Đôi mắt sáng rực của Hứa Trạch nhìn nàng, giọng sang sảng: “Món ăn cô nấu là những món ngon nhất đời ta được ăn. Cũng là những món đẹp mắt nhất ta từng thấy, ta nghĩ trên thế gian này chắc không ai có thể hơn được cô đâu.”
Hắn không hề tiếc lời dùng những từ ngữ nhiệt liệt nhất để khen nàng, dường như nàng thật sự là độc nhất vô nhị trên thế gian. Nhưng những lời khen này lại không hề khiến người ta cảm thấy phản cảm, vì ánh mắt hắn vô cùng chân thành.
“Công tử quá khen rồi.”
Trong lúc cảm động, Mộ Dung Tuyết bất giác nghĩ đến Gia Luật Ngạn, nàng từng dùng trái tim còn chân thành hơn đêm nay để nấu những món ăn còn đẹp hơn thế này, nhưng chưa từng được hắn khen lấy một câu.
Người và người khác nhau đến vậy, nhưng nàng lại yêu một người như hắn, cũng đâu còn cách nào.
Lúc này Mộ Dung Lâm đã gọi Bùi Giản đang mơ mơ màng màng ra cửa, “Con đi tiễn Hứa công tử đi.”
“Không cần tiễn, nơi này rất gần chùa. Đa tạ bá phụ thịnh tình khoản đãi, tại hạ cáo từ.” Hứa Trạch đảo mắt cười với Mộ Dung Tuyết rồi mới quay người rời đi. Dáng vẻ đi nhanh như bay kia hình như không giống say lắm.
Mộ Dung Tuyết nhìn bóng hắn mất hút trong màn đêm, lòng vẫn không yên tâm, nói với Bùi Giản: “Biểu ca, huynh đi theo xem thử.”
Bùi Giản ừ một tiếng, “Để phần cơm cho ta nhé.”
“Vừa rồi sợ huynh chưa thức dậy nên cơm còn để trong nồi đó.”
Bùi Giản đi rồi, lúc này Mộ Dung Tuyết mới đóng cửa, dưới ánh đèn ấm áp ở cửa sau, biểu hiện quan tâm lo lắng đó lọt hết vào mắt Gia Luật Ngạn.
Hắn đang đứng trong chỗ tối, nắm tay siết chặt, khớp ngón tay kêu lên thành tiếng.
Trương Long đứng sau hắn bỗng cảm thấy xung quanh tràn ngập sát khí. Hắn nghĩ, thật quá mức không khéo rồi, sao lại để Vương gia bắt gặp cảnh này chứ. Người đó nói ăn mặn là có ý gì? Xem dáng vẻ của hắn thì hình như là một công tử thế gia, mắt mày tuấn lãng, khí vũ bất phàm, đây là đào hoa ở đâu mọc ra vậy?
Gia Luật Ngạn bất động nhìn vào tiểu viện, trong sắc đêm không thấy rõ biểu hiện của hắn, sống lưng thẳng tắp cứng đờ cứ như một ngọn thương lạnh trong đêm.
Trương Long không dám thở mạnh, chỉ cảm thấy thời gian trôi thật chậm thật chậm, chậm đến mức dường như ngừng hẳn. Không biết Gia Luật Ngạn muốn đứng đó bao lâu, nhưng cũng không dám hỏi. Bùi Giản trở về gõ cửa, bên trong truyền ra thanh âm hơi khàn của Mộ Dung Tuyết: “Huynh ấy đến nơi rồi à?”
“Đến rồi, ta đói quá.”
“Cơm sắp hâm xong rồi đây.”
Trong chốc lát, một mùi thơm mê người từ trong màn đêm bay đến. Trương Long vốn đã ăn tối lúc này lại bị mùi hương kia khơi dậy cơn thèm. Gia Luật Ngạn đứng trước mặt hắn cuối cùng cũng quay người.
“Điều tra xem người đó là ai?”
Trương Long lập tức cẩn thận vâng dạ.
Đêm đó, Trương Long cầm mật báo của thủ hạ trình lên đem vào thư phòng Ẩn Đào các.
Gia Luật Ngạn ngồi dưới ánh đèn, duy trì một tư thế đã một canh giờ.
“Hứa Trạch.” Hắn thầm lẩm nhẩm cái tên này, cảm thấy hơi quen, bỗng nhớ lại chuyện lần đó Thẩm Thương Lãng đến Linh Sơn tự gây sự, hình như chính là vì người này.
Thì ra đã quen nhau từ trước.
Hắn đập mật báo lên bàn đánh “bốp” một tiếng, nhấc bội kiếm treo trên tường bước ra khỏi thư phòng.
Trương Long sợ đến mức không dám thở mạnh, thầm nói, lẽ nào muốn đi chém người đây sao?
Gia Luật Ngạn đứng trong sân, “xoẹt” một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, Trương Long vội tránh sang một bên, lòng thầm hiếu kỳ, sao nửa đêm canh ba lại đột nhiên luyện kiếm?
Gia Luật Ngạn bắt đầu bằng một chiêu Giao long xuất hải, thế kiếm như chớp giật. Trong đêm tối, dường như có du long giao đấu, tiếng xé gió như có mưa rơi. Bỗng nhiên hắn một kiếm chém lên cột đá, “keng” một tiếng khiến Trương Long giật thót.
Gia Luật Ngạn nắm chặt Tàng long kiếm, lòng đích thực dâng trào thôi thúc muốn giết người, càng muốn cướp nha đầu chết tiệt kia về đập cho một trận, nàng sợ đau lại yếu đuối, một cái tát đã muốn tan nát rồi, thôi vậy, chỉ cần nàng chịu trở về là được rồi, tất cả mọi chuyện đều bỏ qua hết. Trong lòng hắn, nàng vẫn là nữ nhân của hắn, hắn chưa từng cho rằng hai người đã hòa ly.
“Vương gia, bữa khuya đến rồi.” Gần đây Gia Luật Ngạn mỗi đêm đều thức rất khuya, Lưu thị dặn nhà bếp đưa thức ăn khuya đến.
Nghe thấy hai chữ “Bữa khuya” hắn càng cảm thấy khó chịu hơn, lúc này chỉ muốn nhìn thấy nàng có thể cười dịu dàng đứng trước mặt hắn, tay bưng cuốn Tương tư, “đắm đuối” nhìn hắn.
Nhưng dường như nàng sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Hắn ôm ngực, cảm thấy bên trong đau đớn ghê gớm.
Sáng hôm sau, Mộ Dung Tuyết đem ngân phiếu, đưa Đinh Hương, Bội Lan đến Chiêu Dương vương phủ.
Đi đến gần Vương phủ, thấy trước cửa có mấy cỗ xe ngựa, hạ nhân đang ra ra vào vào bưng đồ đạc ra ngoài, vừa nhìn những chiếc rương gỗ đỏ phủ gấm đỏ thắt nút như ý, nàng liền hiểu ngay, đây là sính lễ đưa đến Ngọc phủ.
Nàng bỗng thấy ngực trầm xuống, sắc trời dường như cũng tối đi. Chuyện nàng cố ép mình không nghĩ đến giờ đây đang bày ra rành rành trước mắt, khiến sự bình tĩnh và kiên cường của nàng trong thời gian qua trôi theo dòng nước.
Mắt không thấy tâm không loạn. Nàng càng cảm thấy mình rời đi là đúng, nếu không thì chính mình thấy hắn nạp cát nạp thái[1], nghênh đón Ngọc Sính Đình, chắc nàng sẽ đau lòng đến chết mất.
[1. Ảnh hưởng văn hóa Trung Quốc, hôn nhân của người Việt xưa có sáu lễ chính. Để tiến đến lễ cưới, hai gia đình phải thực hiện những lễ chính sau:
Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.
Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.
Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.
Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ rước dâu tức lễ cưới. Và sau cùng là
Lễ thân nghinh: (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước cô dâu về.]
Nàng đứng dưới gốc ngô đồng bên con đường đối diện Vương phủ, im lặng không nói, tựa như một người bàng quan, nhưng thật ra lòng đang nổi sóng, cuồn cuộn xoay vần.
Đinh Hương thấp giọng nói: “Tiểu thư, ngày mai chúng ta lại đến nhé.”
Mộ Dung Tuyết lắc đầu: “Không, vừa khéo hôm nay chàng phải ra ngoài, chúng ta đợi chàng đi.”
Các hạ nhân lần lượt bưng sính lễ lên xe ngựa, cứ đôi chốc Mộ Dung Tuyết lại nhìn những rương sính lễ phủ gấm đỏ thắt nút như ý, tưởng tượng hắn và Ngọc Sính Đình cao ráo đầy đặn ôm hôn nhau, thậm chí thân mật tiếp xúc, lòng như dao cắt.
Cuối cùng Gia Luật Ngạn cũng bước ra, hôm nay hắn ăn mặc long trọng hơn bình thường, mãng bào tím sẫm tôn lên bờ vai rộng, thân hình cao lớn, và đôi mắt tuấn lãng như tranh, tuấn lãng đến mức khiến người ta lóa mắt.
Mộ Dung Tuyết nói với Đinh Hương: “Các muội ở đây chờ ta.” Nàng giữ vững tinh thần, bước lên phía trước, cách xe ngựa thi lễ với Gia Luật Ngạn: “Vương gia.”
Gia Luật Ngạc ngẩn ra, trong phút chốc ánh mắt dâng lên một tia kinh ngạc vui mừng. Hắn vòng qua xe ngựa, đứng trước mặt nàng, ánh mắt không kìm được mà quấn lấy gương mặt nàng. Đã lâu không nhìn nàng gần như vậy, lòng có một thôi thúc muốn bóp chiếc cằm nhỏ của nàng như trước kia, nhìn sâu vào mắt nàng, nhưng nàng lại không nhìn vào mắt hắn. Hình như từ sau khi nói ra chuyện cưới Chính phi, nàng luôn dùng rèm mi che lấp tất cả tâm sự, không để hắn nhìn thấu lòng nàng.
“Đây là ngân phiếu, xin Vương gia đếm kĩ.” Mộ Dung Tuyết hai tay đưa ngân phiếu cho hắn.
Ánh mắt Gia Luật Ngạn rơi trên xấp ngân phiếu, niềm vui trong mắt dần tối đi, nàng đến gặp hắn chỉ để trả tiền.
“Vương gia, tiền thiếp cũng trả cho chàng rồi, sau này có thể xong hết rồi chứ.”
Gia Luật Ngạn đứng yên bất động, dường như không hề nghe thấy lời nàng.
Mộ Dung Tuyết ngước lên, đối diện với ánh mắt hắn. Một Gia Luật Ngạn thế này nàng chưa thấy bao giờ. Nàng không nói rõ được đó là biểu hiện gì, trong ánh mắt dường như có xoáy nước chảy xiết, khiến nàng hơi sợ hãi.
“Nàng tưởng ta cần tiền của nàng sao?” Hắn không nhìn đến ngân phiếu trong tay nàng. “Chẳng qua ta chỉ muốn nàng trở về thôi.”
Mộ Dung Tuyết nhìn những sính lễ kia, cười nói: “Chúng ta đã hòa ly. Chúc Vương gia và Ngọc tiểu thư bách niên hảo hợp, răng long đầu bạc.”
Nói xong nàng đặt xấp ngân phiếu vào tay hắn. Hắn xoay tay nắm ngược lại cổ tay nàng, ngân phiếu tung tóe rơi xuống đất, bị gió thổi tứ tán.
Mộ Dung Tuyết cuống lên nhìn ngân phiếu dưới đất nói: “Mau buông tay, đừng để mất.”
Hắn nắm chặt tay nàng, “Chỉ cần nàng trở về, bao nhiêu tiền ta cũng cho nàng.”
Mộ Dung Tuyết cuống quít nói: “Điều thiếp cần cũng không phải là tiền.”
“Vậy nàng cần gì?”
Trong lúc khẩn cấp, Mộ Dung Tuyết buột miệng: “Điều thiếp cần chàng làm không được.”
Lòng chấn kinh, hắn im lặng nhìn nàng. Trong phút chốc, dường như có chân trời góc bể ngăn cách giữa hai người, hắn đoán không sai, điều nàng cần hắn không thể cho được.
Trong phút chốc hắn bỗng có cảm giác vô lực, dường như sắp không nắm nổi tay nàng nữa.
Nàng cảm nhận được lực đạo trên cổ tay yếu đi, liền dùng sức hất ra.
Đinh Hương, Bội Lan bên cạnh nhặt ngân phiếu đưa cho Mộ Dung Tuyết.
“Vương gia, chàng cất đi.”
Mộ Dung Tuyết đưa ngân phiếu cho hắn, nhưng hắn không nhận, chỉ rầu rĩ nói: “Nàng đem về đi. Sau này nếu không đủ cứ đến Vương phủ tìm ta lấy.”
Nói xong quay người rời đi.
Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ đúng là mình không nhìn lầm người, không phải hắn nhỏ nhen vô lại, chỉ là muốn tìm cớ để nàng quay về. Nhưng nàng không thể tự tìm đường chết nữa, nàng không thể nào cùng một bầy oanh oanh yến yến chia sẻ trượng phu, cũng không thể bắt chước kẻ khác, cầu xin chút dư vị thấp hèn.
Mộ Dung Tuyết rời khỏi Vương phủ nhưng không về nhà mà dạo quanh phố lớn hẻm nhỏ gần nhà mình suốt buổi chiều. Mở quán ăn cần phải tìm một cửa tiệm, tuy Gia Luật Ngạn không lấy món tiền này, sinh kế của nàng không còn vấn đề, nhưng cũng không thể nhàn nhã làm sâu gạo. Gia Luật Ngạn không phải thả nàng đi, nàng cũng không thể tự oán tự hối, mà càng phải sống cho ra hồn ra vẻ hơn.
Khi sắc chiều phủ khắp nơi nàng mới về đến nhà, cửa sân đang mở, bên trong có tiếng nam nhân, là Hứa Trạch? Bước vào nhìn thử, quả nhiên là hắn.
Trong tay hắn xách một bao rau củ, còn có một con cá sống đang nhảy nhót.
Mộ Dung Tuyết khẽ ngẩn ra.
Hứa Trạch đang nói chuyện với Mộ Dung Lân: “Bá phụ, hôm qua ăn chực một bữa thật sự rất ngại, đây là rau củ trong chùa trồng, tặng bá phụ nếm thử.”
Mộ Dung Tuyết nhìn con cá trong tay hắn cười dịu dàng: “Con cá này không phải trong hồ Phóng sinh đó chứ?”
“Không, không phải.”
Nàng chỉ cười với mình một cái mà Hứa Trạch cảm thấy lưỡi mình như cứng lại. Haiz, thật là uổng phí mười mấy năm niệm kinh, không ngờ lại bị một tiểu cô nương mê hoặc đến mức này. Nhưng Mộ Dung Tuyết hoàn toàn không biết mình đã hạ cổ trong lòng hắn, vẫn cười dịu dàng, “Công tử ăn cơm tối chưa?”
Hứa Trạch không biết ngượng nói: “Haiz, đột nhiên nhớ ra là ta chưa từng được ăn cá thì phải.”
Mộ Dung Lân thấy rằng hôm qua mình không nhìn lầm, tiểu tử này đã ưng A Tuyết rồi, lòng ông âm ỉ chút âu lo, ngay dưới tầm mắt của Gia Luật Ngạn, A Tuyết chắc không thể tái giá được nửa rồi, trừ khi là rời khỏi Kinh thành.
“Vậy được, tối nay nấu cá để công tử nếm thử.”
Ăn cơm tối xong, Mộ Dung Tuyết tiễn Hứa Trạch ra cửa. Mộ Dung Lân viện cớ uống rượu nhức đầu nên chỉ đưa tới dưới hiên, ông thật mong sao con gái nhanh chóng tìm được hạnh phúc mới.
“Công tử đi thong thả. Hôm nay không uống nhiều đó chứ?”
“Không. Tửu lượng của ta tiến bộ thần tốc lắm phải không?”
Mộ Dung Tuyết mỉm cười không đáp, hôm qua uống hai ly, hôm nay uống ba ly, vậy mà gọi là tiến bộ thần tốc.
“Ngày mai ta sẽ cố gắng uống bốn ly.”
“………” Ý là mai vẫn đến ăn chực nữa sao?
Mộ Dung Tuyết không nhịn được mỉm cười, “Công tử đi thong thả.”
Hứa Trạch chỉ đành lưu luyến quay đi.
Mộ Dung Tuyết đang định đóng cửa, đột nhiên trước mắt xoẹt qua một bóng đen, từ bờ tường bên trái có một bóng người đi đến.
Nàng giật thót, đang định hét lên thì phát hiện là Gia Luật Ngạn.
“Vương gia, sao chàng lại ở đây?”
Gia Luật Ngạn tức giận nói: “Người ta đến được còn ta thì không à?”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, lẽ nào hắn vẫn luôn ở ngoài này nhìn? Giọng điệu này là sao đây, sao lại chua ngòm như vậy?
Tối qua Gia Luật Ngạn đã ra lệnh cho thị vệ canh giữ gần Mộ Dung gia, chỉ cần Hứa Trạch đến là phải bẩm báo ngay. Lúc nãy hắn đang ăn cơm, nghe tin liền buông đũa đến ngay, quả nhiên lại thấy màn tiễn biệt tình cảm này.
Liên tiếp hai lần bị kích động, thật sự quyết không thể nhịn được nữa. Tối qua vì tự tôn, lại niệm tình nàng vi phạm lần đầu nên cũng miễn cưỡng nhẫn nhịn, hôm nay thật sự không nhịn nổi nữa.
“Sau này nàng không được cho hắn đến ăn cơm nữa.”
“Tại sao?”
“Hắn có mưu đồ bất chính với nàng.” Tới lui thường xuyên như vậy chỉ có một giải thích, là Hứa Trạch đang ngấp nghé Mộ Dung Tuyết của hắn.
“Không có, huynh ấy là chính nhân quân tử, luôn nghĩ cho người khác.”
“Nàng… đồ ngốc này…”
Hai chữ “Đồ ngốc” vừa thốt ra, Mộ Dung Tuyết tức giận đưa tay định đóng cửa lại, trong mắt hắn, nàng chỉ là đồ ngốc, hắn chưa bao giờ nhìn thấy ưu điểm của nàng.
Hắn đưa tay cản lại, vội vàng giải thích: “Ý ta là nàng đừng để hắn lừa.”
“Đa tạ Vương gia quan tâm.”
“Ta quan tâm nàng thì đã làm sao?”
Mộ Dung Tuyết cả kinh nhìn hắn, trời ạ, câu này mà hắn cũng nói ra được sao?
“Vương gia đi thong thả, thiếp phải đóng cửa rồi.”
Hắn đưa tay chặn cửa, Mộ Dung Tuyết đẩy tay hắn ra, ngón tay mềm mại mịn màng vừa chạm vào mu bàn tay hắn thì không nhịn được nữa, giấm ủ cả đêm cuối cùng cũng nổ tung, hắn ôm lấy vai nàng hôn xuống thật mạnh.
~*~
Mẹ Kim: Trò Tiểu Ngạn, mi phải cố lên, các độc giả đang rần rần lên lớp mi đó, mẹ Kim bị áp lực lớn lắm.
Gia Luật: Hôm nay ta đã nói cái gì gì đó rồi kìa.
Mẹ Kim: Cái gì?
Gia Luật: Lời yêu thương đó. (đỏ mặt)
Mẹ Kim: Đó mà là lời yêu thương à? Mi xem trò Tiểu Trạch kìa.
Gia Luật:……….