"Người xấu."
Vừa ăn bữa nhẹ do dì Lý làm, Khương Thanh Vũ vừa mắng mỏ anh, nhưng cô không thể kìm được khóe miệng đang nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Một cuộc điện thoại đã khiến cô đỏ ửng cả mặt, Cố Vân Dực thực sự có khả năng này. Nếu không phải trông anh có vẻ mệt mỏi thì chắc chắn cô sẽ không tha cho anh.
Mặc dù điện thoại đã tắt nhưng tin nhắn Wechat vẫn liên tục nhảy lên, tất cả đều là hình ảnh về thành phố xa lạ trong màn đêm.
Cùng lúc đó Âu Ninh nhắn hỏi cô đang làm gì, Khương Thanh Vũ vừa lấy máy tính bảng để vẽ tay ra gửi tin nhắn thoại, nói rằng cô đang vừa vẽ vừa trò chuyện với Cố Vân Dực.
Sau đó hộp thoại của Âu Ninh không còn xuất hiện tin nhắn nào nữa. Đêm yên tĩnh là thời điểm thích hợp để các loại cảm xúc dâng trào và lên men, thích hợp cho tình ý kéo dài, dù sao Âu Ninh cũng có bạn trai rồi, hẳn là cô ấy cũng đang mệt mỏi.
Có vẻ như Cố Vân Dực sẽ rất bận rộn trong vài ngày tới, Khương Thanh Vũ cũng có thời gian bình tĩnh lại để viết cốt truyện đồng thời cập nhập một số chương của bộ truyện tranh mà cô đã vẽ từ lâu.
Cố Chân ở nhà với cô, Âu Ninh và Tống Vũ Nhiên ở cùng cô khi ra ngoài, Cố Vân Dực bận rộn cũng tốt, mỗi lần cô nhận được điện thoại từ anh đều là sự ngạc nhiên và phấn khích, điều này khiến cô cảm thấy như hai người đang yêu đương cuồng nhiệt.
Người phụ nữ với khuôn mặt dịu dàng và điềm tĩnh liếc nhìn về phía màn hình điện thoại, đôi mắt chợt sáng lên, sự vui sướng và phấn khích không thể che giấu của cô trào dâng, hóa thành những bong bóng đầy màu sắc dưới ánh nắng. Đôi mắt hạnh trong veo cong lên thành hai hình lưỡi liềm, lông mi đan chéo vào nhau, khiến người đối diện cảm thấy chua loét.
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
"Tách tách."
"Cái này mà đăng lên khoảnh khắc trên Wechat, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ mình bị mù rồi."
Âu Ninh nhướng mày, nói xong liền đi nghe điện thoại. Khương Thanh Vũ làm bộ như không nghe thấy câu đùa của cô ấy nhưng trong lòng vẫn có chút cảm động.
Nếu một năm trước có người nói với cô rằng cô đang mong chờ một người đến với mình, cô sẽ coi người đó là kẻ điên.
Nhưng phải nói là, số phận thật tuyệt vời. Mấy ngày kể từ khi anh đi, cô thường xuyên mơ về lần đầu họ gặp nhau.
Trong con hẻm đâu đâu cũng là mùi cây cỏ, mưa rơi xuống đất làm lộ ra những mẩu thuốc lá lay động như có sự sống. Đôi mắt anh điềm tĩnh và lạnh lùng nhìn cô, ngón tay cầm ô thon dài và khỏe khoắn.
Hoặc ở bên bờ sông, hai người quay lưng vào dòng sông sương mù, anh nói với cô rằng cô là vị hôn thê nhỏ của anh.
Nhưng đáng tiếc, thời gian chỉ yên tĩnh ở nửa đầu, nửa sau của đêm khung cảnh đột nhiên thay đổi, thiếu niên tuấn mỹ biến thành một con sói đói mắt xanh. Nó tiến đến trong đêm, mây mù dày đặc che khuất đi ánh trăng, chặn cô trong khoang xe chật hẹp với thái độ tuyệt đối áp chế, nó càng ngày càng chiếm hữu cô.
...
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Thật lâu sau, tiếng động lại truyền vào tai cô, Khương Thanh Vũ sờ lên mặt mình, cũng may cô đã kịp thời tự nhéo mình một cái, cô vậy mà có thể nghĩ về chuyện này ban ngày ban mặt.
Thật trùng hợp, lúc này Cố Vân Dực lại gửi tới một tin nhắn.
Cố: Sao em không trả lời? Em lại nhớ thêm điều gì sao?
Thật là...... Sau này người này dù không còn điều hành công ty cũng có quá nhiều lựa chọn để thành công. Trước đây cô chỉ nghĩ rằng anh có thể kiếm cơm bằng gương mặt mình, nhưng bây giờ anh thậm chí còn mở ra một lựa chọn khác chính là lập rạp bói toán.
Khương Thanh Vũ im lặng giây lát, cô nói cô muốn đến giúp đỡ công việc cho Âu Ninh. Khi cô đề cập đến việc này cho Cố Vân Dực, anh lập tức dặn dò cô chú ý đến bản thân không được làm việc quá sức, còn gửi cho cô hình hoa hồng nhỏ.
"Thanh Vũ."
Âu Ninh dặn dò Bùi Chiêu, bảo cô ấy dẫn người đi lau sàn.
"Chiếc ghế sofa tớ mua trước đó đã về rồi, lát nữa sẽ được giao đến. Tớ xuống đó đợi đây."
Khương Thanh Vũ đi cùng cô ấy xuống tầng dưới, đỗ xe ở đây không dễ dàng gì, vì vậy họ phải đi bộ sang phía đối diện để đợi, cũng tiện tay mua hai ly đồ uống ở ven đường.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, dòng chữ to lớn trên nóc nhà là tên công ty con của Cố Thị, Cố Vân Dực đã từng thản nhiên nhắc đến nói khi cô đến đây lần đầu tiên.
Ánh mắt Khương Thanh Vũ thong thả nhìn quanh, chậm rãi đi bộ giết thời gian, đột nhiên cô cứng đờ người, ánh mắt dán chặt vào một điểm, miệng cắn ống hút hồi lâu cũng không buông ra.
Dương Huệ bước ra từ cửa xoay, mặc áo khoác dài và đi giày cao gót, tóc búi gọn gàng, chiếc vòng cổ bằng ngọc bích lấp lánh tinh xảo trong như một quý bà hoàn hảo.
Bà ta cũng nhìn thấy Khương Thanh Vũ, di chuyển tầm mắt hướng lên để tránh đi, bà ta liếc nhìn Khương Thanh Vũ, lông mày khẽ nhíu lại, trong nhất thời gần như không thể phát hiện ra.
Cửa hàng còn chưa mở cửa, vẫn còn việc phải làm nên khi Khương Thanh Vũ đến gặp Âu Ninh, cô mặc quần jean, áo nỉ và đi giày vải, buộc tóc đuôi ngựa ít thấy, làn da được phủ một lớp phấn nhẹ nên nhìn cô như một sinh viên non nớt.
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, Dương Huệ có chút khó chịu, nhưng lập tức thay vào đó một nụ cười.
"Thanh Vũ, cháu ra ngoài chơi với bạn à?"
Dương Huệ không biết nhiều về cô, cô cũng không muốn có quá nhiều người biết, hơn nữa cô cũng không đặc biệt thích bà ta, cô chỉ nở một nụ cười nhẹ như không, im lặng gật đầu rồi gọi một tiếng cô hai.
Lúc này có một cô gái cũng bước ra từ cửa, đi tới chỗ Dương Huệ và khoác tay bà ta, mái tóc dài bồng bềnh xõa ra sau tai, trong nháy mắt có một mùi hoa thoang thoảng bay tới.
Dương Huệ vỗ vỗ tay cô gái, mỉm cười giới thiệu: "Đây là vợ của Vân Dực."
"Đây là Lâm Khiết, là bạn từ nhỏ của Vân Dực và Tiểu Diễm, con gái nhà họ Lâm."
Cô gái mặc váy dài, dung mạo bình thường ưa nhìn, may mắn là có khí chất tao nhã, đứng bên cạnh Dương Huệ thì nhan sắc lộng lẫy cũng không thua kém gì.
"Là vợ của anh Vân Dực sao?"
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Cô ta cười nói: "Tôi không biết anh ấy đã kết hôn, thật là, anh Vân Dực chẳng thông báo gì cả."