*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gừa: Mở hàng đầu năm nào <3 <3 <3
Lục Chỉ theo Nam Thừa Phong đi một vòng quan sát phòng nghỉ riêng của hắn.
"Đồ trang trí ở đây có thể bỏ bớt đi." Lục Chỉ chỉ đồ trang trí trên tủ âm tường sau bàn làm việc.
Nam Thừa Phong nhìn bóng dáng cậu, ánh mắt thâm thuý như tơ như võng chậm rãi phóng về phía người trước mặt, tựa như muốn bện nên một tấm lưới lớn bao phủ hoàn toàn người đó.
"Mặt tường này đổi màu đi liền ổn, màu đen thì áp lực quá."
Lục Chỉ xoay người, chớp mắt một cái, chân thành trong mắt Nam Thừa Phong vẫn như cũ, giống như u trầm lúc này chưa từng xuất hiện. Hai người tiếp xúc cũng khá thoải mái, Lục Chỉ cảm thấy tuy rằng Nam Thừa Phong là khắc tinh của cậu, lại là người cực có mị lực, nhưng ít nhất cậu nói cái gì, hắn đều sẽ nghiêm túc lắng nghe.
"Tôi nói nhiều như vậy anh có thể nhớ kỹ sao?" Lục Chỉ chớp chớp mắt.
"Lời em nói, tôi đều nhớ rất rõ." Nam Thừa Phong cười cười, hắn nói đến đường hoàng chính trực, Lục Chỉ nghe xong cũng chỉ nghĩ hắn nói giỡn.
"Vậy là tốt rồi."
"Đã 12 giờ, chúng ta đi ăn cơm nhé?" Nam Thừa Phong chỉ đồng hồ treo tường, "Trợ lý của em đang chờ em ở nhà ăn đấy."
"Được nha, cũng vừa lúc đói bụng."
Lục Chỉ vốn cũng không định ở lại ăn cơm, nhưng nghe thấy Chân Tùng đang ở nhà ăn thì cũng không cự tuyệt. Hai người đi vào nhà ăn, Chân Tùng cùng trợ lý Thân đang chờ ở trong.
Nhìn thấy nhà ăn tư nhân này Chân Tùng kinh ngạc cảm thán không thôi, trình độ xa hoa có thể so với khách sạn 5 sao, mà tất cả chỉ có một người có thể hưởng thụ. Sự xa xỉ của Lục Chỉ đã đủ làm hắn mở rộng tầm mắt, thế nhưng Nam Thừa Phong so với cậu còn cực hạn hơn.
"Nam tổng."
Nghe trợ lý Thân lên tiếng, Chân Tùng quay đầu liền nhìn thấy hai người đang đi vào nhà ăn. Hắn vừa muốn mở miệng gọi Lục Chỉ, không hiểu sao vừa nhìn thấy Nam Thừa Phong thì hạ thấp âm thanh một chút, "Ông chủ."
"Chúng ta xem phong thuỷ xong, cơm nước ổn thoả là có thể trở về rồi." Lục Chỉ cười tủm tỉm nói.
"Nga, được ạ." Chân Tùng đáp.
Nam Thừa Phong nghe thấy cậu phải về, đôi mắt trầm trầm nhưng vẫn chưa mở miệng nói cái gì.
"Em thích ăn cay không? Món cay Tứ Xuyên ở đây có hương vị không tồi đâu." Nam Thừa Phong nói.
"Đại sư, đầu bếp món cay Tứ Xuyên này là tôi cố ý mời chính gốc từ Tứ Xuyên, tuyệt đối chính tông." Trợ lý Thân phụ hoạ.
Chân Tùng nghĩ thầm, vừa nãy trợ lý Thân hỏi hắn về sở thích của ông chủ nhiều như vậy, thì ra là vì cái này. Vị Nam tổng này tuy rằng thoạt nhìn có chút khó ở chung, nhưng đối xử với ông chủ hắn thật ôn nhu săn sóc đâu. Chỉ là, Lục Chỉ lớn lên thảo hỉ, lại có năng lực, ai thấy cậu không khách khách khí khí thì cũng là cưng chiều cậu, Nam Thừa Phong cũng như thế, chỉ có thể nói lên mị lực ông chủ hắn quá lớn, cũng không ngoài ý muốn.
"Được nha! Tôi vẫn luôn muốn ăn món cay Tứ Xuyên chính tông đâu."
Lúc Lục Chỉ ở sư môn, bị các sư huynh trông coi rất kỹ nên rất ít khi được ăn món cay. Ở đây tuy rằng có món cay Tứ Xuyên nhưng lại không phải hương vị chính tông nhất, cậu vẫn luôn tính xem khi nào thì đi Tứ Xuyên thăm thú được đây.
Nam Thừa Phong gật đầu, trợ lý Thân mời hai người ngồi vào ghế lô. Chân Tùng theo thói quen muốn ngồi gần Lục Chỉ một chút, thuận tiện chiếu cố cậu ăn uống, ngẩng đầu vừa thấy Nam Thừa Phong đang nhìn hắn chằm chằm, lông tơ dựng lên, "Sao... Làm sao vậy, Nam tổng?"
"Bình thường quan hệ hai người tốt lắm sao?"
Lục Chỉ ngẩng đầu, Nam Thừa Phong vẫn trước sau như một duy trì nụ cười.
Chân Tùng vốn định nói khá tốt, không biết vì sao lại đổi thành, "Cũng... cũng không tệ lắm. Cậu ấy là ông chủ của tôi, cũng là ân nhân của tôi nữa."
"Phải không?" Nam Thừa Phong ngồi bên cạnh Lục Chỉ, cúi đầu ôn nhu nhìn cậu, "Em cứu mạng hắn?"
"Không đến nỗi như vậy, chỉ là có giúp qua." Lục Chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm thực đơn, nuốt nuốt nước miếng.
Hầu kết cậu lăn lộn lên xuống, chọc đến Nam Thừa Phong ánh mắt tối sầm, hắn mím môi mở miệng nói: "Em cũng thật có bản lĩnh."
"Cảm ơn đã khích lệ." Lục Chỉ chỉ chỉ thực đơn cười nói, "Tôi chọn xong rồi, anh muốn ăn cái gì?" Cậu đưa thực đơn cho Nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong cúi đầu nhìn cậu, ôn nhu cười nói: "Thật trùng hợp, món em chọn tôi đều thích."
Trợ lý Thân: Sao tôi nhớ rõ là ngài không thích ăn cay cơ mà!
"Phải không? Trùng hợp như vậy?" Lục Chỉ cảm thấy ngoài ý muốn.
"Đúng vậy, có lẽ đây là duyên phận đi." Nam Thừa Phong mỉm cười nhìn cậu.
Duyên phận? Lục Chỉ nghĩ đến mệnh cách mình bị hắn khắc, nhất định phải gặp khắc tinh Nam Thừa Phong này, nhìn một góc độ khác xác thật cũng là một loại duyên phận, bèn gật đầu.
"Có lẽ cũng đúng."
Tươi cười trên mặt Nam Thừa Phong càng đậm. Chân Tùng lưu ý ánh mắt hắn, hơi hơi cảm giác được một tia không ổn, Nam tổng này càng nhìn càng thấy nguy hiểm a... Có nên khuyên ông chủ tránh xa hắn chút không đây? Nhưng nhìn ông chủ nói chuyện với hắn còn rất vui vẻ, hơi khó nhằn a.
Nam Thừa Phong ngẩng đầu, nhìn trực diện Chân Tùng.
Chân Tùng suýt chút nữa té ngã khỏi ghế, vội vàng nhích nhích sang bên cạnh, "A, ông chủ, có hơi chật, tôi ngồi sang bên này nhé."
Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, muốn nói gì đó với hắn, lại thấy người khác không mở miệng, chỉ gật gật đầu.
Cậu quay sang nhìn Nam Thừa Phong, "Chúng ta ngồi cũng quá gần, anh có bị chật không?"
"Sẽ không, khoảng cách này nói chuyện dễ nghe rõ hơn."
"À, đúng rồi, lỗ tai anh hình như không được tốt cho lắm." Lục Chỉ bừng tỉnh nhớ tới.
Trợ lý Thân:??? Lỗ tai Nam tổng không tốt lắm?
Sao có thể, lúc trước còn có gián điệp thương mại trốn trong văn phòng nghe trộm cơ mật, núp sau cánh cửa không rên một tiếng, thế mà Nam tổng chỉ mới bước vào phòng, chỉ bằng tiếng hít thở liền đã bắt được người.
Trợ lý Thân vừa nghĩ vừa rót ly nước ép trái cây mát cho Lục Chỉ, Nam Thừa Phong cầm ly pha lê đưa đến trước mặt Lục Chỉ, Lục Chỉ nói cảm ơn, nhìn trợ lý Thân nói: "Trợ lý Thân, đừng bận rộn, ngồi xuống trước đi."
"Được." Trợ lý Thân ngồi bên trái Nam Thừa Phong, giữ một khoảng cách an toàn rồi ngồi xuống.
Lục Chỉ nhìn trợ lý Thân, cười nói với Nam Thừa Phong, "Thật ký quái, vì sao người ở đây đều sợ anh như vậy, anh cũng không có hung dữ mà."
Trợ lý Thân run run hàng mi.
Đôi mắt Nam Thừa Phong ôn nhu như nước, "Đúng vậy, tôi vẫn luôn bình dị gần gũi."
Trợ lý Thân hít một hơi thật sâu:..... Bình dị gần gũi...???
Giám đốc nhà ăn đang rót rượu vang đỏ cho Nam Thừa Phong thiếu chút nửa tay run đổ cả ra ngoài, nhanh chóng ổn định tinh thần.
"Nhất định là bởi vì anh là ông chủ của bọn họ." Lục Chỉ cười nói.
"Em nói đúng." Trước mặt Lục Chỉ, Nam Thừa Phong vẫn luôn giữ vững độ thống nhất ý kiến với cậu.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên. Chân Tùng gắp vài món ăn cho Lục Chỉ, lúc này Nam Thừa Phong cũng không có ngăn cản, mà lại chú ý đến thói quen cùng một ít kiêng kị của Lục Chỉ.
Lục Chỉ ăn đến thích thú, qua được một lúc, không đợi Chân Tùng mở miệng, Nam Thừa Phong đã chiếm trước tiên cơ khuyên nhủ: "Ăn cay nhiều không tốt cho dạ dày đâu."
Lục Chỉ mím môi, có chút luyến tiếc thả đũa xuống, nhưng cậu cũng không quá quen biết Nam Thừa Phong, cũng ngại tiếp tục, gật gật đầu.
Nam Thừa Phong đến chút biểu tình nhỏ nhất của Lục Chỉ cũng không buông tha: "Đến ăn chút điểm tâm ngọt, được không?"
Lực chú ý của Lục Chỉ nhanh chóng bị hấp dẫn, Nam Thừa Phong đưa điểm tâm ngọt tới, cậu nếm thử một miếng, là mousse khoai lang phô mai, rất thơm ngọt. Nam Thừa Phong thấy môi đỏ hồng nhuận của cậu đóng đóng mở mở, đầu lưỡi nhỏ vươn ra liếm liếm kem lạnh, hầu kết khi uống trà liền chậm rãi lăn lộn.
"Đúng rồi." Ăn xong điểm tâm ngọt, Lục Chỉ hỏi: "Bọn họ đều nói anh chán ghét phong thuỷ, nhưng tôi vừa mới nói nhiều như vậy, anh thật sự không có ý kiến gì?"
Nam Thừa Phong đôi mắt trầm trầm: "Tôi xác thực không thích phong thuỷ."
"Vì sao?"
Trợ lý Thân nghe vậy nghĩ thầm: Có dũng khí, đại khái đại sư là người đầu tiên dám hỏi chuyện này, thật ra hắn cũng tò mò, vì sao Nam tổng lại chán ghét phong thuỷ huyền thuật đến như vậy.
"Lúc mẹ tôi mang thai, bởi vì có một thầy phong thuỷ nói mệnh tôi quá cứng, sẽ khiến Nam gia cửa nát nhà tan, ông nội tôi tin những lời này, muốn mẹ tôi phá thai, mẹ tôi một mực không chịu, bị ông ấy kêu người đẩy từ trên lầu xuống, thiếu chút nữa một xác hai mạng."
"Cho nên anh chán ghét thầy phong thuỷ vì hắn ta thiếu chút nữa hại chết anh cũng mẹ anh." Lục Chỉ hiểu rõ.
Trợ lý Thân khiếp sợ. Hắn từng nghe nói qua Nam gia vì vấn đề người thừa kế mà phát sinh mâu thuẫn, lại không nghĩ rằng chuyện nghiêm trọng đến như vậy.
"Đó không phải lần đầu tiên ông nội vì tin lời thầy phong thuỷ mà làm chuyện sai trái. Sau khi tôi sinh ra, ông ấy vẫn như cũ không ngừng muốn diệt trừ tôi, làm cho ba mẹ tôi suýt nữa thì ly hôn."
"Tên thầy phong thuỷ kia đúng là nói bậy. Mệnh cách anh là mệnh cách tốt nhất trên đời, gia tộc các anh có anh, sẽ càng xuôi chèo mát mái, vinh hoa phú quý bất tận không ngừng." Lục Chỉ nói.
Nam Thừa Phong cười với cậu: "Cảm ơn em."
"Không cần khách khí." Lục Chỉ nói, "Tên thầy phong thuỷ kia là kẻ lừa đảo, nhưng trên đời vẫn luôn có người tốt lại có bản lĩnh nha."
Thanh âm của Lục Chỉ giống như đệm thịt dưới chân mèo đang đạp lên bông vậy, mềm mụp một phát ngay tâm, ngay lập tức Nam Thừa Phong thấy như tim cũng đều mềm nhũn trên người Lục Chỉ rồi.
Chưa sinh ra đã có người muốn dồn hắn vào cửa tử, hắn mang theo hận ý mà sinh ra, từ nhỏ đã không gần gũi người khác, cả người đầy lệ khí. Đối với người nhà cũng vẫn lạnh nhạt như băng, duy chỉ mẹ hắn là có thể làm hắn dỡ xuống chút phòng vệ. Lạc thú duy nhất của hắn chính là nhìn những bé cún nhỏ đáng yêu làm nũng với mình. Chỉ khi nhìn thấy những vật đáng yêu đó, tâm hắn mới có thể bình tĩnh lại, mới có kiên nhẫn chờ đợi từ từ diệt trừ người muốn thương tổn hắn và người nhà, đặc biệt là mẹ hắn.
Ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lục Chỉ, Nam Thừa Phong cái gì cũng không nghĩ được, hắn chỉ cảm thấy người hắn chờ đã xuất hiện rồi. Tựa như mặt trời chú định mọc từ hướng đông, lặn ở hướng tây, tất cả đều là chú định, là của hắn, nhất định phải thuộc về hắn.
"Nghe em." Nam Thừa Phong ôn nhu trả lời.
Hắn nguyện ý vì Lục Chỉ mà thay đổi cách nhìn, cũng là vì hắn.
Lục Chỉ cười cười, Nam tổng này thật dễ nói chuyện, cậu nói gì đối phương cũng đều đồng ý cả.
"Sau đó thì sao? Anh có giảng hoà với ông nội không?"
Nam Thừa Phong cười cười: "Không có, ông ấy qua đời."
Hô hấp trợ lý Thân căng thẳng, đẩy đẩy mắt kính, tận lực không lộ ra sự sợ hãi nơi đáy mắt.
"Vậy thật là tiếc nuối."
"Đúng vậy." Nam Thừa Phong cúi đầu, tâm trạng có chút ảm đạm.
Người càng cường đại, khi yếu ớt lại càng có vẻ bất lực, Lục Chỉ vỗ vỗ bả vai Nam Thừa Phong.
"Không sao, tôi tin ông ấy dưới suối vàng đã nhận ra sai lầm của mình."
Trợ lý Thân cúi đầu uống ngụm trà, hắn không thể không thừa nhận, Nam tổng của bọn hắn tâm cơ thật sự quá sâu...
Ánh mắt Nam Thừa Phong dừng lại trên cánh tay trắng nõn đang đặt trên vai mình, hắn rướn người lại gần thêm, gần đến mức cơ hồ có thể cảm giác được hô hấp của Lục Chỉ, "Cảm ơn em."
"Không có gì." Lục Chỉ muốn rút tay lại, Nam Thừa Phong lại nắm lấy tay cậu.
Lục Chỉ sửng sốt, chớp chớp mắt, làm gì đấy?
"Tôi xem mấy giờ rồi." Nam Thừa Phong cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay Lục Chỉ, vẫn không buông tay.
"À." Lục Chỉ cũng cúi đầu nhìn giờ, "Sắp 1 giờ rồi, chẳng trách thấy có chút lâu."
Nam Thừa Phong vẫn không thả tay cậu ra, quan tâm hỏi, "Mệt? Có muốn lên phòng nghỉ của tôi nằm chút không?"
Lục Chỉ vội xua tay, làm gì có đạo lý mới quen biết ngày đầu tiên đã ngủ lại phòng nghỉ riêng của người ta chứ.
"Đa tạ Nam tổng khoản đãi, chúng tôi phải về rồi."
Hai mắt Nam Thừa Phong thâm trầm, mỉm cười gật đầu, không có cưỡng ép giữ cậu lại, rốt cuộc, tương lai vẫn còn rất dài.
"Để tôi đưa em về." Nam Thừa Phong nói, "Vừa lúc chiều nay tôi cũng không có việc gì."
Trợ lý Thân:??? Buổi chiều không có việc gì? Ngài hôm qua còn nói chiều nay sẽ mở họp đâu.
"Không cần đâu, Chân Tùng có lái xe tới." Lục Chỉ nói.
"Vậy để tôi đưa em ra bãi đỗ xe." Nam Thừa Phong nói.
"A?" Chân Tùng hơi giật mình, nghĩ thầm Nam tổng cũng nhiệt tình quá mức với ông chủ rồi nha.
Hắn nghĩ đến phí cảm ơn Lục Chỉ xem phong thuỷ của Nam Thừa Phong, quả thực là giá trên trời. Đáng tiếc là bị Lục Chỉ tịch thu, kêu hắn cầm đi làm từ thiện, bằng không mấy con số trong thẻ hắn lại được nhân đôi rồi. Người có tiền có khác, bất quá cũng chứng mình Nam Thừa Phong thật sự rất coi trọng Lục Chỉ. Chỉ là, Chân Tùng đã gặp qua quá nhiều nhân vật lớn khách khách khí khí với Lục Chỉ, trong chốc lát chỉ nghĩ do hắn cảm kích Lục Chỉ hỗ trợ, vẫn chưa suy nghĩ xa xôi gì.
Bốn người đi đến bãi đỗ xe. Nhân viên đi ngang qua thấy Nam Thừa Phong xuất hiện, liền lộ vẻ khiếp sợ. Nam Thừa Phong chỉ xuất hiện ở tầng làm việc của mình, phòng khách lầu một, cùng bãi đỗ xe riêng, rất ít khi xuất hiện ở những nơi khác trong công ty. Mọi người không dám nghị luận, ánh mắt giao nhau, trong mắt đều là kinh hãi.
Bọn họ ai ai cũng thấy, Nam tổng đối xử với thiếu niên đáng yêu kia cực kỳ đặc biệt, không khỏi nghĩ thầm xem người này rốt cuộc có địa vị gì.
"Là phong thuỷ sư."
"A?" Một nhân viên quay đầu nhìn Nghiêm Khang, "Nghiêm tổng, ngài nói thật á?"
"Nhưng không phải Nam tổng ghét nhất là phong thuỷ sư sao? Vị phong thuỷ sư này hẳn phải rất có bản lĩnh đi."
"Đúng là rất có bản lĩnh." Nghiêm Khang cảm thán, nói về mặt nào cũng đều rất có bản lĩnh.
"Dù sao, về sau có thấy cậu ấy, thái độ phải tốt lên, sủng lên trời là được." Nghiêm Khang từ từ nói, nói không chừng còn nhờ cậu ấy thổi gió làm Nam tổng giảm bớt áp lực lên người bọn họ đâu.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt nhìn Lục Chỉ lại càng thêm kính sợ.
Chân Tùng đi đến bãi đỗ xe, bước nhanh qua, lắc lư nửa ngày cũng không tìm ra xe của mình.
"Sao vậy?" Lục Chỉ hỏi.
"Xe tôi đâu rồi?" Chân Tùng nghi hoặc.
Trợ lý Thân chỉ chỉ một chiếc trong bãi, "Nhìn bản số xe, chắc là của cậu đó."
Chân Tùng nhìn chiếc xe trước mặt mới tinh như mới từ cửa hàng xe 4S lấy ra, kinh ngạc không thôi.
"Thật đúng là chiếc này, các người có cả dịch vụ rửa xe,... còn cả đánh sáp?"
Trợ lý Thân cười cười, xem như cam chịu. Hắn không nói thẳng cho Chân Tùng, xe hắn ta dơ quá mức chấp nhận, công ty bọn họ không cho phép xe dơ như vậy xuất hiện. Hơn nữa, người Nam tổng coi trọng sao có thể ngồi trong loại xe này được chứ.
Nam Thừa Phong tuy rằng không quá vừa lòng với xe của Chân Tùng nhưng lại cái gì cũng chưa nói, chỉ thay Lục Chỉ mở cửa xe, ôn nhu dặn dò, "Trên đường cẩn thận."
"Cảm ơn." Lục Chỉ cười nói.
Nam Thừa Phong lơ đãng thoáng đặt tay lên eo dìu cậu lên xe. Sau đó, hắn nhìn Chân Tùng, ý cười nơi đáy mắt thoáng chốc tan biến. "Lái xe phải chú ý an toàn."
Tâm Chân Tùng run lên, "Vâng, vâng."
Nam Thừa Phong nhìn theo Lục Chỉ rời đi, mãi đến khi không nhìn thấy xe nữa mới xoay người quay vào.
"Đã điều tra xong?"
Trợ lý Thân lập tức trả lời, "Vâng, Nam tổng."
Những món đặc trưng của ẩm thực Tứ Xuyên:
Lẩu cay Tứ Xuyên
Đậu hủ Ma Bà (Mapo tofu)
Mì Dan Dan (Dan Dan Mian)
Cá nấu dầu cay (Sichuan oil-boiled fish - Shui zhu yu)
Gỏi thịt bò và dạ dày dầu cay (Fuqifeipian)
Hoành thánh dầu ớt (Hongyou Chaoshou)
Gỏi gà cay (bang bang ji)
Xiên que ngâm cay (chuan chuan xiang)
Kiến bò cây (Mayi shang shu)
Thịt thỏ xào cay (Er jie tu ding)
Mousse khoai lang phô mai