Ngực trái của ta liên tục truyền đến cảm giác đau đớn.
Mỗi một sợi dây thần kinh đều như bị xé rách.
Ta nôn ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Trong giấc mơ u ám, ta nhìn thấy mẹ.
Mẹ ta là Ma Quân tiền nhiệm, từ khi còn nhỏ đã cực kỳ nghiêm khắc với ta.
Bà ấy từng ra lệnh ép ta phải đích thân đánh c.h.ế.t vật nuôi của mình.
“Con có đau lòng không?”
Mẹ ta vừa cười sằng sặc vừa hỏi.
Ta gật đầu.
“Tại sao?”
“Vì con đã mất đi một món đồ chơi.”
Mẹ hài lòng xoa xoa đầu ta.
“Tuy rằng Ma tộc vô tâm, nhưng dù sao cũng sẽ có kẻ lạc loài. Mông Mông, đừng trách mẹ, đây là thí nghiệm thiết yếu trước khi con ngồi lên vị trí Ma Quân.”
“Con phải nhớ rằng vạn vật trên thế gian này đều phòng bị chúng ta, hỉ nộ ái ố của con đều phải vì bản thân mình. Khóc vì người khác, cười vì người khác đều là lãng phí tình cảm…… Là mẹ đã lo lắng quá nhiều. Chúng ta không có trái tim, vốn dĩ đã không đồng cảm được với người khác.”
Ta lúng túng gật đầu.
Cho dù Ma giới bị đảo điên, tộc nhân bị tàn sát.
Ta có ma cốt, vẫn luôn cho rằng “Ngôi vua và nô bộc của ta đã không có, điều này khiến “ta” tức giận”.
Ta không có trái tim, không tài nào cảm nhận được sự đau đớn khi c.h.ế.t đi.
Thứ gọi là thù hận, thật ra chỉ là nỗi hận của một mình ta.
Mãi cho đến khi mất đi ma cốt, ta cũng chỉ còn lại một khoảng không.
Nhưng cái c.h.ế.t của Tiểu Lê khiến ta nảy sinh tình cảm khác thường.
Ta không còn bi thương vì “ta mất đi” nữa, ta bắt đầu bi thương vì “cái c.h.ế.t của người khác”.
......
Cái c.h.ế.t của Tiểu Lê khiến ta sinh ra một nửa trái tim của con người.
Lúc ta tỉnh lại, Mạc Thù đang thổi chén cháo nóng.
“Ăn nhanh lên, ngươi đã ngủ suốt 3 ngày rồi.”
Hắn miễn cưỡng nhét muỗng vào trong miệng ta. “Ngươi phiền quá đi mất, trong lúc ngủ còn lải nhải, thi thoảng còn khóc lóc kêu lên mấy tiếng. Nếu là Ma Quân Tạ Ương, chắc chắn sẽ cảm thấy rằng chẳng qua chỉ mất đi một người thường xuyên bầu bạn bên mình mà thôi. Ma tộc m.á.u lạnh đến như vậy……”
Giọng điệu tràn ngập sự mỉa mai.
“Ta sinh ra một nửa trái tim, đã có được phần lớn cảm xúc.”
“Cái gì?”
Mạc Thù sửng sốt.
Cũng chẳng trách sao hắn lại không tin.
Chưa từng xảy ra chuyện Ma tộc sinh ra trái tim qua thời gian.
“Chuyện này không quan trọng. Việc cấp bách là phải lên núi Thương Lan trước.”
Núi Thương Lan là một ngọn núi tiên trên biển Trầm U.
Biển Trầm U không có sinh linh nào sinh sống, cũng không có thuyền bè lui tới.
Bởi vì vạn vật đều không thể trôi nổi trên đó.
Chỉ có thể ngự kiếm hoặc niệm chú mới có thể vượt qua biển này.
Đối với hai kẻ đã mất đi pháp lực như chúng ta mà nói, đây đúng là chuyện viển vông.
Ta: “Trong vòng trăm bước, chắc chắn sẽ có giải pháp. Vạn vật tương sinh tương khắc, ta không tin không có thứ gì có thể qua biển.”
Biển Trầm U nằm ở vùng cực bắc của Đông Châu.
Ta bị gãy xương đùi, cả đoạn đường phải chịu không ít khổ cực.
Trên đất liền còn có thể thuê người đánh xe.
Cố gắng hết sức để leo lên từng mỏm đá.
Những lúc như thế này, Mạc Thù sẽ mỉa mai ta:
“Ha ha, đường đường là Ma Quân, vậy mà ngay cả một ngọn núi nhỏ cũng không thể leo qua được, còn nói gì đến chuyện trả thù!”
Ta không thèm quan tâm đến hắn.
Bởi vì ta không còn cảm nhận được sự phẫn nộ thêm một lần nào nữa.
Mãi cho đến khi ta sức cùng lực kiệt, hắn sẽ lặng lẽ cõng ta trên lưng.
“Ngươi chậm quá. Hễ chậm một giây, Đông Châu sẽ có thêm một người chết.”
“Cảm ơn……”
“Nói ít thôi, giữ lại chút sức.”
Sau đó, mỗi khi phải băng qua một ngọn núi, Mạc Thù bèn dứt khoát cõng ta đi.
Kiếm tu cũng rèn luyện thể chất, sức khỏe của hắn rất tốt.