Dực Hoàng đối xử với ân sư và trợ thủ đắc lực của mình nói biếm liền có thể biếm, nếu không phải bọn họ, chẳng phải là xét nhà chém đầu!
Trong triều lập tức thiếu hơn một nửa đại thần, mà tất cả số người đó đều là nguyên lão trong triều.
Dực Hoàng trực tiếp đứng lên nói: "Bãi triều!"
Mắt Niệm Mị nhìn thẳng, nhấc chân đi xuống.
Ngay khi đi ngang qua trước mặt Đại tướng quân Trần Võ vẫn luôn không nói gì, thì Trần Võ bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng: "Yêu phi!"
Đao trong tay hắn nhanh chóng rút ra nhào về hướng tử huyệt của Niệm Mị.
Niệm Mị nghiêng người một cái tránh thoát, sợi tóc rũ bên tai bị cắt đứt.
Dực Hoàng thấy thế rống giận: "Người tới, Đại tướng quân hành thích Hậu phi, đem đi xử tử cho trẫm!"
Ám vệ ngầm ra tay chu toàn, Niệm mị cười dịu dàng rời khỏi đại điện.
Đại tướng quân Dực quốc một lòng trung thành đối với Dực Hoàng, cho nên hắn có thể đeo đao vào đại điện. Đối với sát ý của Trần Võ, Niệm Mị sớm đã nhận ra, cho nên thời điểm khi đi ngang qua bên người hắn, nàng liền cho hắn một chút dược vật kích thích đại não làm Trần Võ trực tiếp động thủ với nàng.
Trần Võ đã chết, nguyên lão trong triều cũng không còn!
Hiện tại Dực quốc chỉ còn cái vỏ rỗng.
Ban đêm, Niệm Mị tự tay mang chè hạt sen đến Ngự thư phòng cho Dực Hoàng.
"Tuyết Nhi, sao nàng lại tới đây?" Dực Hoàng ngẩng đầu nhìn Niệm Mị, có chút thắc mắc.
"Hôm nay thấy Hoàng Thượng bảo vệ ta như thế, trong lòng cảm động nên liền tự tay làm cho Hoàng Thượng một chén chè, Hoàng Thượng có muốn nếm thử không?" Niệm Mị cười dịu dàng rồi đem khay đưa cho Dực Hoàng.
Dực Hoàng mừng thầm trong lòng, vội bưng khay chè hạt sen lên, uống hai miếng liền mở to hai mắt.
"Uống ngon! Không ngờ là trù nghệ của Tuyết Nhi lại tốt như vậy!"
"Thích là tốt rồi, vậy ta liền đi về trước!" Niệm Mị dịu dàng cười, chưa đợi Dực Hoàng trả lời liền xoay người rời đi cũng tiện tay đóng lại cửa Ngự thư phòng.
Dực Hoàng uống chè Niệm Mị làm, trong mắt không thể giấu nổi sự vui sướng.
Uống uống, Dực Hoàng liền ngáp một cái, rồi uống hết toàn bộ chè. Sau đó hắn đi đến phòng ngủ phía sau Ngự thư phòng.
Trong hoàng cung thả một thùng pháo hoa, đêm, chú định sẽ không bình tĩnh!
Quả nhiên Diệp quốc tiến quân, Đại tướng quân đã chết, tất cả các nguyên lão đứng đầu trong triều đều rời đi, mà Dực Hoàng cũng chẳng biết là đã đi đâu.
Trong hoàng cung Dực quốc yên tĩnh loáng thoáng truyền đến tiếng kêu khóc.
Ngày hôm sau, người dân trong Dực thành mở cửa liền thấy lá cờ cắm trên tường thành bị thay đổi thành lá cờ của Diệp quốc.
Hoàng thành Dực quốc đã bị phá, vài tòa thành ngoài biên cương đã bị đánh chiếm.
Dực Hoàng an ổn ngủ một giấc, khi hắn mở mắt lại phát hiện mình đang nằm trên mặt đất ẩm ướt lạnh băng.
Mặt Niệm Mị phóng đại trước mắt hắn.
"Hoàng Thượng? À không, Dực Nghiệp, ngươi tỉnh rồi sao?"
"Nàng...? Mạch Phỉ! Không phải nàng đã chết rồi sao?" Dực Hoàng mở to hai mắt.
Nụ cười ôn hòa của Niệm Mị trở nên tà ác.
"Mạch Phỉ đã chết rồi, ta là Diệp Tuyết!"
"Nàng đây là đang làm gì? Mau thả trẫm ra!" Dực Nghiệp muốn vận dụng nội lực nhưng lại phát hiện không thấy đan điền, đành phải ra sức giãy giụa.
"Dực Nghiệp ngươi không cần giãy giụa, Dực quốc đã không còn, mà hiện tại ngươi cũng không thể tự xưng là trẫm được nữa!" Niệm Mị nhẹ nhàng cười, nụ cười nhìn sao cũng có phần quyến rũ.
"Mạch Phỉ, vì sao nàng lại làm như vậy với trẫm, chẳng lẽ trẫm đối xử với nàng không tốt ư?" Dực Hoàng ngừng giãy giụa, mắt nhìn chằm chằm Niệm Mị, muốn nhìn ra từ trên mặt nàng một tia buông lỏng.
Niệm Mị không trả lời, mà trực tiếp đưa Dực Nghiệp rời đi!
"Nàng muốn mang trẫm đi đâu, mau buông ra..."
Niệm Mị điểm á huyệt của Dực Nghiệp rồi đem hắn treo ở phía trên tường thành.
Dực Nghiệp bị điểm á huyệt, không thể nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt nhìn Niệm Mị.
"Dực Hoàng, hẹn gặp lại!" Niệm Mị cười ôn hòa với Dực Nghiệp, không chút nào lưu tình mà xoay người.
"Nếu hắn không chết, không được đem hắn thả xuống..." Một lời nói nhàn nhạt tiêu tán ở trong không khí.