Tra Nữ Tiến Công

Chương 74: Nam thần trường quân đội [14]




Niệm Mị không thèm quan tâm ánh mắt của hắn, cửa quầy thứ nhất chỉ có vài người, mà những người này trên người đều mang theo hơi thở làm cho người ta sợ hãi, nhưng Niệm Mị lại giống như cảm thụ không đến vậy, chỉ lo lấy đồ ăn cho mình rồi tìm vị trí ngồi xuống.
Chờ sau khi cô ngồi xuống được hai phút thì Kiển Dịch Vân cũng ngồi xuống đối diện với cô.
"Làm sao em lại tới được nơi này?"
Kiển Dịch Vân nhìn Niệm Mị, trong mắt hơi hơi có chút không xác định, nhưng cuối cùng cũng vẫn mở miệng nói ra.
Niệm Mị ôn hòa cười nói: "Người trong nhà nghe được anh muốn tới Huyền Hoàng!"
"Sao tôi lại không biết em lại lợi hại như thế?"
"Mỗi người đều có bí mật của riêng mình!"
Kiển Dịch Vân phức tạp nhìn Niệm Mị, cô là vì hắn mới đến nơi này ư?
Niệm Mị ôn hòa cười, tựa như đang giỡn mà nói: "Đừng nhìn tôi như thế, tôi sẽ tưởng rằng anh yêu tôi đấy!"
Kiển Dịch Vân không có trả lời, nhưng vẫn dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Niệm Mị như trước.
Từ khi nào mà cô lại thay đổi nhiều như thế? Còn muốn ưu tú hơn cả hắn, trên mặt không hề còn trang điểm, cá tính ôn hòa nhưng lại không mất đi vẻ đường hoàng.
Nam Phi và Lý Vân Vân bưng đồ ăn cũng bước tới. Cả hai người đều muốn ngồi bên cạnh Niệm Mị, nhưng cuối cùng Nam Phi vẫn không đoạt thắng nổi Lý Vân Vân, nên đành phải ngồi xuống bên cạnh Kiển Dịch Vân.
"Này?"
Lý Vân Vân vươn tay huơ huơ trước mặt Kiển Dịch Vân.
"Tuy rằng Hàn Vận rất lợi hại, nhưng anh cũng không cần mê mẩn cô ấy đến vậy chứ?"
Khi Kiển Dịch Vân lấy lại tinh thần, thì thấy Niệm Mị đã bắt đầu ăn cơm. Lúc này hắn mới cầm lấy chén đũa của mình rồi bắt đầu ăn.
Huấn luyện cả một buổi sáng, khiến hắn cũng đã cạn hết sức lực, cơn đói như đánh thẳng từ trước đến sau. Đáng lẽ là phải từng miếng từng miếng ăn đám đồ ăn phong phú trước mặt này mới đúng.
Nhưng cố tình hắn ăn lên lại tựa như nhai sáp, chẳng muốn ăn!
...
Thời gian huấn luyện cũng qua thật nhanh, thấm thoắt đã trôi qua năm ngày rồi, mà Mị Nhược Tâm cũng đã biến mất ở trước mắt đám người Niệm Mị.
Trong năm ngày này Niệm Mị vẫn luôn đang phá kỷ lục của Huyền Hoàng, quân công cũng đã tích lũy tới một trăm! Kiển Dịch Vân thường xuyên sẽ nhìn Niệm Mị mà phát ngốc, vì thế huấn luyện so những người khác chậm hơn một chút. Thoắt một cái, người xếp hạng sau Niệm Mị cũng đổi thành Nam Phi.
Niệm Mị thành công lên làm lớp trưởng khóa mười, trên bảng xếp hạng của khóa mười thì cô đứng vị trí thứ nhất, thứ hai là Nam Phi, thứ ba mới đến Kiển Dịch Vân.
Khi Kiển Dịch Vân thấy giữa tên của hắn và Hàn Vận có hai chữ Nam Phi chen giữa thì nắm tay bỗng siết chặt lại.
Ngày thứ sáu ở trường quân đội Huyền Hoàng, cả đám người Niệm Mị nghênh đón vị huấn luyện viên mới.
Trịnh Thành Yến mặc một thân quân trang, ánh mắt dừng lại ở trên người Niệm Mị.
Đây là cái tên nhân yêu mà em họ nói à? Nhìn qua thật sự giống đàn ông thật!
Từ Linh vui sướng khi người gặp họa nhìn Niệm Mị, bởi vì chị họ của cô ta cũng là một trong số người tốt nghiệp trong năm nay.
Cô ta đã ở trước mặt chị họ mình nói xấu Niệm Mị không ít, nhưng đồng thời cũng khen cô không ít.
Dù sao thì tính ghen tị của người chị họ này của cô ta cũng không phải lại mạnh bình thường. Đặc biệt là người được Mị Nhược Tâm vẫn luôn nổi trội hơn chị ta thích, như vậy khẳng định sẽ bị Trịnh Thành Yến chán ghét! Rồi tra tấn!
"Hàn Vận!"
Trên mặt Trịnh Thành Yến mang theo nụ cười hiền hòa, gọi tên Hàn Vận lên.
Niệm Mị từ trong đội ngũ đứng dậy.
"Có!"
"Nghe nói các hạng vận động của cô đều khá tốt, vì vậy cho nên hôm nay tôi muốn dạy chính là cách đấu, liền từ cô tới đây phối hợp với tôi làm mẫu đi!"
Niệm Mị tươi cười dịu dàng, thấy ác ý hiện rõ trong đáy mắt của Trịnh Thành Yến, nụ cười càng ngọt ngào thêm vài phần.
"Được!"
Giọng nói của Niệm Mị còn chưa dứt hết thì chân của Trịnh Thành Yến cũng đã tiến tới đây.
Cô ta am hiểu nhất chính là cách đấu, hơn nữa theo như cô ta được biết thì Mị Nhược Tâm cũng chưa có dạy cho nhóm người này cách đấu, như vậy thì cô ta để Niệm Mị ra đây làm làm mẫu, thì liền có thể quang minh chính đại mà đánh Niệm Mị một trận, đến lúc đó liền nói Niệm Mị không có năng lực ứng biến là được rồi!
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Trịnh Thành Yến càng sâu thêm vài phần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.