Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 88: Ngoại truyện 14:Lão đại, lão nhị




Phản ứng mang thai của Mạnh Tư Duy kéo dài đến tận hơn một tháng.
Đợi đến lúc kết thúc không còn phản ứng nữa, Mạnh Tư Duy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cô cảm nhận được người có phản ứng giống cô là Bùi Thầm cũng thở phào một hơi.
Sau khi không còn phản ứng mang thai nữa, ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Kể tử khi Mạnh Tư Duy đi làm, hay nói chính xác hơn là kể từ khi lên đại học, chưa bao giờ cô được nhàn nhã như bây giờ.
Vào thời đại học, bởi vì trường đại học công an phải thi khảo hạch các hạng mục huấn luyện thể lực, cả sáng lẫn tối lúc nào cũng đầy rẫy các sinh viên chạy bộ trên sân vận động. Đến sau này khi đã đi làm, bất kể là thuộc đội trị an hay đội điều tra hình sự, chuyện giờ giấc ngày đêm đảo lộn do phải ra ngoài làm nhiệm vụ bận bịu đến tối tăm mặt mày là điều bình thường như cơm bữa, cho nên đối với cô mà nói, những ngày tháng chỉ cần ngồi trong văn phòng sắp xếp giấy tờ hồ sơ như hiện tại thật sự là quá nhàn nhã thảnh thơi.
Làm công việc quá nhàn hạ này được hai ba ngày đầu thì vẫn thấy ổn, nhưng làm lâu rồi thì khiến con người ta bắt đầu cảm thấy không thể nhàn nổi nữa.
Thỉnh thoảng Mạnh Tư Duy nhìn qua khung cửa sổ thấy các đồng nghiệp đang lái xe ra ngoài làm nhiệm vụ, những lúc như vậy là cô lại cảm thấy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
Có một lần Mạnh Tư Duy bắt gặp một thanh niên ở cổng đơn vị, trông bộ dạng vội vã của cậu ta thì biết ngay là đang định bỏ trốn, thế là cô trực tiếp ra đòn quật ngã cậu thanh niên xuống đất, cô thì chưa bị làm sao mà mấy người đồng nghiệp chạy qua đây nhìn thấy cảnh tượng này thì bị doạ cho một phen hú hồn.
Sau khi Bùi Thầm hay tin thì ngay lập tức chạy qua đây đưa Mạnh Tư Duy đi khám thai.
Người duy nhất cảm thấy bình thản chỉ có Mạnh Tư Duy.
Cũng may bác sĩ nói không có vấn đề gì, bây giờ đã qua thời kỳ đầu mang thai rồi, cả người lớn lẫn em bé đều rất khoẻ mạnh, vận động hợp lý trong thời kỳ mang thai sẽ có lợi cho cả người mẹ và thai nhi.
Nhưng đương nhiên, vị bác sĩ nhìn người cha đang căng thẳng và người mẹ trông không có vẻ gì là đang lo lắng một hồi, sau đó ông nói tiếp, tuy mẹ bé trước đây là cảnh sát hình sự, vận động cũng rất tốt cho thai nhi, nhưng tốt nhất mấy chuyện như ra ngoài truy bắt nghi phạm vẫn không nên tham gia thì hơn.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Mạnh Tư Duy vừa xuống cầu thang vừa léo nhéo bên tai: “Em đã bảo là không sao rồi mà.”
Cô không phải kiểu người liều lĩnh hấp tấp, cơ thể mình ra sao thì mình là người hiểu rõ nhất, quật ngã cậu thanh niên kia không cần phải dùng nhiều sức mà chủ yếu là dựa vào kỹ thuật, nếu so với trước khi mang thai thì chút vận động nhẹ nhàng này không đáng nhắc đến.
Nhịn lâu như vậy rồi, đến hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được vận động tay chân, khỏi phải nói trong lòng Mạnh Tư Duy bây giờ vui đến mức nào.
Bùi Thầm đi ở phía sau chỉ biết cười bất lực, trong tay anh cầm phiếu kết quả kiểm tra, đến lúc này cũng coi như là yên tâm được phần nào.
Trong điều kiện đã được bảo đảm an toàn, không có gì quan trọng hơn chuyện dỗ cho thai phụ vui vẻ cả.
....
Bởi vì là mang thai đôi nên thời gian lộ bụng của Mạnh Tư Duy diễn ra khá sớm, trông bụng của cô to hơn nhiều so với mang thai đơn. Nếu như nói lúc thai nhi còn ít tháng tuổi, khi rảnh rỗi cô vẫn có thể “rút đao tương trợ” ở đơn vị, nhưng bây giờ cái thai đã lớn rồi nên muốn làm cũng không làm nổi.
Lúc bụng cô lớn vừa hay là mùa đông, thành phố C là một thành phố nằm ở phía nam nên vào mùa đông mà không có lò sưởi thì thời tiết rất lạnh và ẩm. Bởi vậy nên mỗi khi ra khỏi nhà, Mạnh Tư Duy sẽ bị Bùi Thầm quấn hết lớp này đến lớp khác, nào là áo giữ nhiệt, áo len, áo khoác rồi cả khăn quàng cổ vì sợ cô nhiễm lạnh, nhìn lớp quần áo dày cộp cộng thêm cái bụng to tướng khiến cô luôn có một loại ảo giác mình biến thành một quả bóng chỉ cần lăn trên mặt đất cũng có thể tiến về phía trước.
Nhưng ngược lại, Bùi Thầm càng nhìn lại càng cảm thấy mấy lớp quần áo này vẫn mỏng manh không đủ ấm, thế là lại lấy thêm một cái áo phao gile để mặc thêm cho Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy trông thấy mà huyệt thái dương giật giật liên hồi, lúc này mới hiểu ra có một lạnh không phải gọi là “mẹ bạn nghĩ bạn lạnh”, mà gọi là “chồng bạn nghĩ bạn lạnh”.
“Anh mà dám cầm cái đó lại gần em một bước thì bây giờ em sẽ mang theo con bỏ nhà ra đi.” Mạnh Tư Duy chỉ cái áo phao gile trong tay Bùi Thầm.
“Bảo Bảo.” Bùi Thầm cầm áo phao gile trong tay, dịu dàng khuyên nhủ, “Thời tiết ngày hôm nay lại hạ nhiệt độ rồi.”
Mạnh Tư Duy giữ thái độ kiên quyết: “Nói chung là em không mặc, anh thích thì tự đi mà mặc.”
Bùi Thầm chỉ đành cầm áo phao gile mang lên xe để phòng hờ nhỡ đâu Mạnh Tư Duy cần mặc đến lúc đi làm.
Mạnh Tư Duy đã giành được chiến thắng trong trận giằng co giữa “mặc và không mặc” nên lúc lên xe tâm trạng của cô rất vui vẻ.
Bùi Thầm nhoài người thắt dây an toàn cho Mạnh Tư Duy như thường lệ, bụng Mạnh Tư Duy đã to lại còn mặc rõ là dày, dây an toàn gần như phải kéo đến mức tối đa, lúc thắt lên bụng cũng không được thoải mái cho lắm nhưng vì lý do an toàn nên bắt buộc phải thắt.
Mạnh Tư Duy nhớ lại lúc nãy Bùi Thầm gọi cô là “Bảo Bảo.”
Bây giờ cô đã quen với việc Bùi Thầm gọi mình là “Bảo Bảo”, nhưng khi Bùi Thầm gọi cô là “Bảo Bảo” lúc nãy, đột nhiên cô nghĩ ra một vấn đề.
Chung Ý và Châu Vũ An cũng nhanh chóng mang thai cách đây ít lâu, nghe nói còn chưa lộ bụng mà hai người ngày nào cũng ở nhà ôm từ điển bận bịu đặt tên cho con, cả tên thật lẫn biệt danh đều nghĩ ra cả tá rồi.
Mạnh Tư Duy mới chợt nhớ ra hình như cô và Bùi Thầm vẫn chưa nghiêm túc đặt tên cho con lần nào, không có tên thì cứ gọi là “Bảo Bảo” trước cũng được, nhưng Bùi Thầm luôn gọi cô là “Bảo Bảo”, thế thì nên gọi Tiểu Bảo Bảo thật là gì đây.
Hơn nữa trong bụng cô còn có hai đứa.
“Ông xã,” Mạnh Tư Duy đột nhiên nghiêng đầu hỏi, “anh đã nghĩ tên cho con chưa?”
“Anh cứ gọi em là Bảo Bảo, thế Bảo Bảo thật ra đời thì gọi bằng gì.”
Mạnh Tư Duy tò mò nhìn chằm chằm Bùi Thầm, nếu có thể, cô cũng không ngại nhường tên Bảo Bảo cho hai nhóc tì trong bụng.
Bùi Thầm lái xe rất ổn định, nghe thấy câu hỏi của Mạnh Tư Duy thì nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc.
“Em muốn gọi là gì?” Anh hỏi Mạnh Tư Duy trước.
Mạnh Tư Duy: “Bây giờ em chưa có ý tưởng nên mới hỏi anh đó.”
Vì Mạnh Tư Duy vẫn chưa có ý tưởng, nên Bùi Thầm vừa lái xe vừa nghĩ ngợi một lúc, sau đó trả lời một cách thản nhiên: “Gọi là lão đại, lão nhị đi.”
Mạnh Tư Duy: “...”
Nhất thời cô bị cách xưng hô đơn giản và cục súc này làm cho câm nín không nói nên lời.
Qua quýt, đây rõ ràng là qua quýt cho xong chuyện.
Mạnh Tư Duy chắc chắn đây là Bùi Thầm đang trả đũa cô vì chuyện không chịu mặc áo phao gile.
Cô tức giận cúi đầu, nhưng cũng không biểu lộ sự bất mãn của bản thân một cách trực tiếp, mà là vỗ nhẹ vào bụng qua lớp quần áo, sau đó hét lên với cái bụng: “Lão đại lão nhị, đã nghe thấy chưa hả?”
“Tên ba các con đặt cho đấy, thế nào, có thích không?”
“Nói với ba đi xem các con có lạnh không, hôm nay mẹ các con vì chuyện không mặc áo phao gile mà bị phê bình đấy.”
Bùi Thầm: “…”

Sau khi trải qua chuyện ngày nào Mạnh Tư Duy cũng hét lên “lão đại lão nhị” với cái bụng ở trước mặt anh, đến lúc dưỡng thai buổi tối cũng gọi “lão đại lão nhị” liên hồi, chỉ thiếu nước gọi anh là “cha của lão đại lão nhị” thôi, cuối cùng Bùi Thầm cũng không gắng gượng được nữa mà phải nghĩ tên mới cho “lão đại lão nhị”.
Bởi vì vẫn chưa xác định giới tính của hai bé nên cứ đặt tên ở nhà trước đã, tên “Niên Niên” và “Tuế Tuế” cả con trai và con gái đều dùng được, ghép lại là thành “năm đến năm đi”.
Mạnh Tư Duy cứ lẩm nhẩm cái tên mới này, thôi thì cũng coi như là hài lòng.
Niên Niên và Tuế Tuế ra đời vào mùa xuân.
Vốn dĩ sức khỏe thể chất của Mạnh Tư Duy rất tốt, nên cả thai kỳ trôi qua rất nhẹ nhàng, đêm trước ngày vỡ ối còn nghĩ ngày mai sẽ đi ăn lẩu, đến tận lúc t.ử c.u.ng co thắt đột ngột thì mới nhận ra có điều khác thường.
Bùi Thầm nhìn thấy nước ối ướt đẫm ở phía dưới của Mạnh Tư Duy.
Cô vội vàng được đưa vào bệnh viện, trải qua sự dày vò đau đớn gần một đêm, cuối cùng trong phòng sinh đẻ cũng vang lên tiếng khóc chào đời của em bé.
Tuy Mạnh Tư Duy đã được tiêm thuốc tê nhưng vẫn mệt đến mức không mở mắt nổi, cô cảm nhận được y tá ôm một đứa đặt lên trước ngực cô và bảo cô hôn bé một cái rồi nói đây là anh trai, một lúc sau lại ôm một đứa đặt lên trước ngực cô, bảo cô hôn bé một cái rồi nói đây là em gái.
Bùi Thầm luôn đứng túc trực ở cửa phòng sinh đẻ, nghe thấy y tá nói Mạnh Tư Duy không sao và hai con đều đã chào đời thì đứng dựa vào tường thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn không thèm quan tâm xem sinh bé trai hay bé gái. Còn mẹ Mạnh khi biết tin đã sinh ra một đôi long phụng thì cực kỳ vui mừng, trước đây Mạnh Tư Duy còn nói với bà rằng Bùi Thầm không muốn có con, kết quả, người đàn ông vừa muốn có con thì đúng là khiến người ta phải ghen tị đỏ mắt vì vận may của anh.
Cả sản phụ và em bé phải ở lại quan sát thêm hai tiếng nữa rồi mới được đẩy ra ngoài.
Lúc này, Bùi Thầm cuối cùng cũng yên tâm ngồi xuống ghế ở bên ngoài phòng sinh, mẹ Mạnh ở bên cạnh đang không ngừng gọi điện thoại cho họ hàng thân thích để báo tin vui, Bùi Thầm nhìn lòng bàn tay đang trắng bệch, ướt nhẹp mồ hôi vì lo lắng suốt cả đêm của mình.
Khi Mạnh Tư Duy bị đẩy vào phòng phòng sinh, dường như cả thế giới của anh trở thành một mảng trống rỗng.
Dường như đến chính bản thân anh cũng không biết được rốt cuộc anh yêu cô đến nhường nào.
Anh yêu cô rất nhiều.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Bùi Thầm giật mình bừng tỉnh, sau đó mở điện thoại ra xem.
Là tin nhắn của Mạnh Tư Duy.
Cô vẫn ở trong phòng sinh, vừa nãy cô đã dùng điện thoại chụp một tấm selfie.
Cô nằm trên chiếc giường sản màu xanh, có vài sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi dính bết vào da, trên ngực cô là hai nhóc tì vừa mới chào đời đỏ hỏn với làn da nhăn nheo, đang ngoan ngoãn ngả vào lồng ngực ấm áp của mẹ.
[Anh nhìn lão đại lão nhị của chúng ta nè.]
Nhưng dòng tin nhắn này đột nhiên bị thu hồi, vài giây sau, Mạnh Tư Duy gửi lại tin nhắn:
[Anh nhìn Niên Niên Tuế Tuế của chúng ta nè~]
- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.