Mai Thanh dừng lại để chỉnh chiếc áo mưa cho kín người. Cơn mưa to đến nỗi bộ áo mưa vải dù dày dặn cũng không thể ngăn nổi làn nước lạnh cứ từ đâu ùa vào bên trong. Đang là mùa mưa, một tuần trời trong được hai ngày thì năm ngày xám xịt. Nếu như thường lệ, lẽ ra cô đã về căn hộ chung cư nằm ngay trung tâm thành phố để ngồi trước bàn làm việc với ánh đèn ngủ toả ra ấm áp và nghiên cứu nốt tập hồ sơ, nhưng chiều nay là ngày giỗ của chị ấy, cô không thể vắng mặt. Mẹ cô đã làm món nộm rang vịt là thứ mà cả hai chị em cô đều ưu thích.
Cô đã về đến ngõ nhà. Chỉ còn hai ngách nữa là cô sẽ nhìn thấy ngôi nhà mái đỏ quen thuộc, sẽ trút hết cái đống bùng nhùng này để duỗi chân trên chiếc đi văng êm ái ở phòng khác. Bất thình lình cô phanh dúi dụi khiến bánh xe ma sát với mặt đường ướt trượt sang một bên. Cô ngã sóng xoài. Cô vừa nhìn thấy cái gì vậy? Mai Thanh cuống cuồng gạt nước mưa ra khỏi mắt. Có lẽ cơn đói bụng hành hạ từ sáng đến giờ khiến cô nảy sinh ảo giác. Cô vừa nhìn thấy chị mình, mặc bộ quần áo hoa hệt 10 năm trước đang đứng dưới mưa và giơ hai tay ngăn lại như không muốn cho cô vào nhà.
Mai Thanh tựa lưng vào một bức tường, khóc nấc lên. Chẳng lẽ chị ấy vẫn còn hận cô, hận vì cô đã làm chị ấy chết thảm. Không biết cô đứng dưới mưa bao nhiêu lâu. Chiếc xe vứt chỏng chơ trước mặt. Khu vực dân cư này nhà nào biết nhà nấy ngăn cách biệt lập bởi những mảnh vườn rậm rì hoa trái và giờ, tất cả mọi người đã sum vầy quanh mâm cơm tối. Không ai muốn để ý đến bất cứ sự gì xảy ra ngoài khuôn viên nhà mình.
Mai Thanh cúi xuống dựng chiếc xe lên. Thốt nhiên,cô ngửi thấy môtj mùi thơm đặc biệt. Mới đầu, cô cho rằng đó là mùi trầm, nhưng ngay tức khắc cô biết là mình nhầm. Khứu giác của cô đã bị nước mưa làm cho tê liệt, song không vì thế mà cô không nhận ra một mùi ngây ngái kỳ dị như vani đang bị đốt cháy. Cô hít mạnh cái mùi đặc biệt kia nhưng bất chợt nó biến mất một cách kỳ cục cũng như khi xuất hiện. Cùng lúc đó, một bóng đen trùm áo mưa vọt ra từ một hàng hiên cách phía trên mấy nhà. Mai Thanh hơi lùi lại. Trong khoảnh khắc, cô biết rằng mình đang bị tấn công. Cô đẩy chiếc xe vào kẻ đối diện. Nó đổ kềnh và nếu là một người bình thường khác, chắc hẳn bàn chân đã bị dập nát vì cú phản công bất ngờ đó. Nhưng kẻ này nhanh nhẹn một cách khác thường. Ngay lập tức hắn đã lùi lại để tránh và Mai Thanh nhân cơ đó lấy được thế chủ động. Hắn vung bàn tay vào mặt cô nhưng cô nghiêng người tránh được. Sau vài đòn bất thành, hắn đã thay đổi ý định. Hắn lùi ra sau một bước và Mai Thanh thoáng thấy một ánh thép trong tay hắn. Khuôn mặt ẩn sau lớp khăn bịt mặt màu đen. Đôi con mắt hoà lẫn vào bóng tối của chiêc mũ trùm đầu. Hắn không cao, thậm chí còn thấp hơn cả cô. Mai Thanh đang đối diện với một kẻ giấu mặt nguy hiểm, mà trong tay cô không một thứ gì bảo vệ. Kẻ kia chỉ dừng lại một giây như để tìm cách “giải quyết” cho gọn gàng và sạch sẽ, rồi bất thần áp sát trở lại. Cô vung một cánh tay lên để đỡ đòn. Chiếc áo mưa cánh rơi rách toạc vì bị vật nhọn cứa vào. Ánh thép lại loáng lên. Cô né sang bên phải và nhảy lùi lại một bước. Cô cho rằng với những đòn tấn công liên tiếp thế,sớm muộn gì kẻ thủ ác cũng hạ gục được cô. Hình ảnh hai vết cứa trên cổ Lý Minh Văn và thiếu tá Đỗ Quang Huy loé lên. Mai Thanh xoài chân đá quét. Bị bất ngờ, hắn ngã sấp về phía trước nhưng ngay lập tức tung người đứng dậy. Hắn lại lia con dao, lần này cô có thể cảm nhận lưỡi thép lạnh lẽo đã lướt sát mặt mình. Đúng lúc đó, có người hét gọi tên cô. Là mẹ. Bà la hét ầm ĩ cả con ngõ vắng.
Tên kia không bỏ lỡ, vẫn quyết định tung đòn cuối cùng. Con dao đã sượt đứt một mảng mũ áo mưa. Một vài nhà lục tục mở cửa để xem chuyện gì. Kẻ giấu mặt thấy động vội vã băng vào con hẻm tối bên cạnh và biến mất trong cơn mưa tầm tã.