Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 14: Nhật ký của Tiểu Lục Tử (hai)




Chào mọi người, ta là Tiểu Lục Tử, chính là thiếp thân nội thị của Hoàng đế trẻ tuổi nhất Đại Triệu Vương triều, đại tổng quản nội vụ. Không sai, ta lại tới nữa.
Lần trước nói đến nhiếp chính vương, lần này ta sẽ nói rõ hơn, ta biết các ngươi nhất định rất tò mò về chuyện của ngài ấy.
Nhiếp chính vương trong lòng ta rất vĩ đại, thời điểm lúc ta còn chưa vào cung đã nghe đến đại danh của ngài ấy, đương nhiên, khi đó y vẫn còn là hoàng tử.
Nghe nói nhiếp chính vương vô cùng vô cùng thông minh, biết nói từ khi còn rất nhỏ, học cái gì cũng đặc biệt nhanh, hơn nữa tính tình cũng tốt, không dễ nóng giận, được mọi người cực kỳ yêu mến. Bấy giờ, guồng nước mà dân gian đang dùng, cung tên kiểu mới trong quân doanh đều là do nhiếp chính vương phát minh ra, kỵ binh doanh chính thủ vệ kinh thành là do nhiếp chính vương huấn luyện ra, nghe nói trong đó tướng sĩ lấy một địch trăm hoàn toàn không thành vấn đề.
Sau khi nghe được ta vô cùng bội phục nhiếp chính vương, thẳng tới khi ta nhập cung, được phái đến bên cạnh tiểu chủ tử, rồi nhìn thấy nhiếp chính vương, ta mới phát hiện những lời đồn kia thực không chính xác. Nhiếp chính vương đại nhân rõ ràng mạnh hơn giỏi hơn gấp trăm lần so với lời đồn !
( Nhiếp chính vương đại nhân, cầu ôm đùi!)
Bỏ qua, điều này cũng không quan trọng, quan trọng là nhiếp chính vương đối với tiểu chủ tử vô cùng vô cùng tốt, tiểu chủ tử muốn cái gì nhiếp chính vương sẽ cho cái đó, tiểu chủ tử vừa khóc, nhiếp chính vương sẽ dỗ dành người, nếu có người bắt nạt tiểu chủ tử, hừ hừ, chỉ cần một ánh mắt đảo qua của nhiếp chính vương, người này liền hận không thể biến mất ngay lập tức(*).
Dù sao đi nữa, nhiếp chính vương sủng tiểu chủ tử lên tận trời, ngay cả tiên đế và đương kim Thái Hậu cũng xếp ở phía sau.
Khi tiên đế dần già đi, các hoàng tử hoàng tôn cũng dần trưởng thành, cuộc chiến tranh giành trữ vị ngày càng căng thẳng, mà tiểu chủ tử lúc đó tuổi còn nhỏ, lại ngốc ngốc đáng yêu, nên không ai xuống tay với người. Nhưng nhiếp chính vương thì không được như tiểu chủ tử, nhiếp chính vương thông minh, tuổi cũng thích hợp, tuy rằng y không tranh, nhưng không có nghĩa các hoàng tử hoàng tôn khác cũng bỏ qua cho y, cho nên đã xảy ra không ít chuyện, cuối cùng, nhiếp chính vương trực tiếp xuất cung lánh nạn.
Lúc nhiếp chính vương đi tiểu chủ tử vô cùng đau lòng, vụng trộm khóc hết mấy buổi tối, ta cũng cùng khóc, trong lòng cảm thấy may mắn vì tiểu chủ tử không biết nguyên nhân thực sự khiến nhiếp chính vương phải xuất cung, nếu không nhất định người càng thương tâm hơn nữa.
Sau một thời gian tiểu chủ tử cũng thôi khóc, dù sao người cũng còn nhỏ, trẻ con thì mau quên, lâu dần cũng quên mất nhiếp chính vương. Nếu như không phải nhiếp chính vương vẫn thường xuyên tặng đồ vào cung, tiểu chủ tử nhất định cái gì cũng quên sạch. Tất nhiên ta cũng thường xuyên nói về nhiếp chính vương cho tiểu chủ tử, dù sao y tốt với tiểu chủ tử như vậy, nếu để người quên đi ngài ấy, đến khi y trở về nhất định sẽ khổ sở.
Còn lại, sau này tiểu chủ tử đăng cơ, nhiếp chính vương hồi cung, các ngươi đều biết rồi, ta cũng không phải nói thêm.
Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất, ta rốt cục đã được xuất cung, lần đầu tiên xuất cung sau mười năm đó. Nhìn người đi qua đi lại trên đường khiến ta thực hưng phấn, nhưng tiểu chủ tử so với ta càng hưng phấn hơn nhiều, ta cảm thấy nhất định trên mặt người đã vui đến nở hoa luôn rồi, thực đáng yêu.
Ta còn theo tiểu chủ tử vào nhiếp chính vương phủ, gặp hai người rất cổ quái, một cô nương thích khóc, một thị vệ y như tòa núi nhỏ. Hai người này một khiến tai ta đau một khiến mắt ta đau, nhất là người sau, luôn xách cổ áo của ta lên. Không phải ta chỉ nhỏ một chút, lùn một chút thôi sao, sao dám nói ta giống tiểu cô nương chứ?
Nghĩ mà giận!
Rồi rồi không nói nữa, tiểu chủ tử kêu ta lén lấy kẹo cho người, may mắn tiểu chủ tử đang thay răng, bằng không, chậc chậc chậc, khẳng định cái gì cũng không ăn được.
Ưm, lần sau lại nói tiếp, ta gần đây học được rất nhiều chữ, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng giờ không kịp rồi, chờ lần sau rảnh ta lại viết tiếp. Gần đây ta đang học vẽ, không chừng lần sau ta có thể vẽ tiểu chủ tử cho các ngươi nhìn rồi.
(*) Nguyên văn raw: 摄政王一个眼神扫过来, 这人就恨不得去屎一屎了, 就算他不自己去屎, 摄政王也得把他弄屎.
Đây là QT: nhiếp chính vương một ánh mắt đảo qua đến, người này liền hận không thể đi thỉ nhất phân, liền tính hắn không chính mình đi thỉ, nhiếp chính vương cũng phải đem hắn lộng thỉ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.