Vẻ ngoài của Phượng Dần rất gây chú ý. Loại vẻ đẹp này như một bông hoa mẫu đơn diễm lệ trong thời kỳ nở rộ, cho dù đi đến nơi nào thì cũng lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của mọi người. Sự chú ý này cũng không làm anh ta nếm được sự thua thiệt nào trong tay mấy cô gái, cái gọi là vẻ ngoài như hoa tựa ngọc chính là để hình dung anh ta. Chỉ là một câu vừa nãy Phượng Dần nói trong hôm nay không chừng thật sự đúng, hôm nay anh ta ra cửa không chọn ngày tốt, đây là một việc đã xác định, nếu không anh ta nhất định sẽ không gặp phải cô gái tên Lưu Hỏa này.
Sau khi vỗ đầu một cái, Phượng Dần lập tức lén hỏi Vũ Dạ Trường Ca cô gái tên Lưu Hỏa có tổng giá trị thực lực bao nhiêu để tính toán chênh lệch giữa hai bên, còn rất biết điều uất ức trốn sang bên than thở vận may của mình đã bay đi.
Hạ Mạt chả thèm nhìn cái tên đàn ông như hoa mẫu đơn này mà tựa vào tường nhắm mắt, nhớ lại việc tiến đánh bản sao Hiệu Uý Mộ Địa cùng với một số kỹ năng. Phó bản này là phó bản cấp thấp nhất trong Bạch Ích Châu, cũng là một phó bản mà tất cả người chơi nhất định phải vượt qua trong Bạch Ích Châu, không có nguyên nhân nào khác, đơn giản là nếu không tiến đánh phó bản này, như vậy sau này trang bị của người chơi nhất định sẽ bị quái vật trên bản đồ đánh hư. Phó bản trong Bụi Trần rất khó, không chỉ có tầng tầng lớp lớp cơ quan, mà khi nhân vật chết thì cũng chẳng khác nào người chơi đó chết. Mà bây giờ trong trò chơi còn chưa có chức nghiệp trị liệu tương tự như Mục Sư, cho nên nếu muốn không bị thương thông qua phó bản, vậy thì trên cơ sở mà nói là một việc vô cùng khó khăn.
Trong phó bản còn có một vài việc không thể ngờ tới, càng làm cho sự mạo hiểm này khó khăn nặng nề. Đây cũng là lí do chính vì sao đến bây giờ mà vẫn chưa có người chơi tiến vào phó bản, chẳng ai muốn hy sinh không công, trong tình huống không nắm chắc được thứ gì hoặc độ không nắm chắc không lớn, việc chờ đợi vẫn là phương án tốt nhất.
Từ một khía cạnh nào đó mà nó, đây là một đội cảm tử quân. Chẳng qua, Hạ Mạt càng muốn đem nó trở thành đội thứ nhất vượt ải.
Thật ra, ở Bạch Ích Châu có rất nhiều công hội đều đang tính toán mở ra phó bản này, chỉ là tất cả mọi người đều sợ thương vong, sợ bị thương tật, cho nên đến bây giờ vẫn không có ai, không có một đội ngũ nào tiến đánh phó bản này.
Hạ Mạt lẳng lặng suy nghĩ cách đánh phó bản này, tuy rằng thời gian đã trôi qua nhiều năm, nhưng Hạ Mạt là người đã từng đánh qua phó bản thứ nhất này mặc dù thời gian dành vào nó có hơi lâu, cho nên các kỹ thuật đánh phó bản này cô vẫn còn nhớ rõ ràng. Trong lúc cô đang tỉ mỉ nhớ lại thì nghe được một tiếng nói dễ nghe truyền đến. Đương nhiên, nếu là một giọng nữ hơi dễ nghe thì Hạ Mạt chẳng bao giờ để ý, nhưng nội d ung lời nói này lại làm cô cảm thấy có chút thú vị.
Chỉ nghe thấy cô ta nói: "Phượng Dần, đầu tiên đưa tiền đặt cọc cho em, rồi muốn kéo thế nào thì kéo. Anh có hiểu không?"
Bởi vì vẻ mặt say mê vừa rồi của Phượng Dần làm Hạ Mạt có ấn tượng không tốt đối với tên đàn ông như hoa mẫu đơn này cho nên khi nghe thấy một câu nói chế giễu như vậy khiến cô phải nhìn người nói ra câu đó them vài lần. Đó là một cô gái có khuôn mặt khá là dễ nhìn, nhưng đôi mắt kia rất sáng ngời, làm cho khuôn mặt bình thường kia có vẻ sinh động hơn.
Cô gái này lại là em gái của Phượng Dần, cô ta tên là Phượng Mão. Chẳng qua quan hệ giữa hai người hiển nhiên không tốt lắm.
Phượng Mão là một cô gái có thực lực rất mạnh, tay cô cầm song chùy, cơ thể hơn khom xuống, luôn tiên phong đi đằng trước đội ngũ. Đôi mắt của cô tỉnh táo nhìn xung quanh, lý trí phân tích tình huống xung quanh, phản ứng rất là nhanh nhẹn, có vài lần gặp phải cơ quan đều được cô ta phát hiện.
Một đường tiến vào, Hạ Mạt đánh giá năng lực Phượng Mão rất cao, chỉ là không hề sinh ra cái suy nghĩ phân cao thấp gì. Nhiều năm chiềm đắm trong trò chơi khiến sự nhiệt huyết của cô lạnh xuống, mấy việc tranh phong đối lập vân vân kia đã sớm rời khỏi phạm vi suy nghĩ của cô, mục tiêu của cô chính là sống đến cuối cùng.
Bỗng nhiên, Phượng Mão ở hàng tiên phong dừng lại cước bộ, cô hạ thấp tiếng nói nói: "Dường như đã xuất hiện quái vật."
Lời cô còn chưa dứt, chỉ thấy Hiểu Phong Tàn Nguyệt mạnh mẽ kéo cô sang một bên, Vũ Dạ Trường Ca cũng nhanh chóng nói: "Mọi người nhanh chóng trốn đi."
Hạ Mạt ung dung tránh sau một khố bia lớn. Đây là chỗ khó thứ nhất trong Hiệu Uý Mộ Địa, từ dưới đất chui ra một tiểu đội trưởng đầu lâu, tốc độ của nó cũng không nhanh nhưng sức lực lại rất mãnh liệt, công kích cũng theo đó mà rất mạnh mẽ, hơn nữa trong lúc nó ngầm nhảy ra, trong phạm vi năm thước ra một kỹ năng chém giết, đã từng có hai người chơi đồng đội của Vũ Dạ Trường Ca đã chết trong đây. Cho nên Vũ Dạ Trường Ca đối với lần đi này rất hồi hộp căng thẳng, vừa mới tới nơi này, lông tơ toàn thân anh ta đều có cảm giác như dựng đứng lên.
Trốn chung với Hạ Mạt sau mộ bia còn có một người, Hạ Mạt liếc anh ta một cái thì nhìn thấy anh ta híp mắt cười, khuôn mặt như hoa mẫu đơn nở rộ, cô cảm thấy huyệt thái dương trướng đau lên.
"Lưu Hỏa em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em." Phương Dần đã từng tới bản sao này nên biết rõ việc gì sẽ phát sinh tiếp theo. Bàn tay trên người Hạ Mạt càng không có ý muốn rút lại mà càng lúc càng sờ đi lên.
Hạ Mạt hờ hững quay đầu, tập trung xem xét tình hình phía trước.
Mà Phượng Dần còn đang cúi đầu kề sát tai cô an ủi: "Một lát sau sẽ có rất nhiều đầu lâu nhảy ra, nếu em sợ thì có thể tránh vào trong long anh, chỉ là đừng kêu ra tiếng, dường như nó rất mẫn cảm với tiếng động..." Lời của Phượng Dần còn chưa nói xong thì trước mắt đã hoa lên như có thứ gì đó lướt qua. Đợi đến khi tập trung nhìn vào, anh ta mới phát hiện Hat Mạt vừa mới ở trước mặt anh ta không biết đã trốn từ chỗ nào ra ngoài, lấy tốc độ cực nhanh vọt đến tiểu đội trưởng đầu lâu kia.
Một màn này tới rất đột nhiên, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Vũ Dạ Trường Ca nhìn bóng dáng Hạ Mạt loáng một cái đã đánh về tiểu đội trưởng đầu lâu, trong đầu chỉ có một câu loé lên: "Xong rồi, cô gái này chết chắc rồi."
Rắc rắc!
Một tiếng động thanh thúy có chút chói tai từ đằng trước truyền đến.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Chỉ thấy cơ thể cao lớn của tiểu đội trưởng đầu lâu kia nhảy ra từ dưới đất, trên mặt đất để lại một lỗ thủng thật to, mà hai lưỡi búa trong tay nó đang đánh tới hạ Mạt đang chạy về phía nó. Tất cả mọi người đều không có gan nhìn thẳng sự việc này, nhưng cố tình trong một giây đó, Hạt Mạt lại có thể có vận khí tốt mà ung dung vọt qua đôi búa kia, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh tới trên đầu tiểu đội trưởng đầu lâu
Tiếp theo, tất cả mọi người đều nghe được tiếng động vang giòn kia.