Mộ Dung Tuyết một mình từ sau tường đi ra phía trước, vừa đẩy cửa mới nghĩ ra cửa phòng vừa nãy đã bị mình cài chốt rồi, không vào được. Nhảy từ bức tường phía sau lên cửa sổ thì nàng không có bản lĩnh đó, vậy là đành phải dùng một bên vai đẩy cửa ra, nhưng vào lúc này, cửa lại được mở ra từ bên trong, nàng không thu thế lại được, nhào thẳng lên người Gia Luật Ngạn.
Gia Luật Ngạn hít một hơi lạnh, đưa tay bịt mũi.
"Vương gia không sao chứ?" Mộ Dung Tuyết vừa xin lỗi vừa nghĩ, cửa sổ cao như vậy mà hắn cũng có thể trèo vào được, xem ra thật sự là người biết võ công.
Một lúc sau Gia Luật Ngạn mới xua được mùi chua khiến người ta khó chịu kia, nghiến răng nói: "Bổn vương gặp được cô thật là may mắn ba đời."
"Vương gia mệt nhọc cả ngày rồi, vẫn nên cùng Viên đại nhân đi nghỉ đi, dù sao nam nữ chung phòng cũng không hợp lễ." Nàng cười xin lỗi, vẫn chưa bỏ ý định muốn chạy trốn.
"Bổn vương cũng không muốn chung phòng với cô, nhưng càng không muốn nửa đêm canh ba chạy đi truy bắt cô." Hắn cũng không vòng vo nữa, trực tiếp chỉ ra ý đồ trong lòng nàng, nếu mắt hắn có thể phóng ra dây thừng thì đã trói gô nàng lại từ lâu.
Mộ Dung Tuyết bất lực, chỉ đành chu miệng nói: "Tôi muốn tắm rửa, mời Vương gia tránh đi cho."
Hắn không mặn không nhạt xem xét nàng, từ trong mũi hừ một tiếng khinh bỉ. Ý như đang nói, thân hình này của cô bổn vương có hứng thú nhìn sao.
Ánh mắt khinh miệt kia giống như một thanh Thanh long yển nguyệt đao[1] chém đứt sự tự tin liên miên bất tuyệt như nước sông của nàng thành hai đoạn. Nếu nghi ngờ nàng về phương diện khác thì nàng sẽ lập tức nhảy dựng lên phản kích ngay, nhưng mặt này nàng không thể nào chứng minh được, trừ phi nàng cởi ra cho hắn xem.
[1. Đao của Quan công sử dụng.]
Nàng tức giận phồng mang trợn má trừng hắn, hận không thể nhúng mắt hắn vào thúng nước để rửa, thật là có mắt không tròng mà. Bổn cô nương rõ ràng có thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp thế này kia mà.
Gia Luật Ngạn không rửa mắt, chỉ lạnh lùng rửa tay rồi lại rửa mặt, sau đó chắp tay đến ngồi trên giường, cởi áo ngoài tùy tiện vắt trên đầu giường, quay mặt vào trong ngủ.
Mộ Dung Tuyết thấy vậy liền cuống lên, hắn thật sự muốn cùng chung chăn gối với nàng sao?
"Vương gia, ngài thật sự muốn ngủ chung phòng với tôi sao?"
"Một là phòng không đủ, hai là bổn vương cũng không muốn nửa đêm canh ba lại thức dậy truy bắt cô, cô cứ yên tâm đi, bổn vương tuyệt đối không động vào một ngón tay của cô đâu."
"Nhưng Vương gia ở đây tôi không thể tắm được."
"Cô có thể không tắm."
Mộ Dung Tuyết: "... ..."
Lòng nàng vô cùng bức bối, đi đường hai ngày, đầu tóc mình mẩy đều dơ bẩn, đối với người bị bệnh sạch sẽ như nàng thì đã nhẫn nại đến cực hạn rồi. Nhưng bảo nàng cởi y phục tắm rửa trước mặt hắn cũng thật quá khó. Do dự đắn đo cả buổi, nàng đột nhiên nghĩ ra một ý hay, thổi tắt đèn đi. Tối như hũ nút thế này dù sao hắn cũng không thấy gì cả. Nghĩ vậy nên nàng cởi y phục, tắm rửa qua loa trong thùng nước, sau đó nhanh chóng bước ra, mò mẫm gội đầu trong bóng tối.
Vắt khô tóc, nàng chầm chậm dịch đến bên giường.
Nói thật thì đã hai ngày nàng không được yên giấc, lúc mệt thì thiếp đi trên xe, lúc này thấy chiếc giường đã lâu không gặp, cơn buồn ngủ và mệt mỏi ào ạt đến như thủy triều, khiến thân thể vô cùng rã rời của nàng chỉ muốn bò lên giường. Khổ nỗi trên giường còn có một nam nhân.
Nàng đứng bên giường tranh đấu tư tưởng kịch liệt, cuối cùng gian nan đưa ra lựa chọn: Lên giường ngủ.
Một là, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, sức khỏe là vốn liếng để đi đường, nhất định phải nghỉ ngơi lấy sức tiếp tục tìm cơ hội trốn chạy. Hai là, hắn vốn là người trong lòng nàng muốn lấy, nếu không phải hắn cự tuyệt nàng, nếu không phải nàng được chọn làm tú nữ thì có lẽ nàng đã động phòng hoa chúc cùng hắn rồi. Ba ấy à, hắn đảm bảo tuyệt đối không động đến nàng, điều này nàng tuyệt đối tin tưởng, vì lúc này nàng đang mang thân phận tú nữ.
Ngủ chung giường với hắn, cứ xem như trên giường có thêm một con mèo. Nàng giỏi nhất là tự an ủi mình, hơn nữa thật sự không chống lại được cám dỗ của chiếc giường, cuối cùng đành đáp lại tiếng gọi của cơ thể mà bò lên giường.
Đêm xuân, dường như không khí ấm áp hơn thường ngày, tràn ngập khí tức vạn vật sinh sôi nảy nở. Như hoa đậu khấu tháng hai bén mùi[2], đây vốn là một đêm lãng mạn quyến rũ biết bao, tim nàng bắt đầu thình thịch đập loạn, nhưng rất nhanh nó đã không đập loạn nữa. Vì hắn dùng giọng điệu còn Liễu Hạ Huệ hơn cả Liễu Hạ Huệ nói: "Cô tránh xa ta một chút, ngủ đầu kia đi."
[2. Tặng lúc chia tay kỳ 1, Thơ Đỗ Mục, Nguyễn Lãm Thắng dịch.]
Mộ Dung Tuyết khó hiểu: "Tại sao?"
"Ta không quen." Thật ra hắn muốn tránh né, bất đắc dĩ mới phải chung phòng chung giường. Nhưng ngủ đằng chân và ngủ đằng đầu tuyệt đối có ý nghĩa khác biệt.
Nàng ngẩn ra nói: "Tôi cũng không quen." Nàng từng tuổi này rồi nhưng chưa bao giờ ngủ dưới chân người ta, cho dù đó là chân Vương gia.
Hắn thấy nàng bất động, cũng không nói thêm, lấy gối đặt ở đầu kia nằm xuống.
Đáng tiếc đối thủ hắn gặp phải là Mộ Dung Tuyết, nàng cũng ôm gối xoay đầu.
Hắn lại xoay lại, nàng cũng xoay theo.
Hai người xoay lên xoay xuống hết ba bốn lượt.
Gia Luật Ngạn tức giận đập xuống giường đánh "bốp" một tiếng: "Rốt cuộc cô có ngủ không?"
Nàng chu miệng nói: "Ngài không định ngủ thì có, tôi không muốn ngủ dưới chân ngài, ngửi mùi hôi chân của ngài đâu."
"Chân lão tử vốn không hề hôi."
Nàng nhăn mũi: "Đi cả ngày đường không hôi mới lạ đó, lúc nãy ngài đâu có rửa chân, tôi thấy rõ ràng mà."
Gia Luật Ngạn tức đến toàn thân phát run, thật sự muốn đưa chân lên mũi nha đầu này bắt nàng ta ngửi xem.
Nàng không sợ chết giằng co với hắn. Hắn bất lực hầm hầm xuống giường, đến chỗ nàng vừa tắm cọ rửa hai chân, sau đó hung dữ nói: "Vậy được chưa."
Nàng ôm gối không chịu thỏa hiệp. "Vậy cũng không được, lỡ như lúc ngài ngủ gác chân lên mặt tôi thì làm sao. Dù sao tôi cũng không thể ngủ khác phía với ngài, một là ngủ cùng phía, không thì ngài ra ngoài."
Gia Luật Ngạn nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng đầu hàng. Việc nhỏ không nhịn ắt mưu lớn loạn, hắn nhắm mắt, điều chỉnh nội tức một lúc mới đè nén được lửa giận xuống.
Mộ Dung Tuyết từng tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cùng chung chăn gối với một nam nhân, nam nhân này còn là đối tượng nàng vừa gặp đã yêu, tuy vô vùng mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn kích động hưng phấn nhất thời không ngủ ngay được. Nhưng Gia Luật Ngạn bên cạnh dường như đã chìm vào giấc mộng, hơi thở bình ổn đều đặn.
Nàng nửa thất vọng, nửa buồn phiền, nhưng cũng từ từ chìm vào mộng cảnh.
Bao nhiêu ngày nay cuối cùng cũng có một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, nàng được lấy Gia Luật Ngạn như ước nguyện.
Hắn mặc hôn bào đỏ tươi cưỡi ngựa đến nghênh thân, đưa bàn tay thon dài mạnh mẽ ra trước mặt nàng, trên gương mặt tuấn mỹ là nụ cười ấm áp quyến luyến, nàng ngẩng đầu nhìn hắn trên ngựa, lòng hạnh phúc ngập tràn, dường như ngất ngây trong sóng mắt thâm tình quyến luyến của hắn.
Bước lên thảm đỏ, nàng cùng hắn bái đường, được hắn đưa vào động phòng. Nàng vô cùng hân hoan dời chiếc quạt tròn, nhưng người xuất hiện trước mặt không phải là hắn, người cưới nàng là một ông lão gần đất xa trời, dung nhan tiều tụy, tóc bạc phơ, đôi tay đầy nếp nhăn đưa ra muốn xoa lên mặt nàng. Nàng giật mỉnh tỉnh giấc, người đầy mồ hôi lạnh.
Đêm khuya tĩnh lặng, khung cửa sổ óng ánh sắc vàng của ánh sáng tỏa ra từ ngọn lồng đèn, mờ ảo như một tầng sương mỏng.
Nàng bỗng hoảng hốt phát hiện mình đang ở một khách điếm nơi xứ lạ.
Tạ ơn trời đất, đây là một giấc mộng. Nàng thở phào nhẹ một hơi, vừa định trở mình, lúc này mới phát hiện một chân của mình đang đặt trên chân Gia Luật Ngạn.
Tim nàng bỗng đập điên cuồng, vừa định âm thầm nhấc chân lên, bỗng đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Nếu nàng trở thành nữ nhân của hắn, vậy nàng không thể làm tú nữ được nữa, hắn sẽ không dâng nàng cho lão Hoàng đế. Ý nghĩ này vừa nảy sinh, liền như một bóng ma điên cuồng sinh sôi trong lòng nàng, thậm chí ngay cả tóc nàng cũng tràn ngập ý nghĩ điên cuồng này.
Mượn ánh sáng yếu ớt, nàng len lén xem xét hắn.
Hắn yên lặng nằm đó, hơi thở đều đặn, mắt mày tuấn mỹ. Đây vốn là người nàng thích, đây mới là người nàng nên lấy.
Nàng không muốn lấy lão Hoàng đế sáu mươi hai tuổi, nếu sinh con rồi sẽ bị giam trong cung cả đời, mãi không có ngày thoát thân, nếu không có con, khi lão Hoàng đế chết nàng phải xuất gia làm ni cô, cả đời bầu bạn với thanh đăng cổ phật. Không, nàng không muốn một kết cuộc thê thảm như vậy. Điều nàng muốn là một mối nhân duyên tốt đẹp, nàng muốn ở bên cạnh người mình yêu cả đời.
Chỉ cần nàng không còn hoàn bích nữa thì tuyệt đối không thể nào trở thành nữ nhân của Hoàng đế. Bây giờ nàng và hắn nằm cùng một chiếc giường, đây là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Nhưng chuyện này đều là nam nhân chủ động, một hoàng hoa khuê nữ như nàng thật sự rất khó ra tay, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi đã cảm thấy mặt nóng ran.
Nàng do dự, lòng như có hai con người đang giằng co, một người mặt dày vô sỉ nói, so với hạnh phúc cả đời thì mặt mũi chẳng là gì cả. Một người khác chính nghĩa hào hùng nói, nữ nhân quan trọng nhất là thể diện, nếu không cả đời sẽ bị nam nhân xem thường.
Nàng cảm thấy người chính nghĩa nói đúng, sau đó liền giúp người chính nghĩa đánh bại người tà ác.
Nhưng nhắm mắt lại, tình cảnh trong mơ lại hiện lên trong đầu, vừa nghĩ đến gương mặt già nua tóc bạc đầy nếp nhăn kia, vừa nghĩ đến bàn tay nhăn nheo kia, cả người nàng phát lạnh.
Người tà ác lại sống dậy, giậm chân nói, cô không làm thì sẽ hối hận cả đời, mau vứt tự tôn ra cửa sổ đi.
Đúng, cứ vứt tự tôn ra cửa sổ trước, chút nữa nhặt lại sau.
Nàng nghiến răng quyết định như vậy, lấy gan thò tay lên ngực hắn xoa nhẹ. Dưới lòng bàn tay là da thịt ấm nóng cứng cáp của nam nhân, cảm giác sức sống dồi dào ngập tràn nam khí này khiến tim nàng đập loạn xạ. Nàng đỏ mặt, ngập ngừng hướng xuống dưới, đột nhiên một bàn tay chộp lấy tay nàng, nàng giật mình suýt chút kêu thành tiếng.
Gia Luật Ngạn đã tỉnh, trong bóng tối không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn, tim nàng đập như gióng trống, có cảm giác như bị bắt gian tại trận.
Giọng hắn bình tĩnh điềm nhiên, lạnh lùng vô tình: "Cô muốn làm gì?"
Tim nàng đập thình thịch, nàng liếm khóe môi, rất muốn nói, tôi muốn làm chuyện xấu.
"Tôi không ngủ được, muốn sờ xem thử tim ngài có phải làm bằng thịt không."
Khựng lại một chút, hắn hỏi: "Phải không?"
Nàng nuốt nước bọt nói: "Không phải, làm bằng sắt."
Sau đó, nàng cảm thấy cơ thịt dưới lòng bàn tay giật giật. Hắn đang cười hay đang tức giận? Thật đáng tiếc, nàng không nhìn thấy được biểu hiện của hắn lúc này.
"Là ý gì?" Giọng hắn khẽ mềm đi, không còn lạnh lùng nữa.
"Ngài biết rõ tôi không muốn nhập cung nhưng vẫn chọn tôi cho bằng được. Tôi đối với ngài tốt như vậy, mời ngài ăn cơm, trị bệnh cho ngài, đối với ngài một tấm chân tình, vậy mà ngài lại đối với tôi như vậy. Ngài... lẽ nào không phải là lòng dạ sắt đá sao?" Trong bóng tối, giọng nói chua chát của nàng có chút uất ức, nghe như một lưỡi câu móc tất cả ruột gan của người ta ra ngoài.
Nhưng hắn im lặng không lên tiếng, nàng lặng yên chờ câu trả lời của hắn, trong bóng tối, thời gian như bị kéo dài vô tận, im lặng thật lâu thật lâu, khiến nàng gần như tưởng hắn đã ngủ rồi. Nhưng hắn lại nói một câu, "Cô đối với Bùi Giản và Viên Thừa Liệt cũng là một tấm chân tình."
"Không phải, không phải vậy." Nàng vội nói: "Bùi Giản là biểu ca của tôi, tôi đối với huynh ấy không có tình cảm nam nữ, còn Viên công tử, là vì bất đắc dĩ mới phải tìm đến huynh ấy... Tôi chỉ thích mỗi mình ngài thôi."
Nàng bị lời bày tỏ của mình khiến mặt xấu hổ nóng ran từng hồi, cũng may tối om nên hắn không nhìn thấy gì cả.
Hắn lại im lặng.
"Tôi đối với ngài... vừa gặp đã yêu. Trừ cha tôi ra, tôi chưa từng nấu cơm nấu trà cho nam nhân nào, tôi nguyện cả đời chỉ nấu cơm nấu trà sinh con đẻ cái cho một mình ngài..." Nàng lấy dũng khí, mượn bóng tối xông lên, "Nếu ngài cưới tôi, cả đời sẽ không hối hận, vì sẽ không có ai thích ngài như tôi, tôi sẽ toàn tâm toàn ý tốt với ngài, cả đời nấu cho ngài những món ăn ngon, nếu ngài muốn ăn mì xào tôi tuyệt đối sẽ không nấu cơm chiên." Nàng càng nói càng kích động, ngay cả bản thân cũng sắp bị mình làm cảm động rồi.
"Thật lôi thôi, ngủ đi." Hắn đột nhiên lên tiếng, vô cùng thản nhiên nói ra mấy chữ ấy.