"Giết người! Giết người rồi!"
Khương Nghiên hét lên một tiếng rồi ôm đầu chạy ra bên ngoài sân.
Niệm Mị cầm lấy dao phay trên thớt đặt trong phòng bếp, thân ảnh nhanh chóng vụt ra.
Bước chân của Khương Nghiên vừa mới ra được vài bước, trên cổ liền cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, sau đó cảm giác đau đớn liền truyền đến. Màu máu đỏ từ từ tràn ra, tràn ngập xuống dưới lưỡi dao lạnh lẽo, làm tiếng thét của bà ta nghẹn ở giữa yết hầu, miệng còn đang mở rộng.
Niệm Mị đứng ở bên cạnh bà ta, dao phay trong tay đặt trên cổ bà. Giọng nói nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai Khương Nghiên.
"Mẹ chồng à, quá lỗ mãng là không được!"
"Mày... mày muốn làm gì? Mày giết con trai tao rồi còn muốn giết tao? Tao nói cho mày biết, giết người là sẽ bị nhốt vào lồng heo! Thôn trưởng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày... "
Giọng điệu bà ta run rẩy, đôi tay nắm chặt lại.
Niệm Mị kề con dao sát về phía trước hơn nữa làm thân thể Khương Nghiên khựng lại, lời nói đang bên môi cũng không thể thốt ra thành lời.
Niệm Mị tươi cười dịu dàng, một bàn tay chọc chọc đầu bà ta.
"Mẹ chồng à, con bà còn chưa có chết đâu! Bà cứ yên tâm tôi sẽ không để cho các người chết đâu!"
Khương Nghiên nghe vậy, đôi tay đang nắm chặt dần dần buông ra, thân thể thả lỏng xuống dưới. Nếu Niệm Mị không giết chết bà ta, như vậy bà ta liền an tâm rồi.
"Cái con tiện nhân nhà mày, tao nói cho mày biết..." Lời bà ta còn chưa nói xong, trên mặt liền nghênh đón một cái bàn tay.
"Bốp!"
Niệm Mị thu dao phay lại, hung hăng cho Khương Nghiên một cái bạt tai.
Khương Nghiên bị đánh đến mức mông lung, đôi mắt bà ta trừng lớn, không thể tin được mà che bên má bị đánh.
"Con tiện tì này mày dám đánh tao?"
Niệm Mị trở tay lại cho bà ta một cái bạt tai.
"Mẹ chồng à, tiện tì thì phải nói bà mới đúng chứ, tôi vẫn còn là khuê nữ, cái đứa con trai kia của bà chướng mắt tôi, không có cùng tôi động phòng đâu! Nếu bà lại gọi là tiện tì, thì đừng bảo sao tôi ra tay tàn nhẫn!"
Niệm Mị lắc lắc tay, dùng giọng điệu nhẹ nhàng báo cho Khương Nghiên.
Mặt Khương Nghiên mau chóng sưng lên, vốn là khuôn mặt mập mạp nay lại càng thêm mập mạp. Bà ta giận trừng mắt nhìn Niệm Mị, ánh mắt hung ác.
"Mày cái con tiện..."
"Bốp!"
"Mày..."
"Bốp!"
...
Liên tiếp bị đánh mấy cái bạt tai, Khương Nghiên mới an tĩnh lại, không nói chuyện nữa. Mặt bà ta lúc này đã sưng đỏ nghiêm trọng, không khác cái đầu heo là bao.
Niệm Mị lắc lắc cổ tay của mình rồi quăng con dao ném xuống mặt đất.
"Đi nấu cơm cho tôi!"
Khương Nghiên mắt nhỏ trừng lớn, không thể tin được mà trừng mắt nhìn Niệm Mị, mồm miệng không rõ.
"Mày là cái quái gì? Mà bảo tao đi nấu cơm?"
Tay Niệm Mị giơ lên, Khương Nghiên bị dọa lập tức liền vào phòng bếp.
Niệm Mị cười cười rời đi, những chuyện mà Khương Nghiên đã làm đối với Hà Tâm cô đều sẽ dâng trả lại, thế này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Niệm Mị đi vào trong viện, đóng cửa rồi khóa lại, sau dó đi đến phòng bếp.
Khương Nghiên đang loạng choạng đỡ Khương Dương dậy, thấy Niệm Mị tới lập tức liền buông tay đi nhóm lửa nấu cơm.
Niệm Mị bước tới một tay kéo Khương Dương rời đi, Khương Nghiên thấy thế vội chạy tới ngăn đón Niệm Mị.
"Mày lại muốn làm gì?"
Đôi mắt Niệm Mị nhẹ nhàng nhìn về phía tay bà ta, làm Khương Nghiên lập tức đem tay rụt trở về.
"Tôi muốn làm cái gì, cần bà phải quản nữa sao? Mẹ chồng!"
Niệm Mị cố ý nhấn mạnh hai chữ này làm Khương Nghiên không dám nói nữa.
"Tôi nói rồi tôi sẽ không để hắn chết, nhưng nếu bà cứ không nghe lời..."
Câu kế tiếp Niệm Mị không tiếp tục nói nữa, bởi có những lúc nên chừa lại một chút không gian cho bà ta não bổ, so với nói trực tiếp thì sẽ làm bà ta cảm thấy bị uy hiếp hơn.
Khương Nghiên rụt rụt cổ, thối lui sang một bên.
Niệm Mị lập tức đi ngang qua trước mặt bà ta.
Ánh mắt Khương Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng Niệm Mị, trong mắt có sát ý hiện lên.
Con ả đàn bà đáng chết, dám làm tổn thương con trai mình, đánh chính mình, rồi còn uy hiếp chính mình!
Đợi chút tao sẽ cho mày biết tay!
Thân thể mập mạp của Khương Nghiên xoay người vào phòng bếp, không biết nghĩ tới cái gì mà bước chân bà ta dường như đều nhẹ nhàng đi vài phần.