Khi Bách quay về nhà chính, anh nhìn thấy Vĩ đang ngồi tựa lưng vào vách. Cô có vẻ mệt mỏi. Ráy, tay xúc cháo cho Vĩ song mắt nhìn ra ngoài sân vẻ lo lắng. Khi Ráy quay lại và bắt gặp ánh mắt của Bách, chị ta dường như hơi bối rối.
- Chào chị, mọi sự ổn rồi chứ.
- Cảm ơn anh. – Vĩ mỉm cười mệt mỏi. – Có chuyện gì mà đông người đến tận đây vậy?
- Người ta đã tìm thấy thằng con trai của Di bị mất tích cách đây ba năm.
- Vậy à? Nó đâu? – Vĩ vội nhỏm dậy.
- Chị cứ nghỉ ngơi, thằng bé lên đây bây giờ đấy.
- Bạn ấy không nói tiếng như mình mẹ ạ. Ban nãy con đã hứa dạy bạn ấy nói.
- Con, yên để mẹ nói chuyện. – Vĩ hơi nhăn mặt khiến bé Bảo im bặt. – Làm sao anh tìm được nó?
- Tôi không tìm ra nó. Chuyện dài lắm. Nó bị bà mẹ nuôi quý hoá ngược đãi và đánh đập đến nỗi phải nhập viện. Vụ này đã lên trang nhất của nhiều báo, vì thế tôi mới nhận ra nó. Tôi vẫn còn nhớ tấm hình tìm thấy ở nhà Di.
- Trời đất. – Vĩ nhắm mắt lại và khuôn mặt lộ vẻ đau đớn như thể nhìn thấy bé Bảo đang bị đánh bằng roi da. – Sao bây giờ lắm người hành hạ trẻ con thế.
- Không phải bây giờ, từ xưa đến nay trẻ con vẫn là một trong những đối tượng bị hành hạ nhiều nhất. Chúng thấp cổ bé họng không biết tự bảo vệ mình. Chẳng qua bây giờ truyền thông phát triển mạnh nên người ta mới biết đến mà thôi.
- Nhưng làm sao nó lại ở với mẹ nuôi? Mẹ nó vẫn ở đây cơ mà. Ý tôi là trước khi chị ấy chết. – Vĩ chữa lời.
- Nó bị bắt cóc.
- Ai bắt cóc nó? – Vĩ kinh ngạc.
- Có một đường dây chuyên buôn bán trẻ con sang Thái Lan qua đường Lào. Thằng bé suýt tí nữa cũng bị đưa sang đấy song chắc nó còm cõi quá hoặc ốm hoặc vì lý do nào đó tôi chưa biết, nó đã may mắn mà bị trả lại. Cho dù ba năm trời sống trong địa ngục nhưng đó cũng vẫn là ông Trời run rủi. Nếu không hôm nay nó đã không được nhìn thấy nơi chôn rau cắt rốn lần thứ hai.
- Thực kinh khủng,nhưng ai đã bắt cóc nó? – Vĩ lặp lại câu hỏi mà cô đang rất quan tâm.
Bách hít một hơi dài. Anh nhìn một lượt. Cả Vĩ, Ráy và bé Bảo đang nhìn anh chăm chú để chờ câu trả lời.
- Lão thầy mo.
- Sao? – Vĩ kêu lên.
Ráy lầm rầm một câu gì đó bằng tiếng địa phương mà Bách không hiểu. Song qua giọng nói và nét mặt chị ta, anh có thể đoán được rằng Ráy đang nguyền rủa con quỷ đội lốt tôn giáo lúc nào cũng rao giảng cầu phúc cho cả bản.
- Lão là kẻ đã bắt cóc hơn chục đứa bé trong bản. – Anh thở dài.
- Thật không may chúng tôi mới chỉ tìm ra duy nhất thằng bé này. Số còn lại, chắc bị đưa ra nước ngoài hết rồi, e rằng không thể tìm lại được nữa.
Ráy đứng bật lên chạy vụt ra khỏi cửa. Chị ta âm ư những âm thanh quái đản trong cổ họng như loài bò sát khổng lồ đang rú rít dưới lòng hang đá.
Một lúc sau Lãm dắt thằng bé lên nhà, theo sau anh là trung tá Phả, toàn bộ nhóm cảnh sát hình sự và Ráy, tay đang bê một mâm cơm bằng đồng.
- Lính tráng chúng tôi ăn nhiều lắm, ngần này không đủ đâu. – Trung tá Phả bông đùa.
- Còn nữa mà. – Ráy đặt mâm cơm xuống sàn và nói giọng lạnh lùng.
Vừa lúc A Cách cũng bê lên một mâm lớn trên chất đầy thịt gà rừng, búp chuối và cả cá nướng.
- Thịnh soạn quá. Cám ơn bà chủ. – Lãm tươi tỉnh nhìn Vĩ. Có vẻ như dung mạo của chủ nhân Trại Hoa Đỏ đã làm anh ta quên mất cơn đói đang làm hạ đường huyết.
- Không có gì. – Vĩ mỉm cười dịu dàng. Cô còn mải nhìn thằng bé. Có lẽ cô đang nghĩ xem nên nói với nó thế nào về cái chết của mẹ nó. – Các anh cứ tự nhiên, tôi đã ăn xong rồi và sẽ dẫn thằng bé xuống nhà Di một chút.
Nói đoạn cô kéo tay thằng nhỏ ra ngoài. Bé Bảo cũng không bỏ lỡ cơ hội liền tót theo mẹ. Những món ăn của Trại Hoa Đỏ rât hấp dẫn. Trung tá Phả giới thiệu từng món như thể ông là chủ nhà.
- Đây là gà lôi nướng tẩm lá chanh, kia là cá trắm cỏ, các anh mà đến đúng dịp Tết thì sẽ được thưởng thức đặc sản túm chuối hoa rừng ở vùng này.
- Món gà này tuyệt lắm. – Lãm lên tiếng. – Nhưng ở chỗ chúng tôi còn có đặc sản gà lôi lam mào trắng. Khi nướng phải tẩm mật ong, rồi bọc lá sen…Ấy, nhưng mà ăn cái món ấy vừa ăn vừa mắt trước mắt sau như ăn trộm. Giống gà đó vừa được xếp vào danh sách bảo tồn động vật quý hiếm.
- Gà thì có gì mà phải bảo tồn. – Trung tá Phả dùng cả miệng lẫn tay xé một miếng gà nướng nên giọng ông méo mó không rõ tiếng. – Nhà tôi có cả trại gà.
- Nói chuyện với bác chán thật. Gà đây không phải gà…thường, không phải gà mái ghẹ đẻ trứng mà là…
- Gà thần à? – Trung tá Phả cười phá lên.
Một anh giải thích rõ cho ông trung tá cứng cổ kia hiểu rằng giống gà lôi lam mào trắng cũng cần phải được bảo tồn không khác gì hổ Đông Dương. Còn trung tá Phả nhất định cho rằng động vật sinh ra là để loài người ăn thịt. Con gì cũng có thể ăn được, đến hà mã và cá voi còn được nấu lên, huống hồ là gà qué. Họ ồn áo mỗi người một câu xoat quanh chủ đề các động vật rừng. Trung tá Phả kể lại chuyện hồi xưa ông cố đi đi bộ qua rừng gặp một con hổ bạch đang nằm phơi nắng. Thấy ông đi qua nó ngáp dài rôì lại lim dim mắt ngủ tiếp. Thời đó, người và hổ nhìn thấy nhau như chủ và chó nhà. Những người quanh mâm cơm cười phá lên chế nhạo ông trung tá đầu hai thứ tóc còn thích nói xạo.
Bách không tham gia vào các câu chuyện. Anh ăn cầm chừng vài miếng cá nướng rồi ngồi im. A Cách và Ráy đã rút về nhà. Anh nhìn thấy họ đi bộ qua sân giữa. Nắng xiên từng vệt qua những cây tre non mà chủ trang trại đã cất công đánh về. Sân trại vắng lặng giữa trưa hè, bình yên như bất kỳ một làng bản nào trên vùng rừng núi. Bữa cơm đã gần tàn. Lãm rót ầm trà mà Ráy chuẩn bị sẵn ra những chiếc tách làm bằng gốm mộc mạc, song chỉ thoạt nhìn đã biết rằng chúng đắt tiền hơn bất kỳ bộ ly chén Giang Tây nào. Trung tá Phả mắt díp cả lại.
- Mấy anh em dưới kia đâm buồn nhỉ.
Ông ám chỉ hai người có nhiệm vụ canh giữ lão thầy mo ở căn nhà gỗ phải ăn côm một mình dưới ấy. Song không ai bình luận gì. Trong không khí vui vẻ này, chẳng người nào muốn nhắc đến lão già hắc ám ấy nữa. Ngay chiều nay, họ sẽ tống lão lên xe, áp tải về trại tạm giam, thế là xong. Họ tiếc rằng lão đã quá già để có thêm thời gian ngồi bóc lịch. Tội của lão không nên đem xử bắn, cứ để lão gặm nhấm nỗi tiếc nuối số của cải kiếm được từ lũ trẻ con. Điều đó đủ tra tấn lão chết dần chết mòn rồi.
Đột nhiên, Bách thấy một người lao vội vã qua sân giữa. Anh giật mình.
- Có sự rồi. – Bách kêu lên.
Mọi người cùng nhổm ra ngoài. Anh cảnh sát trẻ nhất được phân canh giữ lão thầy mo đã đứng ngay dưới cửa sổ. Mồ hôi ròng ròng ướt đầm áo. Anh ra hổn hển.
- Lão thầy mo…
- Sao?
- Tất cả chen nhau thò đầu qua cửa sổ.
- Tôi không biết. Lão ấy…Bách là người đầu tiên chạy ra ngoài. Theo sau anh là Lãm, trung tá Phả và toàn bộ những người khác. Anh chui vào căn nhà gỗ. Bên trong cửa đóng kín bưng khiến Bách mới đầu chỉ nhìn thấy lờ mờ một bóng người nằm trên nền đất.
Anh cúi xuống, lão thầy mo đang co giật và sùi bọt mép. Bách kêu lên.
- Lão làm sao thế này?
Người canh giữ còn lại mặt tái dại.
- Tôi…không biết. Chúng tôi thấy lão kêu lên, quay vào đã thấy lão thế này.
- Mở cửa sổ ra. – Bách quát lên.
Một người nào đó vội mở hết các cửa sổ. Ánh sáng ùa vào soi rõ đôi mắt lác xệch của lão. Bách ấn mạnh lên ngực lão để thông đường thở, nhưng đã quá muộn, cơ thể lão nhanh chóng trở nên lạnh toát và cứng đờ.
- Chết rồi. – Bách đứng lên.
- Các anh trông giữ kiểu gì thế? – Lãm quát hai nhân viên dưới quyền, mặt anh đỏ đến tận mang tai.
- Thì…bọn em vẫn trông, có rời lão nửa bước đâu.
- Một người thanh minh.
- Theo anh thì lão bị làm sao? – Lãm thở dài. – Trúng gió à?
- Có thể do ngộ độc. – Bách lo lắng, anh đang nghĩ đến một sự khác.
- Ngộ độc? – Lãm ngạc nhiên.
- Ngộ độc gì?
- Tôi không biết. Căn cứ vào các dấu hiệu, tôi chỉ phỏng đoán thế thôi.
- Có thể là do đống đồ ăn này. – Trung tá Phả lên tiếng.
Tất cả đồng loạt nhìn vào bát cơm của lão. A Cách đã chuẩn bị cho lão thầy mo một bát cơm ngay từ lúc Bách và những người khác trong nhóm hình sự rời khỏi lán gỗ.
- Con chó ban nãy đâu rồi? – Lãm cuống quýt.
- Ban nãy đã có người mang về trang trại và hình như nó đang được người ta băng bó.
- Một người lên tiếng, dù chưa ai hiểu Lãm nhắc đến con chó vào giờ phút nước sôi lửa bỏng thế này là nhằm mục đích gì.
- Mang con chó lại đây cho tôi. – Lãm khoát tay.
Bách chợt hiểu. Con chó lập tức được khiêng vào. Nó vẫn chưa đứng dậy được vì vết thương quá nặng, song đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo. Bách gạt chút cơm và thịt vụn còn lại trong bát ra nền nhà. Dường như từ lúc được mang về trang trại, người ta quá bận rộn nên chỉ băng bó cho nó mà quên khuấy mất việc cho nó ăn. Con chó rừng nghiến ngấu chỗ cơm trên sàn trong vòng vài giây và lại ngước mắt lên chờ đợi. Tất cả nín lặng quan sát nó. Họ cũng chờ đợi. 15 phút đồng hồ qua đi, con chó rừng vẫn rên ư ử như muốn xin ăn thêm. Những người có mặt trong lán nhìn nhau kinh ngạc.
- Không có thứ gì trong bát cơm khiến lão phải ngộ độc. Thế là thế nào?
Bất chợt một người kêu lên.
- Nước gì đây?
Tất cả đổ dồn vào cốc nước trên chiếc bàn gỗ tạp. Trung tá Phả đưa cốc nước lên mũi.
- Không phải nước, mà là rượu trắng.
- Ai mang rượu vào đây cho lão? – Câu hỏi của Lãm rơi vào yên lặng.
Họ chưa biết nên làm gì tiếp theo. Không thể cho con chó uống rượu để tiếp tục làm thí nghiệm. Bất chợt, trung tá Phả rút ra một lo thuỷ tinh màu trắng từ chiếc túi dết to tướng lúc nào cũng khư khư đeo chéo qua vai.
- Cho tôi xin một chiếc cốc nào?
Lập tức yêu cầu của ông được đáp ứng. Trung tá Phả đổ một chút rượu vào chiếc cốc không. Sau đó, ong lấy từ túi quần ra một chiếc khăn mùi xoa và cẩn thận bịt kín mặt. Ông giải thích trước những ánh mắt khó hiểu.
- Dầu Sunfat. Hôm qua thằng cháu họ nhờ tôi gửi về cho bà xã để bón cây mà tôi quên khuấy mất vẫn cứ cất trong túi. Mọi người tránh ra nhé.
- Vừa nói ông vừa chậm rãi mở chiếc lọ và rót một ít nước sóng sánh không màu vào cốc để trộn lẫn với chút rượu trắng vừa rồi. Lập tức từ chiếc cốc bốc lên một làn hơi nhẹ, và trong khoảnh khắc chất nước trong suốt chuyển sang màu tím đỏ như nước quả dâu.
Trung tá Phả đứng lùi lại và tháo chiếc khăn mùi xoa trên mặt hệt một nhà hoá học vừa thực hiện thành công một công trình thí nghiệm.
- Tôi gặp trường hợp ngộ độc này nhiều lần rồi. Axit Sunfuric kết hợp với Koumin sẽ tạo ra phản ứng hoá học đổi màu.
- Là thế nào?
- Những người xung quanh ngơ ngác.
- Koumin là một acaloit cực độc có trong lá ngón. Dân miền núi hay dùng cây ngón hoa vàng để tự tử, dấu hiệu giống hệt thế này. Koumin có tác dụng dược lý giống Strychnin sẽ ngấm rất nhanh vào cơ thể sau khi ăn lá. Thứ rượu này có lẽ đã được ngâm lá ngón. Để ngâm nó chắc chắc phải mất nhiều thời gian, hoặc người ta đã chiết xuất độc chất này từ lá ngón rồi mới pha vào rượu. Dù phương thức nào cũng đều nguy hiểm như nhau, kẻ làm việc đó chắc chắn đã mang tâm địa giết người từ trước.
- Ai đã mang cốc rượu này vào đây? – Lãm quát lên.
- Gọi A Cách vào đây cho tôi.
Chỉ chưa đầy 5 phút, A Cách đã bước vào trong lán. Nhìn thấy lão thầy mo nằm co quắp trên sàn, mặt anh ta tái mét. Lãm hất cằm hỏi A Cách thông qua người phiên dịch.
- Ai đã mang những thứ này vào đây? – Lãm chỉ cốc rượu và bát cơm.
- Tôi chỉ mang bát cơm thôi. Không có cốc nước này. – Anh ta lắp bắp. – Nãy tôi cũng định mang nước lên cho ông ta nhưng nhiều việc quá nên lại quên.
- Ban nãy có đúng là anh ta chỉ mang có một bát cơm này lên thôi? – Lãm hỏi hai người trông giữ.
- Đúng thế?
- Một người khẳng định.
- Vậy ai đã mang cốc nước vào đây? Các anh có rời khỏi vị trí bất kỳ lúc nào không? – Lãm hỏi một câu chỉ nhằm mục đích kiểm chứng. Anh biết chắc chắn hai nhân viên dưới quyền mình thậm chí sẽ không dám rời vị trí để đuổi một con ruồi đậu cách đó 2 mét.
- Không. Chúng tôi mỗi người một bên cửa từ lúc các anh rời khỏi đến giờ.
- Hay có người đã đưa rượu qua đường cửa sổ. – Ai đó phỏng đoán.
- Tôi kiểm tra rồi. – Bách lắc đầu.
- Tất cả cửa sổ đều chốt trong, vừa rồi ta mới mở kia mà.
- Thế cốc rượu bay vào đây bằng đường nào? – Lãm nghi ngờ nhìn hai người trông giữ. Họ có vẻ lúng túng. Một người ấp úng.
- Dạ, thưa anh, có điều này không chắc lắm, song có một lúc…hình như…tôi thấy có người đi qua cửa.
- Thế là thế nào?
- Tôi cũng thế.
- Người kia lên tiếng, vẻ bối rối. – Anh cũng cảm thấy như vậy à?
- Thế là thế quái nào?
- Đúng là tôi cảm thấy có người đi qua thật.
- Các anh bị thần kinh đấy à? – Lãm gầm lên. – Các anh định chơi tôi đấy hả?
- Thật sự tôi không biết diễn tả như thế nào.
- Người kia khổ sở. – Tôi chỉ cảm thấy có một người đi lướt qua người mình và bước vào trong cửa, song tay chân không thể nhúc nhích được, cứ như bị bóng đè vậy.
- Thế các anh không cho là ở đây có ma à? Các anh biện hộ cho sự vô trách nhiệm của mình bằng cách bàn mưu tính kế bịa ra một câu chuyện hoang đường đấy hử?
- Không phải vậy đâu? – Trung tá Phả lại lên tiếng. – Các cậu ấy không dựng chuyện, tôi cho rằng có chuyện bùa ngải ở đây thật.
- Ông mà cũng tin chuyện dở hơi ấy à? – Lãm gắt lên.
- Không, đấy là tôi diễn nôm theo ngôn ngữ dân gian thế. Chứ thực ra bùa mê thuốc lú của người miền núi cũng là một chất tương tự như ê te mà thôi,chỉ có điều chưa ai bỏ công nghiên cứu xem nó là chất gì. Mà người nào có ngải, họ cũng sẽ giữ khư khư chứ đâu dễ gì trình ra cho các nhà khoa học nghiên cứu.
- Ông nói rõ lại xem nào? – Lãm băn khoăn.
- Có thể một người nào đó đã dùng cái chất “bùa mê” ấy khiến cho hai chàng trai trẻ của chúng ta lơ mơ nửa tỉnh nửa thức, sau đó hắn thừa cơ đột nhập vào trong để mang rượu cho lão thầy mo.
- Tôi hiểu rồi. – Lãm quay sang hai người trông giữ.
- Thế cái người mà các anh nhìn thấy lơ mơ ấy là đàn ông hay đàn bà, già hay trẻ, cao hay thấp?
- Tôi không biết. – Hai người đồng thanh. Một người tiếp lời. – Tôi chỉ cảm nhận đó là một bóng người và giờ càng nói càng thấy lũ lẫn. Tôi gần như quên sạch rồi.
Lãm thở dài.
- Ai ngờ đâu sự thể lại ra nông nỗi này.
- Nếu cái kẻ đó đã đột nhập vào trong và mời được rượu lão thầy mo, hẳn phải là người mà lão quen mặt. Không ai đi uống rượu mời của người lạ bao giờ. Kẻ đó chỉ là một trong số những người có mặt ở trang trại này. – Bách phân tích.
- Nhưng tự nhiên lại có kẻ muốn giết lão thầy mo làm gì. Hận thù gì lão nữa. Đằng nào mà lão chẳng bị xích cổ và sắp bịi tù mọt gông rồi. – Làm nói mà như rên.
- Đương nhiên phải có lý do. – Bách nhìn thẳng vào mắt Lãm. – Ban nãy lão chẳng đã nói sẽ tiết lộ cho chúng ta một điều bí mật để đổi lấy sự khoan hồng là gì. Nếu điều đó không đáng giá hẳn lão đã không mang ra đánh đổi. Đây rõ ràng là một vụ giết người triệt khẩu.
- Nhưng lúc đó ngoài anh và tôi và hai người trông giữ ra còn có ai biết điều này nữa đâu. – Lãm ngơ ngác. Anh quay sang hỏi người đưa tin ban nãy. – Ngoài tôi ra, cậu có nỏi lại chuyện này với ai không?
- Không. – Anh ta lắc đầu khẳng định.
- Đấy. – Lãm liếc nhìn xác lão thầy mo. – Còn ai biết nữa đâu nào. Chúng ta mới ăn được một bữa cơm mà chẳng lẽ tên giết người lại hành động nhanh như thế.
Bách định nói rằng đã có ba vụ chết người ở Trại Hoa Đỏ trong vòng một tháng mà vụ nào cũng kỳ lạ như nhau, song lại thôi. Anh e rằng mọi sự sẽ rối thêm và những người thừa hành pháp luật vốn chỉ quen với sự A là A, B là B,cái gì cũng phải có chứng cớ rõ ràng,sẽ không chịu chấp nhận những câu chuyện mà đến chính anh cũng có cảm thấy hoang đường. Anh lên tiếng.
- Chúng ta sẽ phải thẩm vấn những người có mặt trong Trại Hoa Đỏ.
- Lại thẩm vấn. – Trung tá Phả chán nản. – Tôi ngán cái trang trại này đến tận cổ rồi. Ngoài tất cả những người chúng ta ngồi ăn cơm cùng nhau có thể làm chứng cho nhau để không bị đưa vào diện tình nghi, những người còn lại sẽ trùng khớp với các đối tượng mà chúng ta thẩm vấn lần trước. Sẽ chẳng có kết quả gì đâu. Đứa thì ngây ngô, đứa thì tinh quái, đứa đờ đẫn như ma nhập. Rồi đấy các anh xem.
Lần này trung tá Phả nói đúng. Rồi họ sẽ lại ôm trên tay một tập biên bản chi chít chữ mà sau đó càng đọc càng rồi tinh rối mù. Đột nhiên, Bách thoáng thấy một ánh mắt chập chờn sau những tán cây ngoài cửa sổ. Anh vội lao ra ngoài và vòng ra đằng sau.
Rừng cây nhân tạo im lìm như thể thực vật ở đây cũng là nhân tạo.
Anh lắc đầu.” Cái trang trại này khiến mình điên mất”.