan. Nay nàng lại trở về tước đoạt luôn cả hạnh phúc nhỏ bé của họ, làm sao nàng có thể không cảm thấy mình tàn nhẫn đươc.
Khi Ngọc Loan mở mắt ra, trong ánh mắt trong suốt đã không còn bất kỳ một cảm xúc khác lạ nào, phẳng lặng như mặt gương. “Tỷ tỷ! Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?” Ngọc Loan lại lên tiếng gọi, lần này thì Thiên Hinh đã có phản ứng, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía muội muội, từ tốn nói: “Đến gặp Thái hậu thôi! Muội còn nhớ vào sinh thần hai năm trước của người, muội đã tặng người một món quà đặc biệt không?”
Ngọc Loan gật đầu, Thiên Hinh nói tiếp: “Từ nhỏ đến lớn, Thái hậu vẫn luôn yêu thương muội nhất, vì muội rất giống với mẫu thân. Vì thế hãy đến bên cạnh Thái hậu, chỉ cần muội ở cạnh người, thì muội sẽ được an toàn. Trong cuộc chiến này, tỷ không muốn muội bị tổn thương!” Nàng nhận ra sự không đồng tình của Ngọc Loan, nhưng nàng vẫn tiếp tục: “Thái hậu đã từng vì cứu muội mà cả tính mạng cũng không cần, muội không chỉ tự bảo vệ mình, mà còn phải giúp ta bảo vệ người.”
Đến lúc này, Ngọc Loan mới yên lòng lại, chuyện kiếp trước nàng đã biết hết, cũng không muốn thảm cảnh lặp lại lần nữa. Muốn giúp tỷ tỷ báo thù, cũng có rất nhiều cách, chỉ cần nàng danh chính ngôn thuận vào hoàng cung. Tỷ tỷ và nàng nhất định sẽ trả sạch món nợ máu kiếp trước, những gì những kẻ đó nợ các nàng, nàng phải đòi lại cho bằng hết.
Xe ngựa tiến thẳng vào cung không gặp bất kỳ trở ngại, lần vào cung này không chỉ có Thiên Hinh và Quỳnh Hương như mọi khi. Mà nhũ mẫu Khánh Nương và nha hoàn của Ngọc Loan, Quỳnh Oanh cũng đi theo. Đây cũng không phải lần đầu hai người họ vào cung, những quy tắc lễ nghi trong cung họ đều nắm rõ như lòng bàn tay. Vì thế mà Thiên Hinh cũng không lo lắng nhiều, có hai người đó bên cạnh, Ngọc Loan ở trong cung cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Trước khi về cung, Thiên Hinh đã sai người chuyển lời về trước, nhắn rằng lần này có cả Ngọc Loan vào cung cùng nàng. Ngọc Loan hiếm khi vào cung nếu không phải là đến thăm nàng, ngoại trừ những dịp lễ tiệc trong cung thì hầu như nàng ấy không bao giờ vào cung nửa bước. Thái hậu nghe tin thì hết sức vui vẻ, hạ lệnh cho người thông báo, gọi Ngọc Loan đến Nhã Từ cung gặp người.
Vừa xuống xe ngựa chưa được bao lâu, đã có một thái giám từ đâu chạy đến, khom lưng hành lễ với các nàng: “Bái kiến công chúa, bái kiến Lý tiểu thư.” Thiên Hinh đưa mắt nhìn hắn rồi khẽ phất tay miễn lễ, hắn vội vàng đứng lên nói với nàng: “Thái hậu có lời căn dặn, sau khi Lý tiểu thư vào cung thì lập tức đến Từ Nhã cung ạ.” Ngọc Loan nghe được lời hắn nói thì đưa mắt nhìn nàng, không ngờ được ""ta chưa tìm đến cửa, thì người đã chủ động tìm ta"".
Thiên Hinh gật đầu với Ngọc Loan, đây cũng là một cơ hội tốt để Ngọc Loan ở riêng với Thái hậu. Ngọc Loan nhận được sự đồng ý của Đại tỷ, nàng mỉm cười dịu dàng: “Vậy thì làm phiền công công dẫn đường rồi.” Thái giám vội đáp không dám rồi lại khom lưng đi trước dẫn đường cho nàng. Đùa hắn ư, nếu thật sự dám nhận lời làm phiền này của nàng, thì hắn có mấy cái đầu để chặt đây.
Nhìn theo bóng lưng của Ngọc Loan, ánh mắt của Thiên Hinh dần se lại, đưa Ngọc Loan vào cung là một nước cờ mạo hiểm. Nhưng nàng không sợ, muội muội của nàng thông minh như vậy, chỉ cần có nàng bên cạnh, nhất định Loan Nhi sẽ không sao. Quỳnh Hương đứng sau lưng nàng, nhìn thấy chủ tử cứ trầm tư như vậy, Quỳnh Hương khẽ hắng giọng: “Công chúa!”
Thiên Hinh nghe được tiếng gọi, cũng bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, nàng thở dài một tiếng rồi bước về phía trước: “Được rồi, chúng ta đi thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu, lát nữa sẽ đến Nhã Từ cung đón Loan Nhi sau.” Quỳnh Hương nhanh chân ra hiệu cho người hầu theo sát các nàng, cả đoàn người vội vã tiến về Thần Hi cung, nơi ở của Hoàng thượng.
***
Chuyện xưa giờ nhắc lại:
Có một bí mật nữa mà không phải ai cũng biết về vị Đương kim Thánh thượng đang ngồi trên ngai cao kia. Năm đó vì tranh đoạt quyền lực mà huynh đệ hủ túc chém giết lẫn nhau, khi ông lên ngôi chưa được bao lâu thì trong đám huynh đệ lại có người phản bội. Hắn bán đứng Tề quốc với nước lân bang, với suy nghĩ ngu ngốc muốn mượn tay chúng hòng giành lại ngai vàng từ Hoàng thượng, chiến tranh nổ ra khiến khắp nơi lầm than. Hoàng thượng phải thân chinh ra trận, dẹp tan cuộc xâm lăng của ngoại địch.
Lúc ấy, bên cạnh ông có hai người đặc biệt, được ví như hai cánh tay của ông vậy. Một người là Đại tướng quân, Lý Sở Hiền, người còn lại là vị Quân sư vô cùng bí ẩn, tên chỉ có một chữ: “Mẫn.” Tình cảm huynh đệ giữa ba người bọn họ sâu đậm đến mức, đến tận mãi về sau này, câu chuyện đó vẫn còn được nhắc lại, để răn dạy con cháu thế nào là: “Trung thần nghĩa sĩ.” Nhưng ít ai biết rằng, vị Quân sư bí ẩn ấy lại chính là tiểu muội của Hoàng thượng, Công chúa Tuệ Mẫn. Trong những ngày tháng khó khăn nhất của trận chiến, nàng luôn luôn sát cánh bên cạnh đại huynh và Lý Sở Hiền.
Thời gian cứ trôi qua như thế, dần dần tình nghĩa trở thành tình yêu khi nào nàng không hề hay biết. Đến lúc trận chiến kết thúc, danh phận Quân sư của nàng cũng đã đến lúc phải bị gỡ bỏ. Ngày Hoàng thượng khải hoàn về Lạc Dương, thì tin tức Quân sư lâm trọng bệnh mà qua đời cũng được lưu truyền khắp nơi. Nàng trở lại với thân phận thật sự Công chúa Tuệ Mẫn của mình, kết duyên cùng với người nàng yêu nhất, Lý Sở Hiền.
Cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua, huynh trưởng thương yêu, tướng công nuông chiều, nhưng bà vẫn luôn cảm thấy có lỗi. Năm đó vì cứu bà, Hoàng thượng đã trúng độc, dù các Thái y đã cố gắng hết sức, nhưng không thể loại trừ độc tố hoàn toàn. Chính vì thế mà Hoàng thượng mất đi khả năng làm cha, thế nhưng ông chưa một lần oán hận bà, vẫn hết mực yêu thương bà như trước.
Đến khi bà hạ sinh nữ nhi đầu lòng, Hoàng thượng lại vui mừng khôn siết, bà nhìn thấy ông bế đứa trẻ sơ sinh trên tay. Trong đôi mắt của ông tràn đầy sự hạnh phúc, cứ như thể hài tử ấy chính là máu mủ của ông vậy. Tuệ Mẫn hạ quyết tâm, bà cắn răng nén lòng trao nữ nhi của mình cho huynh trưởng. Là một người làm mẹ, sao bà có thể không yêu thương con mình, nhưng... Huynh trưởng của bà thì sao? Dù chỉ là một chút, bà cũng muốn bù đắp lại cho đại huynh của mình.
Hoàng thượng thật sự đã coi Thiên Hinh như hài tử của mình, ông bảo bọc chăm sóc lo lắng cho nàng còn hơn cả bản thân. Chỉ cần nàng vui, ông không ngại bỏ công sức làm mọi thứ, chỉ cần nàng không thích, thì dù chỉ là một chút ông cũng sẽ không để nàng phải khó chịu. Qủa thật, Thiên Hinh rất may mắn khi có được một phụ hoàng như vậy.
Sau đó không lâu, bà lại hạ sinh được một hài tử nữa, vì chuyện này mà bà suýt nữa mất mạng. Thái y cũng đã căn dặn, bà không nên sinh con lần nữa, an ủi bà rằng hài tử là do trời ban, nhưng sinh mệnh cũng quan trọng không kém. Hoàng thượng và Lý tướng quân biết tin, cả hai đều đồng ý với Thái y, sẽ không để bà phải khổ sở thêm nữa, và Ngọc Loan chính là hài tử cuối cùng bà sinh ra.
Khác với Thiên Hinh vừa chào đời đã khỏe mạnh, khi nàng ra đời đã không đủ tháng, cả cơ thể nhỏ bé cũng nhẹ cân hơn hài tử bình thường. Mọi sự chăm sóc nàng nhận được đều vô cùng tỉ mỉ, dần dần nuôi nàng lớn lên. Những ngày tháng sau đó chỉ có thể nói rằng: “Thuốc không ráo miệng, hương ngải không tan.” Càng như thế thì Tuệ Mẫn càng dồn sức chăm sóc nàng hơn nữa, cả tình yêu vốn dành cho Thiên Hinh bà cũng trao vào nàng. Trên người nàng, Tuệ Mẫn như nhìn thấy hình bóng của Thiên Hinh, bà mắc nợ Thiên Hinh sự quan tâm chăm sóc.
Đến khi Thiên Hinh tròn mười tuổi, được chính thức đón vào cung sống cạnh Hoàng Thượng thì sức khỏe của Ngọc Loan mới dần tiến triển tốt đẹp. Tuệ Mẫn đã vô cùng ngạc nhiên, nhưng bà không thể hiểu được rằng, đứa trẻ năm đó đã có những suy nghĩ gì và đã phải chiến đấu với bệnh tật ra sao. Nhìn tỷ tỷ mà nàng yêu thương nhất rời khỏi Lý phủ, làm sao một tiểu cô nương lại không sợ hãi. Mặc dù trước đây đại tỷ ít khi ở nhà, nhưng vẫn chưa vào cung ở hẳn, nàng sẽ còn được nhìn thấy tỷ tỷ thường xuyên.
Một đứa trẻ bệnh tật như nàng, nếu không có Đại tỷ bên cạnh, thì sẽ ra sao đây? Người ta nói măc dù Lý gia ân sủng hiển hách, nhưng lại không có người nối nghiệp hương hỏa. Đại tiểu thư thì được triệu vào cung làm Công chúa, nhưng ai biết được lòng dạ hoàng đế, thời đại đổi thay. Nhị tiểu thư lại là một con sâu bệnh, quanh năm thuốc thang không ráo miệng, chẳng biết có thể sống được lâu. Sau này Lý gia chỉ có hai con đường để đi, một là vinh hoa cả đời hưởng không hết, hai là tàn lụi mang họa diệt thân vào người.
Vì những lời lẽ đó, Ngọc Loan đã từng thề rằng, nàng nhất định không thể chết một cách dễ dàng như vậy, Lý gia này còn phải trông cậy vào nàng. Mẫu thân đã từng nói, cuộc sống trong cung như địa ngục, cạm bẫy ở khắp mọi nơi, chỉ cần nàng bất cẩn sẩy chân, thì nó sẽ nuốt trọn nàng. Tỷ tỷ của nàng ở nơi đó chắc hẳn cũng không vui vẻ gì, nàng không muốn để tỷ tỷ lo lắng thêm nữa. Một mình nàng ở đây là đủ rồi, Lý gia sẽ không sao cả.
Nhưng đến cuối cùng nàng đã quá tự tin vào chính mình, có nàng, Lý gia vẫn sụp đổ, có nàng, phụ mẫu vẫn phải chết, có nàng, Đại tỷ vẫn bị giam cầm. Cả đời nàng chưa từng cảm thấy bất lực như thế này, chính sự dằn vặt ấy đã bức nàng đến mức phát điên. Nếu đã điên loạn thôi chưa đủ, nhưng vẫn có lúc nàng lại tỉnh táo, những hình ảnh tang thương ấy quay về giằn xé tâm can nàng. Ngọc Loan không thể chịu nổi nữa, nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng phụ mẫu chết trước mặt mình cứ lặp đi lặp lại như thế nữa.
Khi con dao sắc bén đâm xuyên qua trái tim nóng ấm của nàng, chưa bao giờ Ngọc Loan lại cảm thấy bản thân mình tỉnh táo như lúc này. Nàng mỉm cười trong đau đớn, không phải cơn đau từ vết thương, mà là từ đáy lòng của nàng: “Tỷ tỷ, muội xin lỗi, là muội không bảo vệ được Lý gia, là lỗi của muội.’’ Ngọc Loan tắt thở, đôi mắt phẫn hận của nàng vẫn không nhắm lại, nhìn chằm chằm vào kẻ đã gây ra mọi chuyện. Nàng chết không nhắm mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.