Cho dù là Kim Ni có nhiều khó chịu đi chăng nữa, thì ba người Niệm Mị vẫn đi ra ngoài.
Đi trong khu biệt thự, Niệm Mị đi phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào.
Vài lần Lăng Trạch muốn mở miệng đều bị ánh mắt lạnh lùng của Niệm Mị dọa nghẹn trở về.
Mộc Duyệt Nhi đi phía sau Niệm Mị, cùng Lăng Trạch vai sóng vai đi tới. Thường thường còn dùng bả vai đâm Lăng Trạch một chút, lúc Lăng Trạch nhìn qua, cô ta liền khiêu khích trừng lại.
Sau vài lần như vậy, Lăng Trạch cuối cùng cũng không chịu nổi.
"Mộc Duyệt Nhi, cô có bệnh phải không?"
"Cậu đi gần tôi như vậy, chẳng lẽ còn trách tôi à?"
"Cô!"
Lăng Trạch phẫn nộ nhìn cô ta một cái, thấy cô ta cười đắc ý. Lại nhìn sang mặt Niệm Mị giống như càng thêm lạnh nhạt, lập tức liền dịch vài bước sang một bên, bảo trì khoảng cách nhất định với Mộc Duyệt Nhi.
Mộc Duyệt Nhi đắc ý đi lên phía trước, đi đến bên cạnh Niệm Mị.
"Diệp Ni, cậu muốn đi nơi nào chơi?"
Niệm Mị cười dịu dàng với cô ấy nói: "Tùy tiện đi dạo thôi!"
Mộc Duyệt Nhi thấy nụ cười của Niệm Mị, si mê ngốc nghếch cười nói: "Được!"
Lăng Trạch đi lên trước, thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Niệm Mị lại có thể liền dịu dàng lên đối với Mộc Duyệt Nhi, lập tức khó chịu.
"Giản Diệp Ni! Cô có ý gì? Vì sao lại cười với đứa con gái này nhưng lại không muốn cười với tôi một chút? Tôi chính là vị hôn phu của cô đấy!"
Niệm Mị lạnh lùng nhìn hắn một cái.
"Cậu quá bẩn!"
Lăng Trạch biến sắc, bỗng nhiên liền nhớ tới thứ trong miệng mình lúc tỉnh dậy trong buổi tối hôm kia.
Một cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng, vội vàng chạy đến một bên nôn ra.
"Ọe!"
"Hắn thật ghê tởm! Khẳng định là bị cái bẩn của bản thân là cho ói luôn rồi, Diệp Ni chúng ta đi!"
Mộc Duyệt Nhi nhìn thấy Lăng Trạch nôn, bản thân mình cũng có loại cảm giác muốn nôn. Thật sự quá ghê tởm! Vì thế lôi kéo tay Niệm Mị liền muốn rời đi.
Niệm Mị nhìn cô ấy cầm lấy tay của mình, Mộc Duyệt Nhi lập tức buông ra, ở chung lâu như vậy cô ấy cũng biết Niệm Mị không thích người khác chủ động chạm vào cô.
Chỉ có Niệm Mị chạm vào người khác, nếu ai chủ động chạm vào cô, cô nhất định sẽ tức giận. (Đã có ví dụ điển hình =)))
Tuy rằng Niệm Mị rất dịu dàng, nhưng mà chỉ cần vừa giận thì chắc chắn là có thể hù chết một đống người.
Thấy tay Mộc Duyệt Nhi buông ra, thì Niệm Mị cười dịu dàng với cô ấy.
"Cậu ở chỗ này chờ chút, không cần nhìn! Quá bẩn!"
Nói xong cô đem đôi mắt của Mộc Duyệt Nhi che lại.
Mộc Duyệt Nhi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đứng ở nơi đó.
Niệm Mị vừa lòng cười, đi về phía Lăng Trạch.
"Cầm!"
Một chiếc khăn giấy mang theo hương hoa quế nhàn nhạt xuất hiện ở bên cạnh Lăng Trạch.
Lăng Trạch nhận lấy rồi lau miệng mình.
"Cậu không sao chứ?"
Giọng nói dịu dàng của Niệm Mị lại lần nữa vang lên.
Lăng Trạch ngơ ngác ngẩng đầu, thấy nụ cười của Niệm Mị. Toàn bộ cảm giác ghê tởm trong lòng đều biến mất, chỉ còn lại một loại cảm giác ấm áp đang nảy sinh trong lòng.
Mộc Duyệt Nhi không biết khi nào đã mở mắt, nhìn hai người ' thâm tình ' đối diện. Tay sớm đã nắm chặt thành cú đấm.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo |||||
Lăng Trạch lấy lại tinh thần, cười với Niệm Mị.
"Tôi không sao, cảm ơn cô!"
Niệm Mị lại đưa một chiếc khăn giấy qua lần nữa.
Lăng Trạch nhận lấy nhưng không có dùng, ngửi mùi hoa nhàn nhạt bên trên, cảm giác ấm áp trong lòng tựa như mùa xuân đang tới.
Niệm Mị thấy hắn thật sự không có việc gì mới xoay người rời đi, Lăng Trạch đứng lên.
Bởi vì quần áo Lăng Trạch bị làm bẩn, cho nên lần đi dạo này cứ như vậy mà chấm dứt.
Từ lần đó về sau, thái độ của Niệm Mị đối với Lăng Trạch vẫn là lãnh đạm như cũ.
Lăng Trạch vòng quanh Niệm Mị, cũng không thèm để ý sự lãnh đạm của Niệm Mị. Giống như có thể đi theo bên cạnh Niệm Mị chính là một loại hạnh phúc.
Tay Mộc Duyệt Nhi càng nắm càng chặt, lửa giận trong mắt tựa như muốn hóa thành thực.
_oOo_
[1] Nhận tổ quy tông: Khúc này tác giả ghi nhầm thành "Nhân chủ quy tông"