Trên bầu trời chợt xuất hiện một tia sấm chớp, giáng thẳng xuống Trương đại nhân.
Ta nắm tay Tiểu Lê, nhanh chóng lùi về phía sau.
Trương đại nhân hoá thành một khối than dưới sấm chớp.
Cơn mưa chợt tạnh, cuồng phong nổi dậy.
Tất cả binh lính đều cung kính quỳ rạp xuống.
—— Thần nữ Hành Nhan lơ lửng trên bầu trời.
Ngũ sắc thần quang chiếu rọi khắp người ả ta, Hành Nhan khép mắt hững hờ, đôi mắt đẹp lộ ra biểu cảm thương xót, tựa như một vị thần lương thiện có lòng khoan dung với chúng sinh.
Chỉ có ta biết, dưới vẻ mặt từ bi của ả ta là lòng dạ ác độc nhất trên thế gian này.
“Quỳ xuống.”
Đôi môi ngọc ngà của Hành Nhan mấp máy, sự uy nghi chậm rãi đánh úp ta.
Ta cố gắng chống đỡ hai chân nhưng lại bị thần lực nghiền nát xương đùi, ngã xuống đất.
Mạc Thù cũng vậy.
Trong lúc giãy giụa, miệng vết thương đã được băng bó kỹ càng của hắn lại ứa m.á.u ra.
Dưới uy lực của thần nữ, chúng ta bây giờ không khác gì con kiến.
“Thú vị thật, lại là hai người các ngươi. Bị phế bỏ tu vi, giẫm đạp lên sự kiêu ngạo mà vẫn không chịu thuần phục à?”
“Hành Nhan!” Mạc Thù căm giận lên tiếng, “Xưa kia thần quân Khanh Ngô lấy thân mình trấn áp ác thú, ngươi lại dám vi phạm di nguyện của ngài ấy, xem bá tánh như heo chó!”
Tiếng xương cốt vụn vỡ vang lên.
Mạc Thù không phát ra được âm thanh nào nữa.
“Thần quân che chở bá tánh, nhưng bá tánh không có gì để đền đáp cho chàng.”
Hành Nhan chậm rãi mở bừng mắt, trong đôi mắt tràn ngập sự khinh miệt.
“Chẳng qua chỉ là một bầy kiến, có thể dâng lên mạng sống để hồi sinh thần quân là vinh hạnh của các ngươi. Kiếm Tôn trong mắt của ngô cũng không khác gì với những bá tánh khác – đều là phù du muốn bám vào đại thụ mà thôi.”
Ta lạnh lùng nói:
“Hành Nhan, trong miệng ngươi chỉ toàn sự khinh miệt, nhưng ngươi vẫn nhân lúc ta đang suy yếu mà phong ấn sức mạnh của ta. Sao vậy? Phù du nhỏ nhoi cũng phải khiến ngươi đề phòng à? Xem ra một “đại thụ” như ngươi chẳng qua cũng chỉ là loại miệng cọp gan thỏ mà thôi.” Một đôi ủng bằng ngọc bất chợt xuất hiện trước mặt ta.
Hành Nhan nâng cằm ta lên:
“Tiểu Ma Quân, phép khích tướng của ngươi không có tác dụng. Nhưng ngô đã là thần linh, đúng là nên vâng theo Thiên Đạo, cho bá tánh một cơ hội phản kháng.”
“Những thứ mà các ngươi muốn đều bị ngô phong ấn trên đỉnh núi Thương Lan. Đi giành lại sức mạnh của ngươi đi, sau đó…… Ngô sẽ hoàn toàn đánh tan hy vọng của các ngươi.”
Hành Nhan nở một nụ cười gian xảo.
Ả dễ dàng tiết lộ cho ta biết nơi cất giấu ma cốt, hẳn là còn có âm mưu khác.
Hành Nhan phất tay đẩy ta sai một bên, sai người bắt lấy Tiểu Lê.
“Vật tế không thể thiếu. Thôn Lưu Tuyền cần dâng lên 6000 người để hiến tế, nàng ta chính là một trong những người cuối cùng. Nhưng nếu hai người các ngươi tình nguyện c.h.ế.t cùng nàng ta, ngô cũng không ngăn cản.”
Hành Nhan nhìn về phía ta, cười sằng sặc.
Cảm giác đau nhức do bị nứt xương vẫn không ngừng truyền đến, ta chỉ có thể bất lực vươn tay về phía Tiểu Lê.
“Buông Tiểu Lê ra!”
Đây là thanh mai đã bầu bạn ta trưởng thành, là người hầu trung thành tận tụy của ta…… Cũng là người thân cuối cùng của ta.
Gò má Tiểu Lê xuất hiện hai hàng nước mắt.
Ánh mắt của nàng ấy quyết đoán không chút do dự.
“Tôn chủ, hãy sống sót. Thu hồi ma cốt, đi báo thù cho tộc nhân của chúng ta!”
“Không……”
Khi còn nhỏ, ta từng thề rằng nếu có ngày đoạt được vị trí Ma Quân, ta chắc chắn sẽ bảo vệ Tiểu Lê cho thật tốt.
Yêu quái hoa lê rất yếu ớt, luôn là đối tượng bị ức h.i.ế.p trong Ma giới xưa nay cá lớn nuốt cá bé.
Nàng ấy luôn trốn sau lưng ta.
Nhát gan như vậy, sao ta có thể yên tâm cho được.
Nhưng lúc này, thiếu nữ nhát gan lại đứng thẳng lưng, không chút sợ hãi bước về phía cái chết.
“Tiểu Lê may mắn đến mức nào mới có thể bầu bạn bên Ương Ương suốt cả trăm năm. Ương Ương, hẹn kiếp sau gặp lại……”
“Tạ Ương, hãy gặm nhấm nỗi đau khi mất đi người thân. Chỉ tiếc là Ma tộc không có trái tim, chỉ có thể trở thành dưỡng chất cho bể máu.”
Thần nữ niệm chú, mang theo binh lính và Tiểu Lê biến mất giữa bầu trời.