Khi cái mông tàn nhẫn của cô ta đâm qua, thì liền ngã!
Không phải Niệm Mị ngã, mà là cô ta ngã!
“Á!” Từ Linh thét một tiếng kinh hãi, ngã ngồi trên mặt đất.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia khốn đốn, nhưng mà lại không có ai chú ý.
Lúc cô ta nâng mông đẩy qua thì Niệm Mị liền bước nhanh một bước tránh thoát, khiến Từ Linh đụng phải khoảng không. Bởi vì dùng sức quá độ mà té ngã.
Mọi người đều làm lơ Từ Linh ngã trên mặt đất. Cô ta cúi đầu, cắn răng đứng lên, giống như không có việc gì mà tiếp tục đi theo trong đội ngũ.
Niệm Mị đi ở phía trước khóe miệng nhếch lên, nụ cười ôn hòa cũng hơi biến thành tà mị.
Ha, mới tới ngày đầu tiên liền gặp vợ của Kiển Dịch Vân, thật là duyên phận tốt!
Một đám người được người đàn ông kia đưa lên tầng cao nhất, trong tầng lầu không có bất kì cái gì cả. Ngoại trừ mấy cái dây thừng ném ở nơi đó, thì còn lại chính là một đống quần áo.
Chờ mọi người lên hết, thì anh ta mới xoay người, đứng đối diện với mọi người nói:
“Nhớ kỹ, các người phải đi xuống lầu, một trăm người đầu tiên liền tiến vào trường quân đội Huyền Hoàng! Hiện tại bắt đầu!”
Sau khi âm thanh của người đàn ông kia rơi xuống, thì hầu như tất cả mọi người đều phóng nhanh về phía cầu thang đi xuống, còn có mấy người lấy dây thừng trèo xuống.
Niệm Mị tươi cười ôn hòa, lười nhác ngồi dưới đất.
Từ Linh nhặt dây thừng buộc lên eo mình rồi tìm một cột cố định buộc đầu dây còn lại, sau đó bắt đầu trèo xuống.
Lúc gần đi thì trả lại cho Niệm Mị một cái ánh mắt khiêu khích.
Niệm Mị không quan tâm lười biếng duỗi eo, hơi hơi mỉm cười với Từ Linh, dùng khẩu hình nói hai chữ.
Ngu xuẩn!
Từ Linh giận trừng mắt liếc Niệm Mị một cái rồi một bước nhảy xuống!
Dám nói cô ta ngu xuẩn, chờ khi cô ta là người xxuốngđầu tiên, thì xem như ả đàn bà này còn đắc ý như thế nào!
Tất cả mọi người gần như đi hết rồi, chỉ có người đàn ông kia còn lưu lại tại chỗ.
Niệm Mị ôn hòa cười, nhìn tòa nhà bên kia cách tòa văn phòng này có 2m.
Nhặt quần áo bẩn thỉu trên mặt đất lên, cô nhìn qua một lượt rồi mặc vào, lấy đà chạy một cái rồi nhảy về phía tòa nhà đối diện!
Thân ảnh Niệm Mị từ trên không trung xoẹt qua, cuối cùng đạp xuống trên sân thượng tòa nhà kia.
Cởi quần áo trên người ra rồi rời đi không hề quay đầu lại.
Tìm được thang máy, Niệm Mị liền đi vào, ngón tay không chút do dự ấn tầng một, thang máy bắt đầu xuống phía dưới.
Chờ khi Niệm Mị đi tới lầu một của tòa văn phòng, liền thấy Từ Linh đang bị treo ở tầng hai.
Từ Linh lúc này nghẹn đỏ mặt, cái dây thừng đáng chết này vậy mà lại chỉ dài đến tầng hai, làm hại cô ta treo ở nơi này không thể động đậy!
Từ Linh nhìn thoáng xuống dưới lầu, khi nhìn đến Niệm Mị đang nhìn mình ôn hòa cười, hai mắt mở to!
“Cô… cô cô!”
“Mỹ nữ, lại treo đi, chỉ là muốn cũng đã muộn nha!”
Nói xong cằm Niệm Mị nâng nâng, ý bảo Từ Linh nhìn sang Kiển Dịch Vân đã đi xuống.
Trên mặt Kiển Dịch Vân một khối tím một khối xanh, trên người càng có không biết bao nhiêu chỗ là vết thương, có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu của cả đám người bọn họ kịch liệt đến mức nào!
Từ Linh cắn chặt răng, lấy dao găm mà mình mua lúc trước ra, cắt mạnh vào dây thừng.
“Rầm!” Từ Linh rớt xuống mặt đất tạo ra một tiếng động ra lớn.
“Á! Đau đau đau quá!"
Từ Linh che eo cùng mông của mình lain, cả người đều không nhúc nhích.
Cái mông đã bị ngã đến tê rần, tuy rằng một tầng không cao mấy, nhưng mà ngã xuống như vậy vẫn là rất đau. Cũng may nơi này là hoa viên, không phải là nền xi măng giống như những chỗ khác, bằng không nếu cô ta bất tử cũng ngã đến nửa tàn!
Một bàn tay trắng nõn xuất hiện ở trước mặt Từ Linh. Cô ta ngước mặt, đập vào mắt chính là khuôn mặt bình thường cùng với nụ cười ôn hòa của Niệm Mị.
“Không cần cô giả tốt bụng! Thật là làm bẩn đôi tay xinh đẹp như vậy!”
Niệm Mị cười cười, động tác trên tay cũng vừa chuyển…