"Á!" Móng vuốt A Ly không chút do dự cào trên mặt Triệu Mẫn, ba đường máu dài cũng theo đó nhanh chóng xuất hiện trên mặt cô ta, thậm chí mơ hồ cũng có thể nhìn thấy được máu bên dưới làn da.
Triệu Mẫn chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, cảm giác ướt át theo chỗ đau đớn mà chảy xuống.
Nàng ta chậm rãi vươn tay, sờ sờ chỗ cảm giác ướt át kia rồi giơ lên trước mắt mình.
Màu đỏ tươi cùng đau đớn trên mặt nói cho nàng ta biết nàng đã bị hủy dung.
Triệu Mẫn cứ đứng sững sờ tại chỗ như vậy, không có phản ứng. Qua một hồi lâu nàng ta mới hét lên một lần nữa rồi hôn mê bất tỉnh.
Dực Hoàng bực bội phất phất tay nói: "Đưa Mẫn hoàng tần về tẩm cung của nàng, tĩnh dưỡng cho tốt!"
A Ly ghét bỏ cọ móng vuốt của mình lên trên quần áo Triệu Mẫn, rồi nhảy vài bước trở về trong lòng Niệm Mị.
Dực Hoàng bỗng cười nói với Niệm Mị: "Hồ ly của nàng thật có linh tính!"
Niệm Mị vỗ vỗ đầu A Ly, gật gật đầu, không trả lời.
Tất cả phi tần hậu cung đều ngây dại, trước kia Dực Hoàng sủng Mạch hoàng phi sủng tới mức làm người giận dữ.
Nhưng sau khi Mạch hoàng phi chết đi, Dực Hoàng lại độc sủng có thể nói là mỗi mình Mẫn hoàng tần!
Nhưng mà từ khi công chúa Diệp quốc tới, Dực Hoàng sao lại đối xử với Mẫn hoàng tần như vậy đây? Rõ ràng là hồ ly kia đả thương người, kết quả người bị phạt vẫn lại là Mẫn hoàng tần!
Quả nhiên suy nghĩ của Thiên tử thật sự không thể nào hiểu nổi, mà sự sủng ái trong Hoàng gia cũng không hề đáng tin cậy!
Không có lúc nào mà phi tần hậu cung lại cảm thấy bản thân mình bây giờ thật may mắn, may mắn vì mình không được Dực Hoàng sủng ái. Vì cuối cùng dù sao có rồi nhưng lại mất đi thì sẽ khiến người tổn thương càng nhiều.
Đại điển phong hậu được cử hành đúng hạn, Niệm Mị bước lên bên cạnh bảo tọa. Ngồi xuống địa vị tối cao cùng Dực Hoàng, tiếp nhận đủ loại quan lại triều bái.
Trong suốt toàn bộ quá trình Niệm Mị đều che mặt, khóe miệng dưới khăn che mặt gợi lên một độ cung nhẹ, A Ly lẳng lặng ghé vào trong lòng nàng, mà trên dưới Dực quốc không ai dám nói một câu không phải.
Sau khi đại điển phong hậu kết thúc, Niệm Mị vào cung Niệm Phỉ ở.
Hành động này của Dực Hoàng lại lần nữa làm chúng phi tần kinh ngạc đến ngây người.
Cung Niệm Phỉ, vốn dĩ gọi là cung Mạch Phỉ, là cung do Dực Hoàng tưởng niệm Mạch Phỉ mà tạo nên.
Đừng nói là cho người ở, cho dù là đi vào nhìn xem cũng đều không được, hiện tại lại cứ thế mà để công chúa Diệp quốc vào ở.
Cũng không biết công chúa Diệp quốc cho Dực Hoàng ăn canh mê hồn gì nữa, chỉ là lớn lên giống Mạch Phỉ nhưng cũng không đến mức đối xử với nàng ta tốt như vậy chứ? Dực Hoàng cũng chưa từng đối xử với Mạch Phỉ giống như vậy đâu.
Phi tần hậu cung vô cùng hâm mộ ghen tị với Niệm Mị, còn Niệm Mị giờ này lại nằm ngủ trên ghế quý phi trong hoa viên cung Niệm Phỉ.
Hiện tại là mùa hè, cùng với thời gian khi nàng mới đến thế giới này.
Vốn dĩ nàng định làm yêu phi họa quốc chân chính, nhưng không biết A Ly đi lạc đã trở lại tự bao giờ, mà còn mang theo thương tích trên người.
Vì để chữa thương cho nó, nàng đành phải rời khỏi Dực quốc, ngao du khắp tứ quốc.
Thế giới này linh khí thưa thớt, vì tìm linh khí cho A Ly, nàng đi qua biển sâu, vào bụng cá, sâm nhập rừng sâu, leo lên núi tuyết.
Cuối cùng một tháng trước A Ly cũng đã dưỡng thương ổn định, nàng liền tìm đến minh hữu với Dực quốc, Diệp quốc. Uy hiếp Diệp quốc vương, bắt hắn an bài cho nàng trở thành công chúa, gả đến Dực quốc.
Cảm xúc của Dực Hoàng với Mạch Phỉ chân chính là thích, nhưng đối với Niệm Mị khoác lớp da Mạch Phỉ bên ngoài lại là yêu.
Cho dù Niệm Mị không thích Dực Hoàng, nhưng nàng cũng không quản chuyện Dực Hoàng yêu mình. Bởi vì có rất nhiều lúc tình yêu sẽ là vũ khí ngược người tốt nhất.
Mục tiêu nàng ngược chính là Dực Hoàng cùng Triệu Mẫn muốn một đời một kiếp một đôi người kia.
Tuy rằng cuộc sống buồn đau của Mạch Phỉ giống như không có gì liên quan đến Triệu Mẫn. Nhưng trên thực tế, thủ phạm gây nên cuộc sống mà Mạch Phỉ phải chịu này lại chính là Triệu Mẫn.