Kiển Dịch Vân vừa định vươn tay lại nghe tiếng liền thu trở về, giọng điệu của Niệm Mị tuy rằng ôn hòa nhưng lại có trọng lượng mạnh mẽ không thể nào ngờ.
Nếu như hắn ngăn cản, thì hắn tin chắc rằng Niệm Mị sẽ ra tay với cả hắn.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Từ Linh bò dậy khỏi mắt đất, thấy được lực đạo của Niệm Mị như thế khiến cô ta không dám tới ngăn cản thêm lần nào nữa, đành phải xoay người chạy đi.
Hiện tại cô ta chỉ có thể cầu nguyện hiệu trưởng trường quân đội có thể giúp mình!
Một chân Niệm Mị đạp lên bụng Trịnh Thành Yến, cô ta đau đến mức cuộn người lại, nhìn qua cũng có chút đáng thương.
Nhưng Niệm Mị lại dường như có có bất kì cảm giác gì, kéo cánh tay đang không ngừng chảy máu của Trịnh Thành Yến gập lại về phía sau.
"Á!"
Trịnh Thành Yến cuối cùng cũng chịu hết nổi mà hét thảm một tiếng.
Có một số người mềm lòng sợ hãi quay mặt đi, không dám nhìn lại.
Không một ai đi lên ngăn cản hành động của Niệm Mị, một là bởi vì Niệm Mị đã nói trước, hai là bởi vì hết thảy những chuyện này đều là do Trịnh Thành Yến tự tìm lấy, chẳng trách được ai.
Nếu như lúc trước dao găm của cô ta thật sự cắt đứt dây thừng của Niệm Mị, thì Niệm Mị như vậy mà ngã xuống tuyệt đối không chết cũng nửa tàn!
Người muốn tìm đường chết thật sự không ai cản được.
Chờ đến khi hiệu trưởng Huyền Hoàng mang theo vài người đi vào sân huấn luyện leo núi thì thấy Niệm Mị một tay đầy máu tươi cùng với Trịnh Thành Yến nằm trên mặt đất không biết sống chết.
"Mang đi!"
Có người nâng cáng đem Trịnh Thành Yến nâng đi.
"Cô tên là gì?"
Ánh mắt lạnh lùng của hiệu trưởng đánh giá Niệm Mị, cô ôn hà cười nói: "Tôi là Hàn Vận, lớp trưởng khóa mười!"
...
Hiệu trưởng đầu tiên ngừng một chút, sau đó bỗng nhiên liền phá cười.
"Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Tốt! Làm tốt lắm!"
"Cái gì?" Từ Linh có chút không thể tin.
"Hiệu trưởng, cô ta đã đem chị họ tôi đánh đến trọng thương như vậy, sao ngài lại không phạt cô ta chứ?"
Hiệu trưởng lạnh lùng nhìn sang Từ Linh rồi cười nhạo một tiếng.
"Hừ! Cô cho rằng ở ngoài trường học thì cái gì chúng tôi cũng liền không biết à? Nói cho cô biết, chỉ cần còn ở trong đảo Huyền Hoàng này, thì tất cả mọi thứ đều nằm trong sự theo dõi của chúng tôi. Đừng nghĩ rằng tôi không ở hiện trường thì sẽ liền bị các người che dấu!"
"Chúng tôi... Chúng tôi!"
Từ Linh có chút nghẹn lời, trước khi cô ta đến trường thì cô ta đã từ chỗ của Trịnh Thành Yến có được nội quy trường quân đội Huyền Hoàng, cũng đã sớm thuộc làu.
Nội quy trường học quy định, nếu như có người vô duyên vô cớ ra tay với mình thì có thể phản kích, chỉ cần không đánh chết đối phương liền không cần phụ trách bất kì trách nhiệm nào.
Trịnh Thành Yến hiển nhiên là chưa bị đánh chết, vậy nên Niệm Mị cũng không cần phải chịu trách nhiệm.
"Hàn Vận đánh bại quân binh chuẩn bị tốt nghiệp khóa này, cộng năm mươi quân công! Trong huấn luyện chuẩn bị tốt nghiệp Trịnh Thành Yến ra tay với tân binh, trừ một trăm quân công, hủy bỏ tư cách tốt nghiệp!"
Hiệu trưởng lạnh lùng hạ xử phạt, có chút sâu xa nhìn thoáng qua Niệm Mị rồi mới rời đi.
Sau đó một người đàn ông trung niên đứng dậy.
"Huấn luyện ngày hôm nay sẽ do tôi hướng dẫn..."
Từ sau khi Niệm Mị đem Trịnh Thành Yến đánh bầm dập, cô ta tỉnh lại liền phát hiện một bên tay của mình đã bị chặt đứt, dường như hỏng mất, tự động nghỉ học.
Tên Niệm Mị cũng dần dần được nhóm đàn anh đàn chị trong trường biết được, vì vậy mỗi ngày đều có người tới cửa đòi khiêu chiến với cô.
Niệm Mị hơi nhếch miệng cười, sau khi thắng người thứ tám mươi, quân công của cô đã đạt tới chín trăm, đã thành người có quân công cao nhất trong Huyền Hoàng.
Vốn dĩ cho rằng phải cần đến hai năm mới có thể tốt nghiệp, nhưng sự thật nói cho cô biết, cô chỉ cần một năm.
Mỗi lần thắng một người cô sẽ đạt được mười quân công, cứ như vậy vừa đơn giản lại vừa thô bạo!
Huấn luyện tân binh đã kết thúc, Kiển Dịch Vân cũng bắt đầu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Thật vất vả mới thanh tĩnh nửa ngày thì Niệm Mị nghênh đón vị khách đầu tiên của mình.
Một người đàn ông trung niên mặc quân phục thượng an ủi xuất hiện trong phòng Niệm Mị, nhưng cô không hề kinh ngạc hay hoảng sợ, mà chỉ là rót cho người tới một ly trà.
"Mời ngồi!"