Tra Nữ Tiến Công

Chương 5: Những học sinh "tốt" của tôi [5]




"Cô mau thả tôi ra!"
Trần Hàng mặt có chút hồng, nhưng là do tức giận! Hắn là một tên đàn ông vậy mà bị một ả phụ nữ áp chế thật là mất mặt.
Niệm Mị buông ra tay, đi trở về trên bục giảng.
"Bạn học đến trễ, đi theo tôi đi! Bằng không quần áo của các em có thể giữ được hay không tôi cũng không biết!"
Đây là uy hiếp, quang minh chính đại uy hiếp.
Bọn họ không sợ giáo viên, nhưng là bọn họ lại không làm gì được con hồ ly kia.
"Cô có bản lĩnh liền đem con hồ ly kia thu lại!"
"Ồ? Tôi cảm thấy chính mình rất có bản lĩnh, ít nhất tôi thuần phục nó!"
Niệm Mị chắn xuống một câu một đám học sinh đỏ mặt tía tai.
Quả thật, Niệm Mị thuần phục con hồ ly kia, mà bọn họ ngay cả chạm vào cũng không chạm được.
Nếu nói Niệm Mị không bản lĩnh, như vậy chính là biến tướng nói bọn họ ngay cả một người không có bản lĩnh cũng không bằng.
Niệm Mị vỗ vỗ đầu hồ ly, cười nói: "Mọi người có đi hay không đây?"
Trần Hàng đứng lên.
"Đi! Chúng tôi chính là thiên tài, vận động một chút cũng không có gì!"
Một đám học sinh nghe xong cũng cảm thấy đúng, bọn họ là thiên tài, chẳng lẽ một vận động là có thể làm khó bọn họ sao? Huống chi Hàng thiếu đại thiếu gia này cũng không ngại, bọn họ để ý cái gì?
Chỉ là bọn hắn không biết, đại thiếu gia trong lòng bọn họ kỳ thật chính là không muốn lại lần nữa bị Niệm Mị trước mặt mọi người áp chế, cho nên mới dẫn đầu đi.
Một đám người đi vào sân thể dục, trên sân thể dục có mấy người ở trong ban khác đang học thể dục, người cũng không ít.
Mọi người thấy ban mười tám người đều theo bản năng nhìn nhiều hơn chút.
Người trong ban mười tám rất dễ nhận ra, bởi vì học sinh toàn giáo cũng chỉ có bọn họ mặc chính là thường phục, còn những người khác mặc đều là đồng phục học sinh.
"Oa, dấu vết trên mặt bọn họ là vẽ lên sao? Thật đáng yêu!"
"Rất thích dấu móng vuốt mèo trên mặt bọn họ!"
Người trong ban mười tám nghe thấy những âm thanh nghị luận này toàn bộ đều đen mặt, khi các cô ấy ca ngợi trong một khắc, đối với người trong ban mười tám mà nói chính là trào phúng.
"Nhìn cái gì?" Trần Hàng hung tợn trừng liếc mắt một người đang nhìn người của hắn, mọi người đều thu hồi tầm mắt.
Học sinh ban mười tám bọn họ không thể trêu vào, vì thế đều làm bộ nhìn không thấy bộ dáng của bọn họ, tiếp tục chính mình làm chuyện của mình, cho dù có đánh giá cũng là loại rất khó hiểu.
"Hiện tại, trước tiên các em chạy vòng quanh sân thể dục mười vòng!"
Niệm Mị tươi cười dịu dàng, cứ như vậy nhìn học sinh ban mười tám. Hồ ly của cô đã không biết khi nào biến mất ở trong lòng ngực cô.
"Tôi không chạy!"
"Mười vòng? Nơi này một vòng đều đến năm trăm mét, mười vòng cô là muốn mệt chết chúng tôi sao?"
"Mọi người không phải sợ cô ta, hồ ly của cô ta đã chạy, chúng ta đi ra ngoài chơi!"
Một đám học sinh giờ phút này tất cả đều muốn rời khỏi, đều không muốn vận động.
Bọn học sinh bắt đầu tốp năm tốp ba tản ra, Niệm Mị dịu dàng cười, không có sinh ra bất mãn với hành vi của bọn họ, tựa như một người mẹ bao dung đứa con tùy hứng của mình.
Tuy rằng cô chỉ có hơn hai mươi tuổi, nhưng là phần dịu dàng kia là thật sự xuất phát từ chân tâm.
"Các em chạy vài vòng đi, tuy rằng nửa tiết học các em không có tới, nhưng là tôi cảm thấy các emhẳn là cũng sẽ không đi vận động. Hiện tại thân thể các bạn ở trường, hẳn là vận động một chút sẽ tốt hơn!"
"Đầu óc chúng tôi tốt, không cần làm những vận động vô dụng này!"
"Ai cần cô lo?"
"Mắc mớ gì tới cô?"
"Thật là cho rằng làm giáo viên của chúng tôi thì có thể áp đến trên đầu chúng tôi sao?"
"Nói cho cô biết, cô sớm muộn gì sẽ bị chúng tôi đuổi ra khỏi cái trường học này!"
Người trên sân thể dục cho dù không dám nhìn người ban mười tám, cũng vẫn như cũ chú ý bọn họ.
Giờ phút này bọn họ nói bất kính với giáo viên, bọn học sinh nghe xong đều có chút vẻ mặt phẫn nộ. Đến trễ nửa tiết học mà còn như vậy!
Những người giáo viên kia càng thêm cau mày, không tán đồng nhìn học sinh ban mười tám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.