"Chát" Niệm Mị còn chưa mở mắt liền nhận lấy một trận đau rát trên mặt.
"Cái ả nữ nhân độc ác như ngươi, sao có thể đẩy tỷ tỷ mình như thế?"
Đôi mắt Niệm Mị chậm rãi mở ra, trong con ngươi ôn hòa hiện lên tia máu.
Đã bao lâu? Bao lâu không bị người đánh vào mặt như vậy rồi nhỉ?
"Hoa Hinh! Ta muốn hưu ngươi!" Tiếng gầm giận dữ vang lên bên tai Niệm Mị.
Đôi mắt Niệm Mị ôn hòa như hồ nước mát nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Đứng ở trước mặt nàng là một nam nhân có diện mạo anh tuấn, trên mặt mang theo biểu cảm phẫn nộ.
Niệm Mị chậm rãi liếc mắt nhìn sang bốn phía, chỉ có một nữ nhân ngồi khóc thút thít dưới đất.
Như vậy người đánh nàng chính là nam nhân trước mắt này.
"Hửm? Muốn hưu à?" Niệm Mị dịu dàng nhìn nam nhân, tầm mắt lướt sang giấy bút trên án thư.
Đi tới trước án thư, Niệm Mị cầm lấy bút nhanh tay khua múa.
Chỉ chốc lát, hưu thư liền hoàn chỉnh.
Niệm Mị cầm hưu thư, thổi khô mực nước rồi nhét vào trong tay Diệu Mạc Ngôn.
Dịu dàng cười với hắn.
"Hôm nay, Hoa Hinh ta chính thức hưu ngươi! Diệu Mạc Ngôn!"
Dứt lời, liền xoay người biến mất trong tầm mắt Diệu Mạc Ngôn.
Diệu Mạc Ngôn mở to mắt nhìn tờ giấy trắng tinh nhẹ nhàng đề hai chữ hưu thư trong tay.
Hắn không hề biết vợ hắn lại viết chữ đẹp đến vậy!
Mà sau khi nhìn thấy lý do, Diệu Mạc Ngôn liền nổi giận.
Không một lòng một dạ!
Bản thân hắn là một người nam nhân, tam thê tứ thiếp đều là chuyện bình thường, mà hắn lại chỉ có một thê một thiếp thôi!
Nàng lại có thể bảo hắn không một lòng một dạ, đây là muốn khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn sao? Quả nhiên là một ả nữ nhân độc ác!
"Ngôn ca ca!" Trong ánh mắt Hoa Nhị chứa đầy nước, nửa không rơi hết chọc người trìu mến.
Trong lòng Diệu Mạc Ngôn mềm nhũn, lập tức đem chuyện hưu thư quên mất, đi tới nhẹ nhàng bế Hoa Nhị trên mặt đất lên.
"Nhị nhi có sao không?"
Hoa Nhị dựa sát người vào trong ngực Diệu Mạc Ngôn, lắc lắc đầu.
"Ta không sao nhưng mà muội muội nàng ấy..."
"Mặc kệ nàng ta, rõ ràng biết thân thể nàng yếu ớt, vậy mà còn đẩy nàng. Vậy mà nàng lại còn đi quan tâm nàng ta, nàng cũng thật là quá tốt bụng!"
Trong giọng nói của Diệu Mạc Ngôn không chút nào che dấu được sự chán ghét với Niệm Mị.
"Ngôn ca ca, chàng hiểu lầm muội muội rồi, nàng ấy chỉ là muốn đỡ ta mà thôi!"
Hoa Nhị nhấp môi, trong mắt mang theo vẻ lên án nhìn Diệu Mạc Ngôn.
Trong lòng Diệu Mạc Ngôn bất đắc dĩ, cọ cọ mũi nàng ta.
"Nàng đấy! Đúng là quá thật thà! Nếu nàng ta muốn đỡ nàng, thì sao lại có thể dùng lực lớn như vậy chứ!"
"Muội muội là người tốt..."
Niệm Mị ngồi xổm trên xà nhà, nhìn khóa cửa thư phòng rơi xuống.
Nàng là người tốt? Hoa Hinh thật sự là người tốt! Nhưng mà hiện tại người khoác da ngoài Hoa Hinh là Niệm Mị, mà nàng thì chính là ác ma đó!
Làm người tốt thì có được gì? Còn không phải bị tỷ tỷ và phu quân cùng nhau hãm hại sao.
Hoa Hinh là người tốt, một nữ nhân quá tốt.
Nàng ấy tốt bụng, dịu dàng!
Nhưng lại không chịu được chuyện có một tỷ tỷ hắc liên hoa bên người.
Hoa Hinh và Hoa Nhị là tỷ muội ruột thịt, tuy rằng diện mạo Hoa Hinh đẹp hơn Hoa Nhị một chút, nhưng cũng không dùng được gì cả.
Cha mẹ Hoa Hinh thích Hoa Nhị, phu quân Hoa Hinh thích Hoa Nhị. Bằng hữu bên người Hoa Hinh về sau cũng đều thích ở chung cùng Hoa Nhị, không thích Hoa Hinh.
Hoa Hinh chưa từng oán, nàng ấy cảm thấy nhất định là do mình không tốt!
Thậm chí nàng cũng cảm thấy là Hoa Nhị tốt bụng, đơn thuần, mạnh mẽ...
Dù sao tất cả từ ngữ tốt đẹp có lẽ là đều dùng để hình dung Hoa Nhị.
Một màn vừa rồi, đúng là Hoa Nhị té ngã, Hoa Hinh muốn đến đỡ nàng.
Rõ ràng là đỡ, nhưng Hoa Nhị lại tàn nhẫn bấu chặt Hoa Hinh, làm Hoa Hinh hất tay nàng ta ra theo bản năng.
Hoa Nhị thuận thế ngã trên mặt đất, uất ức nhìn Hoa Hinh.