Trai Đẹp Né Qua Một Bên!

Chương 16: Gậy ông đập lưng ông (hạ)




- Chị Nguyệt Cát... chị Tuệ Vi! Hai chị bị nhốt ở đây thật sao?- Tiếng chân chạy nhanh trên hành lang của Vân Trúc phát ra, rồi bất ngờ nhìn hai người .
Hiện tại phòng bị đóng kín nên chỉ có thể có ra dấu gật đầu rồi nhờ Vân Trúc mở cửa. Vân Trúc ở bên ngoài lấy thanh gỗ ra một bên, sau đó cửa liền lập tức được mở ra.
- Vân Trúc , thùng tiền thật sao rồi? - Cô vừa thấy mở cửa trong lòng liền hấp tấp hỏi.
- Chuyện đó... em cũng không rõ! Chỉ khi quay lại thì lại bị anh hai em gọi đến... còn nói với em rằng hai chị đang ở đây - Vân Trúc gãi đầu, là do chuyện đánh nhau lúc nãy nên cô thực sự không biết chuyện gì.
Tuệ Vi kéo Thục Khuê bước ra ngoài không cho cô ta có cơ hội chạy thoát.
- Vậy là sao? Em vẫn luôn ở trong hội trường tại sao lại không biết - Tuệ Vi ở một bên khó hiểu hỏi.
- Lúc đó có một nhóm nữ đến gây chuyện với đàn em của chúng ta... nên em mới đi ra mặt. Lúc đó, em lại quên mất mà bỏ thùng tiền ở lại... - Vân Trúc có chút áy náy nói.
- Trùng hợp vậy sao? Nhóm nữ sinh đó sớm không đến... trễ không đến lại đến đúng lúc đó. Chắc chắn đã có người sắp đặt rồi - Thiền Nguyệt Cát nghe đến đã có chút không bình thường - Quan trọng, thùng tiền thật không biết đã bị lấy mất hay không!
- Em quên mất... anh hai em nói bảo chị đến văn phòng anh ấy - Vân Trúc nghe cô nói thì nhớ ra.
- Vân Nhã Thiên sao? - cô cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng sợ sệt một chút.
Chẳng phải hôm nay đã là hạn chót sao? Hắn bảo cô đến không phải để xử phạt đó chứ.
- Nguyệt Cát.. mi đi trước đi - Tuệ Vi gật đầu - Thục Khuê này cứ để ta và Vân Trúc lo liệu.
- Phải đó chị.. chị còn phải đến để giải quyết chuyện ở công ty nữa mà.. - Vân Trúc ở một bên cũng hùa theo.
Thiền Nguyệt Cát rời đi, chân bước chậm chạp đến văn phòng của Vân Nhã Thiên. Lần này, cô không thèm gõ cửa cứ như thế mà đẩy cửa bước vào.
- Tôi đến rồi đây... có phải mọi chuyện anh biết hết rồi phải không? - cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vân Nhã Thiên.
- Cô nói hôm nay sẽ tìm ra thủ phạm... nhưng hiện tại thì sao?- Vân Nhã Thiên dựa người vào bàn, bộ dáng mặc đồng phục tiêu sái mở ra hai cúc áo nhìn có chút lạ lẫm còn rất thoải mái.
- Chuyện đó đã xảy ra chút sai sót... hiện tại tôi sẽ cố... - cô đang chậm chạp nói thì bị ngăn lại bởi lời của tên nào đó.
- Không cần nữa... cô không cần tìm ra thủ phạm - Vân Nhã Thiên môi mỏng nhếch lên nụ cười nhạt, nhìn cô chằm chằm.
- Tại sao? Tôi đã sắp bắt được rồi... hơn nữa số tiền bị lấy mất thì sao đây? - cô ngạc nhiên nhìn anh ta không chớp mắt khó hiểu.
Vân Nhã Thiên lấy thùng giấy chất đầy tiền bên trong đặt lên chiếc bàn gần đó. Cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
- Sao... sao anh lại có nó? - cô quay sang anh ta dò hỏi.
- Tiền đã có... chuyện thủ phạm cũng coi như không cần nữa- Vân Nhã Thiên ngồi vào ghế bàn làm việc - cô cũng sẽ không bị phạt.
- Nhưng mà... anh phải giải thích đi chứ! - cô khó hiểu đến không thể chịu nổi cải lại.
- Chuyện của tôi sao phải giải thích với cô , hay là cô muốn bản thân bị phạt? - Vân Nhã Thiên nhướn mày, giọng nói lành lạnh có chút hứng thú.
- Không phải như vậy... tại - Cô lắc đầu, tất nhiên là không phải như vậy rồi.
- Như vậy được rồi... cô trở về đi! - Vân Nhã Thiên phất tay đuổi khách rồi cúi đầu giải quyết tài liệu.
Thiền Nguyệt Cát trong đầu đầy dấu chấm hỏi nhưng nhìn thái độ của Vân Nhã Thiên dù có mười cái miệng vẫn không thể cậy ra được. Cô chỉ đành bỏ qua chuyện này trước... quan trọng chuyện ở công ty vẫn còn đang chờ cô.
Vân Nhã Thiên nhìn bóng dáng cô rời đi, khóe môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt, vô cùng nhã nhặn.
Thiền Nguyệt Cát trở về nhà thay một bộ quần áo khác cùng lúc đem thêm cái USB theo. Đây là bằng chứng có thể chứng minh được Thiền An Hạ là người làm ra những chuyện ở công ty. Kéo ngăn bàn ở đầu giường chính là bảng lời khai của nhân viên.
Hừ... cô ta có thể thoát được một lần nhưng cô không thể để cô ta may mắn thoát được lần hai.
- Nguyệt Cát...ở lại ăn một chút hả đi- mẹ cô thấy cô đang gấp gáp rời đi thì gọi lại.
- Mẹ... con có chuyện gấp phải đi! - Thiền Nguyệt Cát lắc đầu cất bước đi nhưng rồi dừng lại cước bộ - An Hạ... có về nhà không mẹ?
- Có về... bộ dáng nó rất lạ nhưng chưa được bao lâu nó lại thay đồ đi đến công ty.. dù mẹ có hỏi nó cũng không trả lời - mẹ cô nhớ đến bộ dáng của đứa con gái nhỏ trả lời cô.
- Vâng mẹ.. con biết rồi! Chiều nay chắc con sẽ về trễ đấy mẹ ạ - Cô nhìn mẹ nói rồi quay đi thật nhanh.
Hừm... Thiền An Hạ có bộ dáng rất lạ sao?
Trước mặt là công ty của ba cô cũng là nơi cô bị tên Trần Thiện Đạo xúc phạm. Hôm nay , cô phải khiến cho cái tên mắt đuôi mù bị dị tật bẩm sinh như hắn sáng mắt ra.
- Chú.. dừng xe ở đây được rồi... con tự đi đến trước công ty- cô kêu chú La tài xế dừng lại chỗ cách công ty vài mét.
Thiền Nguyệt Cát mở cửa đặt chân xuống đất cước bộ.
Sột.. soạt...
Tiếng động nhỏ phát ra trong con hẻm nhỏ gần kế công ty. Vừa lúc đó, cô đi ngang qua thực sự nếu là bình thường cô cũng nghĩ chỉ là tiếng của mấy con mèo hoang hay gì đó. Nhưng đằng này , cô còn nghe loáng thoáng tiếng nói rất nhỏ nhưng quen thuộc vô cùng.
- Tại sao vẫn không tìm thấy - tiếng nói không đầu không đuôi như là thể tự nói cho bản thân người đó nghe, giọng nói có phần mất kiên nhẫn thấy rõ.
Cô lấy hết can đảm đi vào con hẻm đó, xung quanh hai bên vách tường là những bao rác gia dụng, thùng giấy . Hình như chỗ này là nơi để rác của công ty thì phải.
- Thiền An Hạ... cô làm gì ở đây? - Cô nhìn đến dáng vẻ của cô ta thì kinh ngạc.
Thiền An Hạ trước mắt trên người là đồng phục công ty. Nhưng hành động của cô ta mới là đáng chú ý. Cô ta bới tung những túi ni lông màu đen đựng đầy giấy trắng. Xung quanh có rất nhiều túi đã bị cô ta lục tung ra ngoài.
- Tôi... không làm gì hết! - Thiền an Hạ đột nhiên bị gọi thì có tật giật mình buông túi ni lông trong tay ra.
- Không làm gì? Vậy mấy cái túi này thì sao...- cô lại xem thường cô ta tiếp tục - Cô không định nói là đang chơi trò tìm kho báu tại bãi rác này đi...
- Hừ.. mặc kệ chị tôi đi trước đây - Thiền An Hạ lời nói tỏ ra cứng rắn nhưng trong lòng lại nóng như lửa.
Nhìn bóng dáng cô ta rời đi, cô lại càng thấy kỳ lạ hơn. Bộ dáng cô ta rõ ràng giống như đang tìm cái gì đó thì phải... chẳng lẽ định phi tang bằng chứng?
Vừa nghĩ tới cô cũng bắt trước cô ta lục lọi mấy bao ni lông gần đó. Dù không biết là món gì nhưng cô cũng phải kiếm... nếu như cô bước ra con hẻm này chắc chắn Thiền An Hạ lại tìm cách lẻn vào lấy đi mất.
Cộp...
Mấy bao ni lông bị cô tàn sát đến đáng thương cuối cùng dưới đáy bao rớt ra một con dao rọc giấy. Thiền Nguyệt Cát cúi người xuống cẩn thận nhặt lên. Cây dao này còn rất mới cũng không hề bị hư... tại sao lại bị vứt đi?
Hình ảnh tài liệu bị dao rọc nát đột nhiên hiện ra trong đầu. Chẳng lẽ...
Cốc... cốc...
- Vào đi! - giọng nói không lạnh không nhạt phát ra.
- Trần Thiện Đạo... anh có vẻ rất ung dung? - Thiền Nguyệt Cát ngẩng đầu khinh thường nhìn bộ dáng ngồi trên ghế xoay lưng lại phía cô, anh ta còn đang ngắm khung cảnh bên ngoài cửa.
- Thiền Nguyệt Cát... cô còn dám đến công ty à? Hay là đến thông báo cô phải rời đi? - Trần Thiện Đạo cười ma mị xen chút âm lãnh .
- Gần đúng thôi... tôi nghĩ người nên nghỉ việc là anh thì đúng hơn - cô cười mỉa mai, nhìn bộ dáng đáng hận của anh ta mà chỉ muốn đạp cho vài phát.
- Tôi? Cô biết đùa thật đấy... chuyện lớn mà cô gây ra thì phải làm sao đây? - Trần Thiện Đạo rõ tay lên mặt bạn cười khẩy - Cô không định xin lỗi tôi sao?
- xin lỗi à? Dễ thôi.... - Thiền Nguyệt Cát nghĩ đến chỉ thấy buồn cười, cô lấy trong túi xách 10 nghìn đồng đặt lên bàn của hắn - Từ thiện cho anh đấy!
- Cô là đang có ý gì? - Trần Thiện Đạo nhìn hành động của cô khó hiểu.
- Chẳng phải anh muốn tôi xin lỗi sao? - cô bắt trước anh ta cười tà mị - Tôi cho anh 10 nghìn đồng này... anh cầm nó đi đến cuối dãy phố . Sau đó vào tiệm thuốc mua thuốc ngủ về nhà mà nằm mơ đi... ha ha.
Ha ha... đùa giỡn một chút với hắn thật vui.
- Cô.. - Trần Thiện Đạo gương mặt đầy hắc tuyết không nói được gì.
- Tôi đến đây không chỉ đơn giản như vậy... tôi sẽ cho anh biết thế nào là hối hận - cô nhìn hắn chằm chằm không sợ sệt.
Văn phòng chủ tịch lần này xuất hiện hai người đang mặt đối mặt ngồi trên sofa. Người đàn ông trung niên ngồi ở bàn làm việc có chút âm trầm quan sát cả hai người trẻ tuổi. Một người là con gái ông, một người là cánh tay đắc lực của ông.
- Cả hai đến tìm ta có việc gì? - Thiền Long - chủ tịch công ty cũng là ba của Thiền Nguyệt Cát lên tiếng.
-Cha... con chỉ muốn cha là người phân xử chuyện sắp diễn ra ở tại đây. Cha có thể gọi em con lên đây được không? - cô quay sang yêu chiều nhìn cha, cô luôn biết dù có thương con bao nhiêu nhưng ông là chủ tịch không thể không công tư phân minh.
Thiền Long nhìn con gái có chút kỳ lạ nhưng ông vẫn chấp thuận làm theo. Nhấn vào nút gọi trên điện thoại bàn ở trước mặt, giọng có chút nghiêm nghị vang lên.
- Gọi Thiền An Hạ phòng kế toán lên văn phòng chủ tịch ngay lập tức -
Sau vài phút , tiếng bước chân nhỏ nhẹ của Thiền An Hạ lập tức bước vào bên trong.
- Cha... gọi con có chuyện.. - Thiền An Hạ cứ nghĩ trong phòng không có người , giọng điệu nhỏ nhẹ vô cùng.
-Hừm... chào em gái! Chị đợi em nãy giờ đấy - Thiền Nguyệt Cát ung dung ngồi trên ghế uống trà, bộ dáng yêu kiều nhìn cô ta.
- Chị.. sao chị lại - Thiền An Hạ tất nhiên không thể ngờ lại có mặt cô ở đây, hơn nữa còn có một người con trai tuấn tú ở đây - Anh là tổng giám đốc Trần Thiện Đạo sao?
- Phải là tôi.. cô là em gái Thiền Nguyệt Cát? - Trần Thiện Đạo nhìn bộ dáng mảnh mai yếu ớt của cô ta rồi lại nhìn đến cô thì thật có chút khác xa - Trông cô đáng yêu hơn chị hai cô!
Thiền An Hạ không ngờ bản thân được khen , hai má phiếm hồng e thẹn. Điều này nếu như không biết lại khiến cho người ta hoa mắt nghĩ cô ta là tiểu bạch thỏ ngây thơ.
Ọe... hai người này làm cô mắc ói quá!
- Thiền Nguyệt Cát... rốt cuộc chuyện cô muốn nói là gì? - Trần Thiện Đạo quay sang nhìn cô, bộ dáng thiếu kiên nhẫn.
- Cha... hãy hứa với con một chuyện! Từ bây giờ trong khi con nói dù đó là chuyện gì thì cha đừng lên tiếng ngăn cản, cha cứ ở một bên chứng kiến mọi chuyện.- cô không để ý anh ta nhìn qua cha mình - Con tin cha sẽ công bằng trong chuyện này.
- Được rồi! - Thiền Long nghe con mình nói dù không biết là chuyện gì nhưng ông nhìn thấy được ánh mắt nghiêm túc của con gái thì liền chấp thuận.
- Trần Thiện Đạo.. anh nói ở tầng 10 không được lắp camera nên không thể quay được ai là thủ phạm. Ngày thứ sáu hôm đó, chính miệng anh nói chỉ có 3 người lên tầng 10 , hai người vào buổi sáng.. cuối cùng là tôi - Thiền Nguyệt Cát ngồi xuống ghế nhìn anh ta thong thả nói - Vậy anh lấy gì để khẳng định là tôi làm?
- Tôi đã đích thân đi hỏi hai người đó.. họ đều nói lúc đó phòng họp tuyệt đối không có gì bất thường. Nhưng từ khi vào buổi chiều cô đến làm việc thì lại xảy ra chuyện - Trần Thiện Đạo lập tức trả lời.
- Đúng! Từ khoảng thời gian vào buổi chiều đó chính là lúc thủ phạm ra tay... nhưng trong một công ty có nhân viên đông như thế này, chẳng lẽ tình nghi chỉ có một mình tôi sao?- Thiền Nguyệt Cát gật đầu phủ nhận, từ từ vào chủ đề chính.
- Cô nói vậy là sao? Lúc đó là vào giờ làm việc... còn ai ngoài cô nữa chứ - Trần Thiện Đạo nghe cô nói thì thấy hết sức phi lý.
- Sao anh biết chắc như vậy hả tổng giám đốc? - cô một bên cười khẩy nhìn đến bộ dạng nhỏ nhắn của Thiền An Hạ đang rụt rè trên ghế - Thiền An Hạ... em thấy như thế nào?
- Hả... em.. em làm sao biết được ạ - Thiền An Hạ trong lòng đang lo sợ đến chảy ra mồ hôi lạnh, lại đột nhiên bị hỏi tim bất giác đập nhanh liên hồi.
- Chuyện đó thì có liên quan gì đến em gái cô? - Trần Thiện Đạo nhìn đến bộ dạng đáng thương của Thiền An Hạ thì có chút thương xót.
- Sao? Tôi chỉ hỏi ý kiến của em mình chút thôi.. đó là sai sao hả em gái? - Cô nhìn bộ dạng của cô ta lập tức có chút thỏa mãn.
- Dạ... dạ tất nhiên là đúng! - Thiền An Hạ gật đầu nhỏ nhẹ trả lời như muỗi kêu.
- Quay lại chủ đề chính đã.. như tôi đã nói ngày hôm đó ngoài tôi ra thì còn một người khác nữa. Và chắc chắn người đó là người đã ra tay - Thiền Nguyệt Cát đứng dậy dõng dạc nói.
- Cô lấy điều gì làm chắc chắn? Tôi đã xem qua bảng báo cáo , hôm đó có vài nhân viên xin nghỉ phép tất nhiên họ không hề có mặt ở công ty - Trần Thiện Đạo tiếp tục phản bác lời cô.
- Vậy tôi hỏi anh ...nếu như có nhân viên xin phép nghỉ bệnh ngay giữa giờ làm việc thì anh có biết không? - cô cười nhếch mép hỏi.
Bàn tay cầm tách trà của Thiền An Hạ khẽ run, tâm trạng khẩn trương hết mức có thể.
Trần Thiện Đạo ở một bên im bật, hình như bản thân anh nhận ra mình đã bỏ sót chuyện này.
- Hừ... anh hết đường nói rồi sao? Vậy tôi để nói tiếp cho anh nghe. Thứ sáu hôm đó, lúc tôi đến công ty là 2h30 phút , lấy tài liệu đi phô tô và đem đến tầng 10 kết thúc lúc 3h00. Từ khoảng thời gian 3h00 trở về sau, tôi đã ngồi làm việc ở văn phòng của anh - cô nhìn hắn tiếp tục nói ra lý lẽ của mình - Tôi cũng phát hiện ra một điều, sau khi tôi rời khỏi nơi phô tô tài liệu thì cũng là lúc có một nhân viên xin nghỉ.
- Vậy người đó là ai?- Trần Thiện Đạo lập tức tiếp lời.
- Còn ai khác ngoài Thiền An Hạ - Cô khoanh tay chuyển ánh mắt nhìn nhìn đến cô ta - Người làm ra chuyện này chính là em gái tôi.
Thiền An Hạ ở một bên chợt run lên, bộ dáng chính là một mực kinh sợ. Tròng mắt đã phím hồng vô cùng vô tội.
- Thật nực cười... cô là chị hai lại đi đổ tội lên đầu em gái mình sao?- Trần Thiện Đạo cảm thấy khinh thường Thiền Nguyệt Cát.
- Nguyệt Cát... con nói chuyện phải có bằng chứng! - Thiền Long ở một bên nhìn con gái lớn, trong lòng đã không ngờ những điều con mình nói ra.
-Cha... nếu con muốn kết tội thì tất nhiên là có bằng chứng. Con chỉ xin cha ở một bên im lặng nghe hết những điều mà con nói mà thôi - cô nhìn thẳng vào người được gọi là cha trước mặt, một mực chắc chắn.
- Đây là đoạn camera tôi lấy từ phòng bảo vệ, nó chứng minh được điều tôi nói trên là sự thật - Cô dùng máy tính xách tay đem theo để lên bàn cho tất cả mọi người cùng thấy.
Trong màn hình hiện ra hành lang trống vắng, các ngõ ngách trước cua quẹo vào nhà vệ sinh cũng không có ai. Ngay cả đại sảnh để cũng trống trơn, chưa từng xuất hiện bóng dáng của Thiền An Hạ.
- Cô cho chúng tôi xem cái này là sao? Trong này không hề có em cô xuất hiện - Trần Thiện Đạo mất kiên nhẫn mở lời - Hay là cô đang nói dối?
-Anh im miệng đi... tôi có bảo cô ta xuất hiện trong đây sao?- Cô nhìn anh ta lên tiếng , tay click chuột tới đoạn tiếp theo , khi thấy Thiền An Hạ xuất hiện dưới đại sảnh thì ngừng lại - Anh nhìn đi... chú ý vào thời gian ở góc bên phải.
Trên màn hình hiện thời gian vào lúc 4h10 phút thì Thiền An Hạ đi từ trong thang máy ra.
- Thời gian này thì sao chứ? - Trần Thiện Đạo lại lên tiếng.
- Đồng nghiệp của Thiền An Hạ nói sau khi tôi rời đi thì em gái tôi cũng xin đi về theo. Nhưng thời gian tôi đi là lúc 3h00, ở đây thời gian về nhà của Thiền An Hạ lại hiện vào lúc 4h00. Tôi hỏi anh trong 1 tiếng đồng hồ đó thì em gái tôi đã đi đâu? - Cô cười nhìn anh ta, tóm lại một câu.
- Em.. em lúc đó đã đi vệ sinh.. hôm đó đột nhiên bị đau bụng dữ dội mới ở công ty lâu như thế - Thiền An Hạ lên tiếng nhỏ nhẹ phân minh - Em.. em không biết gì mà.
- Đi vệ sinh tới tận 1 tiếng sao? - cô nhìn chằm chằm cô ta, Thiền An Hạ tất nhiên chột dạ cúi đầu xuống - Chị biết em sẽ nói như thế nên đây là đoạn camera quay ngay trước cua quẹo nhà vệ sinh tầng 8 cũng là tầng làm của phòng kế toán.
Trong camera hiện lên, trong hơn 2 tiếng đồng hồ thật sự chưa hề có bóng dáng của Thiền An Hạ.
- Em nói bị đau bụng... chẳng lẽ có thời gian để đi vào thang máy sang tầng khác sao?- cô tiếp tục đòn phủ đầu.
- Em em... chị đừng nghi ngờ em. Lúc đó em thấy thang máy gần nhất nên mới vào thang máy - Thiền An Hạ lập tức nhớ đến chuyện thang máy không có camera.
Thiền Nguyệt Cát tua lại tất cả mọi ngóc ngách của công ty trong khoảng thời gian từ 3h00 đến 4h00. Mọi nơi đều không có bóng dáng của cô ta.
- An Hạ... chị biết là em rất rõ trong thang máy không có lắp camera. Đây chính là thứ làm cho người ta khó phát hiện, nhưng nếu như có người thấy em trong thang máy ngay lúc đó chắc chắn sẽ không an toàn phải không? - Cô nhẹ giọng nhìn cô ta, giọng nói dù là rất êm tai nhưng mỗi lời nói đều sắc nhọn.
- Chị... chị.. - Thiền An Hạ ấp úng, chuyện này cô đã làm rất kỹ tại sao...
- Đây là camera ở cầu thang bộ của tầng 8 phòng kế toán... tất nhiên em sẽ không để người ta nhìn thấy liền chuyển sang mục tiêu đi thang bộ - Cô mở đến tập tin khác, đoạn phim quả thật nhìn thấy cô ta bên trong - Tầng 8 cách tầng 10 chỉ có hai tầng, việc đi thang bộ cũng không có gì khó. Nhưng em lại nói là mình đau bụng... vậy lại có sức đi thang bộ sao? Thời gian lại còn trùng khớp từ 3h00 - 4h00. Em nói cho chị nghe xem...
Trần Thiện Đạo nghe cô nói cũng bất giác nhìn qua Thiền An Hạ quan sát. Cả ba cô cũng nhìn sang con gái mình.
- Em.. em.. nhưng như thế cũng không thể chứng minh được là em làm. Nếu lúc đó em đến tầng khác thì sao?- cô ta ngẩng đầu lời nói ủy khuất đến không ngờ , nước mắt đã rơi hai bên má - Với cả dù như thế chị cũng không có vật chứng.
- Tốt! Em không nói chị cũng quên mất... đây có phải là của em không? - cô lấy trong túi xách ra cái dao rọc giấy , để trước mặt cô ta - Chị lấy nó từ chỗ bãi rác gần công ty.. thứ này em lúc nãy muốn tìm sao? Nếu như đem nó đi xét nghiệm dấu vân tay.. thì sao nhỉ?
Thiền An Hạ nhìn đến con dao trên bàn liền trợn mắt không tin. Mọi thứ dường như được phơi bày, hơn nữa còn ngay trước mặt người cha của cô ta.
Tâm tình cô ta liền rơi vào thế tán loạn.
- Cha.. xin cha nghe con nói... con không cố ý làm như vậy! - Thiền An Hạ đi đến trước bàn của cha mình khóc đến đáng thương - Là con.. con nhất thời hồ đồ.
- Là con làm thật sao An Hạ? Thiền Long thấy con mình khóc lóc mà đau lòng, ông thật không ngờ con mình lại dám làm chuyện này - Tại sao?
- Con.. là con...- Thiền An Hạ không dám trả lời, chỉ dám lấy nước mắt thay lời muốn nói.
- Là cô làm sao Thiền An Hạ? - Trần Thiện Đạo lúc nay bắt đầu lên tiếng , cảm tình của anh đối với cô ta cũng biến mất - Cô làm như thế là đang cố ý vu khống cho chị hai của mình, cô là em gái mà như thế sao?
Thiền An Hạ lúc này chỉ biết khóc, một chữ cũng không nói.
-Cha.. con xin cha một chuyện. Cái tên Trần Thiện Đạo này lợi dụng bản thân là tổng giám đốc lấy quyền hành bôi nhọ danh dự của con. Còn mắng con là đồ hư hỏng, đem công ty ra chơi đùa... con muốn cha đuổi hắn đi - Có nhìn cha mình một mực cũng không để ý hắn ta.
-Cô.. - Trần Thiện Đạo không ngờ cô dám nói ra lời này, nhưng bản thân anh lại không thể nói lại.
-Chuyện này không thể được... Thiện Đạo đã làm ở công ty này rất lâu. Nó còn là cánh tay đắc lực của cha - Thiện Long tuy có chút không hài lòng về hắn ta, nhưng cũng không thể đuổi hắn - Chuyện này là do nó sơ suất, cứ để nó xin lỗi con đi.
- Không được.. một từ xin lỗi làm sao con có thể cho qua chứ! Cha có biết hắn đã xúc phạm con thế nào không - Thiền Nguyệt Cát lắc đầu phản đối.
-NGUYỆT CÁT -Thiền Long đột nhiên gằn lớn giọng khiến cho căn phòng im lặng - Con ra ngoài đi.. cha có chuyện muốn nói với An Hạ.
Cô bị tiếng giận dữ của cha làm cho im bật. Đành cất bước đi ra ngoài, Trần Thiện Đạo cũng đi ra theo cô.
Thiền Nguyệt Cát cô khi nghe giọng của cha thì đã biết ông đang khó xử đến mức nào. Cô quên mất một điều, Thiền Nguyệt Cát và Thiền An Hạ là chị em ruột, là con của ông. Nếu ông đành lòng đánh đập, la mắng thì chắc chắn là không thể. Nhưng cô tin cha sẽ không bất công để cho Thiền An Hạ muốn làm gì thì làm.
-Thiền Nguyệt Cát.. -Giọng nói có chút kỳ lạ của Trần Thiện Đạo vang lên sau lưng cô.
Thiền Nguyệt Cát bị giọng nói này làm cho tỉnh lại ngước nhìn anh ta.
-Chuyện này tuy có chút khó tin... nhưng tôi đã quá sơ suất hiểu lầm cô. - Trần Thiện Đạo nhìn cô, có chút không được tự nhiên nói.
-Sơ suất của anh? Anh biết tôi đã bị anh xúc phạm đến thế nào không?- cô hừ lạnh trả lời - Ngay cả một cơ hội để giải thích anh cũng không cho tôi nói.
- Là do tôi... cô cho tôi cơ hội chuộc lỗi có được không? - Trần Thiện Đạo khó khăn nói ra những lời này, đây là lần đầu anh chịu cúi đầu đi năn nỉ con gái.
- Được thôi! Anh đi theo tôi - cô cười mờ ám cùng hắn bước vào thang máy đi xuống đại sảnh.
Cửa thang máy mở ra, đại sảnh có nhiều nhân viên qua lại xuất hiện trước mặt. Cô cùng hắn đi đến giữa đại sảnh liền ngừng bước.
- Anh tháo cà vạt áo anh ra đi - cô xoay người nhìn hắn yêu cầu.
-Để làm gì? - Trần Thiện Đạo khó hiểu.
- Không phải anh nói muốn chuộc lỗi? - Cô không để tâm mà tiếp tục nói - mau lên!
Trần Thiện Đạo ngoan ngoãn làm theo, chiếc cà vạt màu đen được đưa đến tay cô. Thiền Nguyệt Cát cầm cà vạt kéo hai tay hắn ra đằng sau rồi trói chặt lại.
-Cô đang làm gì vậy? - Trần Thiện Đạo bắt đầu thấy có chút kỳ lạ sắp xảy ra.
- Anh cứ ở đây cho tôi... nếu dám bỏ đi thì đừng nghĩ tôi sẽ cho anh cơ hội - Cô nghiến răng nói với hắn.
Nhân viên xung quanh bắt đầu kéo lại càng đông , ai nấy đều tò mò với hành động của cô. Có người còn kinh sợ khi thấy cô dám làm vậy với tổng giám đốc.
- Mọi người nghe đây... ai có bạn bè thì kêu bạn đến. Ai có người quen thì kêu người quen! - cô nhìn xung quanh hô hào - Một lát nữa tôi sẽ cho mọi người được nhìn một cảnh đặc sắc.
Thiền Nguyệt Cát quay người đi vào nhà vệ sinh sau đó đem đồ nghề ra. Lúc cô quay lại, xung quanh đã đông hơn kiến, điều này càng khiến cô cười không ngừng.
-Thiền Nguyệt Cát.. rốt cuộc cô muốn làm gì? - Trần Thiện Đạo nhìn cô, bị người khác nhìn ngó khiến hắn khó chịu.
Ào... ào.
Vừa dứt câu, Thiền Nguyệt Cát liền dùng sức cầm nguyên xô nước đen ngòm đổ từ trên đầu hắn xuống.
- Ồ.... - xung quanh nhìn hình ảnh trên mà không ngậm được miệng lại , ai cũng lấy điện thoại ra quay lại khoảnh khắc kỷ lục này.
- Đây là xô nước bồn cầu dùng để chà rửa toilet tôi vừa xin của cô lao công để thưởng cho anh- cô cười cợt nhìn hắn - Anh thấy tôi có tốt không?
Trần Thiện Đạo bị dòng nước đen ngòm tạt vào người khiến cho quần áo bị ướt hết. Cả người toát lên mùi hương vô cùng gớm ghiếc, khiến người ta muốn ói không ngừng.
- Hửm? Mùi vị này cũng không quá tệ nha...- cô bắt đầu ngửi thấy mùi hôi thì lên tiếng trêu chọc - Tôi sẽ cho anh thơm hơn!
Nói là làm, cô đem túi ni lông màu đen đã lấy được ở con hẻm rác ban nãy. Trong túi là đồ ăn đã ôi thiu bốc mùi rất khó ngửi, ngoài ra còn nhiều tạp chất không thể xác định bên trong.
- Được rồi... đây coi như là nhẹ cho anh rồi đấy! Tôi ban đầu còn muốn Thiến tiểu đệ đệ của anh.. nhưng nghĩ như thế thì quá độc ác - Thiền Nguyệt Cát phủi tay, vừa bóp mũi vừa nói.
Mọi người xung quanh quay hình, chụp ảnh liên tục. Trước mắt thân hình cao lớn của Trần Thiện Đạo bốc mùi hôi thối không thể chịu được. Trên tóc, vai, áo và quần đều dính những thứ nhớt nhầy nhụa phát khiếp.
Hình ảnh này chắc chắn sẽ khiến hắn ám ảnh đến suốt cuộc đời. Hắn ta chắc chắn sẽ không còn mặt mũi ở trong công ty này. Cô nghĩ đến mà cười không ngừng, hiên ngang, lẫm liệt rời đi.
( TG: Chị ạ... cái này cũng ít có ác đi... còn nói là nhẹ sao? (─_─) ) .
———————————
Tối đến, một cô gái có bộ dạng đáng thương đi bộ trên đường. Gương mặt hốc hác, tóc tay đã rối vì gió thổi tung. Tinh thần nhìn như người trải qua chuyện gì đó sốc nặng.
-Thiền An Hạ... cô cuối cùng cũng xuất hiện! - một giọng con gái trong con hẻm đi đến chặn đầu cô gái trước mặt.
- Cô đến tìm tôi làm gì? Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với các người - Thiền An Hạ nhìn bọn họ rồi đi sang hướng khác.
-Định đi sao... đâu dễ như vậy! Cô phải đưa tiền cho chúng tôi - cô gái đầu đàn lớn giọng.
- Tiền? 95 triệu lần trước tôi đưa cho các người rồi... còn đòi tiền nữa sao?- Thiền An Hạ tâm trạng đã không còn bình tĩnh lên giọng.
- Ha ha... 95 triệu thì có là gì? Cô là con gái của chủ tịch mà chỉ có bao nhiêu đó sao?- cô ta hừ lạnh - Cô có biết đàn em của tôi bị thương rất nhiều không... cô còn nói tụi ở trường không là gì?
- Cái đó là do các người vô dụng... tôi trả tiền rồi nên không muốn nói chuyện này nữa - Thiền An Hạ không để lời nói kia vào tai, xoay người rời đi.
-Mày ngon lắm.... đánh nó cho tao- nhỏ đầu đàn trong mắt đầy tức giận kêu bọn đàn em xông lên.
Năm đứa con gái phía sau hung dữ đi lên , túm lấy Thiền An Hạ.
- Mày dám lớn tiếng với tụi tao sao... để tao cho mày nếm mùi một lần - Nhỏ đầu đàn ở một bên cười khẩy ra lệnh .
- đừng mà... đừng - Thiền An Hạ lắc đầu van xin.
Bụp... bốp
Năm đứa con gái xung quanh một người đánh , đứa thì đá không ngừng . Đứa đứng đầu bây giờ lại lên tiếng.
- Mày rốt cuộc có đưa tiền không? - vừa nói vừa bóp mạnh mặt Thiền An Hạ.
- Tôi không có tiền... - Thiền An Hạ lắc đầu, quả thật cô ta hiện tại không có tiền.
- Mày dám... - nhỏ đó tính giơ tay lên tát thì bị giọng nói khác xen vào.
- Này.. này.. mấy cô là ai?- giọng nói trung niên của đàn ông ở đầu con hẻm vang lên.
Tụi đầu gấu bị phát hiện liền lập tức tháo chạy. Thiền An Hạ bị đánh thảm thương ngất trên nền gạch. Người đàn ông kia thấy vậy thì chạy đến.
- Ôi trời... tại sao lại bị tụi đó đánh đến mức này - người đàn ông nhìn gương mặt bầm tím của Thiền An Hạ mà xót thương - Phải đem về nhà bà chủ mới được.
Ông chú dùng sức lực của mình dìu cô gái kia trở về căn biệt thự cách to lớn cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.