Trấn Hồn

Chương 105:




Cánh tay nguyên bản chỉ nhẹ đỡ Thẩm Nguy của Triệu Vân Lan đột nhiên siết chặt.

Dưới ánh mắt hoặc nghi vấn, hoặc khẩn trương, hoặc ý tứ không rõ của mọi người, Thẩm Nguy rốt cục gật đầu.
“Quỷ Vương lấy bản thân làm vật dẫn thả hỗn độn ra, ta dùng ba đạo cổ ấn Hậu Thổ đại phong ngăn nó lại dưới lòng đất,” Thẩm Nguy nói, “Mặt khác trong tiểu trấn biệt thự bị Trảm Hồn đao chém ra một vết nứt, hiện tại có thể thoát ra một chút, nhưng hẳn là không quá mức nghiêm trọng.”
“Nữ Oa tiêu tán đã mấy ngàn năm, Hậu Thổ đại phong cổ ấn sức mạnh có hạn, ngươi có thể ngăn nó được bao lâu?”
Thẩm Nguy: “Nhiều lắm là nửa ngày.”
Mọi người chìm trong trầm mặc, Uông Chủy nhỏ giọng hỏi: “Hậu Thổ đại phong rốt cuộc là cái gì?”
Tang Tán khẽ kéo cô một cái, vươn ngón trỏ dựng thẳng bên môi, ý bảo cô không cần nhiều lời____Những gì bọn họ nói Tang Tán tuy rằng chỉ có thể nghe hiểu bảy tám phần, nhưng hắn từng giúp Triệu Vân Lan truy tra thượng cổ bí văn, trước sau góp nhặt nghe ngóng, lúc này cũng hiểu được hơn phân nửa.
Thần Nông Dược Bát gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Nguy, ép hỏi hắn: “Vậy thượng tiên ngươi định làm thế nào đây?”
Thẩm Nguy thản nhiên đón ánh mắt của lão, cầm tay Triệu Vân Lan bình tĩnh nói: “Làm theo hứa hẹn năm đó của ta.”
Thái độ bình tĩnh thản nhiên này của hắn làm cho Thần Nông Dược Bát sửng sốt ngây người, một hồi lâu, ánh mắt lão rơi xuống đôi tay hai người nắm cùng một chỗ, sắc mặt thay đổi vài lần, rốt cục vẫn là không biểu lộ cái gì, cứng ngắc dời mắt đi, thanh âm có chút mất tự nhiên nói: “Ta có thể làm gì cho ngươi?”
Thẩm Nguy đảo mắt qua nhóm người người quỷ quỷ trước mặt, không nhanh không chậm mở miệng: “Năm đó Côn Luân Quân dùng tứ thánh phong bốn trụ, khi đại phong buông lỏng, tứ thánh ứng kiếp xuất thế, tái hiện nhân gian, hiện tại tất cả đã ở trong tay ta, ta cần phải chống giữ tứ trụ nối liền trời đất một lần nữa, hi vọng các vị có thể giúp ta áp trận.”
Thời điểm Thẩm Nguy nói như vậy, trên phố đồ cổ chợt xuất hiện một trận đồ bát quái cực đại, chỉnh tề vuông vức, bốn góc nổi lên tứ tượng Thiếu Âm, Thái Dương, Thiếu Dương, Thái Âm, phân biệt chỉ về bốn hướng đông tây nam bắc.
Sau đó Sơn Hà trùy dài nhỏ xuất hiện từ lòng bàn tay Thẩm Nguy, lớn dần cao dần cơ hồ trở thành hình dáng thẳng đứng chọc trời như trên núi tuyết, dừng lại trên ngôi Huyền Vũ, từ Sơn Hà trùy phát ra tiếng nổ, một cái nhật quỹ thoát ly mà ra, ầm ầm xoay tròn tới ngôi Bạch Hổ, Công Đức bút tước thành từ đại thần mộc ngòi viết trời cao, rơi xuống ngôi Thanh Long, cuối cùng là Trấn Hồn đăng không có bấc đèn, vẫn ảm đạm không chút ánh sáng đi theo chỉ dẫn của Thẩm Nguy dừng tại ngôi Chu Tước.
Triệu Vân Lan: “Từ từ đã, Trấn Hồn đăng không phải vẫn ở Diêm Vương điện sao?”
Thẩm Nguy: “Vừa rồi ta chậm lại một chút, thuận tay lấy nó về đây, cái ở Diêm Vương điện chỉ là thủ thuật che mắt.”
Hắn nói xong, còn như thể có chút xấu hổ với hành vi mượn gió bẻ măng của mình mà hơi hơi cúi đầu: “Thời điểm đặc biệt, thủ đoạn không đàng hoàng, hổ thẹn.”
Triệu Vân Lan: “……”
Thẩm Nguy kéo một bàn tay của Triệu Vân Lan, nhẹ giọng nói: “Sẽ hơi đau.”
Nói xong, Triệu Vân Lan chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình bị cái gì đâm một cái, đọng lại một giọt máu tròn trĩnh nho nhỏ, giọt máu lập tức bay vào trong Trấn Hồn đăng, gợn lên một sợi tơ máu cực mảnh.
Tiếp đó Thẩm Nguy tháo xuống mặt dây chuyền nhỏ bất cứ lúc nào cũng không rời khỏi cổ hắn, mở nắp, nhẹ tay đổ ra, một cụm hoa lửa bé xíu theo tay hắn chỉ bay ra ngoài, vừa lúc dừng lại trên đường tơ máu ngưng thành bấc đèn, trong Trấn Hồn đăng dâng lên một vầng sáng mỏng manh như ánh đom đóm.
Thẩm Nguy cúi đầu, ngậm ngón tay bị thương của Triệu Vân Lan vào miệng.
“Chờ chút, chỉ như vậy thôi sao?” Triệu Vân Lan hỏi, “Cái tên Diêm Vương gì gì đó không phải nói muốn rút hết máu trong tim ra mới được à?”
“Tay đứt ruột xót.” Thẩm Nguy nói, “Trấn Hồn đăng đã không có bấc đèn mấy ngàn năm, Địa Phủ là muốn cầu một pháp bảo giữ bình an, muốn Trấn Hồn đăng cháy mãi thiên thu vạn đại, ta chỉ có nửa ngày thời gian để phong ấn tứ trụ lần nữa, một giọt là đủ rồi.”
Tới đây, Thẩm Nguy ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Côn Luân Quân lấy thân phận sơn thánh tôn quý mà gia phong tứ trụ, tuy rằng ta kế thừa ba sáu sơn xuyên, nhưng mà trời sinh dơ bẩn, rốt cuộc không thể thành lập được bất cứ liên hệ nào với tứ thánh, khẩn cầu chư vị nếu có thể thì giúp đỡ một phen, vô cùng cảm tạ.”
Hắn trở lại diện mạo vốn có, tóc dài nhẹ buông, một chút yêu khí trời sinh cùng với khí chất quân tử đoan chính như ngọc vừa mâu thuẫn lại hòa quyện với nhau một cách kì dị, chính là tao nhã vô song không lời nào tả nổi.
Không một ai có thể cự tuyệt hắn.
Uông Chủy và Tang Tán liếc nhau, sóng vai đi tới dưới Sơn Hà trùy, Đại Khánh ngậm chiếc chuông vàng trên cổ, quay đầu hướng về Công Đức bút, lão Lý khiêng gậy xương lớn nhìn bên này lại nhìn bên kia, rốt cuộc vẫn treo trên cây gậy một con cá nướng vàng giòn, đi theo Đại Khánh, Lâm Tĩnh lấy ra chuỗi phật châu một trăm linh tám hạt, đứng thẳng dưới Luân Hồi quỹ.
Thần Nông Dược Bát vừa muốn đi lên, Triệu Vân Lan bỗng nhiên mở miệng gọi lão lại: “Này, ai kia ơi.”
Thần Nông Dược Bát trong thân thể ba Triệu quay đầu lại: “Ai kia?”
“……” Triệu Vân Lan, “Lão đừng có chiếm tiện nghi không thấy đủ nha, thật sự tưởng mình là cha người ta sao hả___Qua đây tí, ta nói với lão cái này.”
Thần Nông Dược Bát có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, đi tới một bên với Triệu Vân Lan: “Côn Luân Quân mời nói.”
Triệu Vân Lan lưng tựa đại hòe thụ, cúi đầu xuống thoáng nhìn, dưới tàng cây đại hòe thụ thoạt nhìn vô cùng bình yên, tuyệt không giống như đang trấn áp cái gì nghiêm trọng lắm…hơn nữa lại chỉ còn có nửa ngày. Hộp thuốc lá của y đã hết nhẵn, liền thò tay vào túi ba Triệu lấy ra một hộp khác, không chút khách khí coi là của mình, châm lên.
Trầm mặc một hồi, Triệu Vân Lan mới thấp giọng nói: “Kỳ thật là ta có chút muốn cầu lão đây.”
Thần Nông Dược Bát nhẹ giọng: “Không dám.”
“Thật sự,” Triệu Vân Lan nói, “Ba mẹ ta chỉ có một thằng con này, vốn dĩ nên chăm sóc cho bọn họ đến lúc trăm tuổi, không ngờ lại không còn kịp nữa, cứ cho là không kịp, ta cũng không muốn để bọn họ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lão nghĩ cách cho ta cái.”
Thần Nông Dược Bát im lặng một hồi: “Ta…… không hiểu ý Côn Luân Quân cho lắm.”
Triệu Vân Lan: “Đừng giả bộ hồ đồ, ta thấy lão biết rõ mà.”
Thần Nông Dược Bát nhìn y thật lâu: “Cho nên xét đến cùng, vẫn là bởi vì ngươi đáp ứng cùng Trảm Hồn sứ đồng sinh cộng tử cho nên hắn mới có thể quyết đoán thực hiện lời hứa sao?”
“Đánh rắm,” Triệu Vân Lan thản nhiên lườm lão một cái, chẳng chút để tâm phun ra một hơi khói thuốc, “Chuyện nào ra chuyện đó, lão nghĩ ông đây bán mình chắc?”
Thần Nông Dược Bát tự biết nói lỡ, cúi đầu trầm mặc hồi lâu: “Ta hiểu rồi.”
Triệu Vân Lan dõi theo đường nhìn của lão, liền nghe Thần Nông Dược Bát từng chữ rành mạch nói: “Nếu Côn Luân Quân không tại thế, ta sẽ rời khỏi thân thể phụ thân ngài, lấy thân phận ‘Triệu Vân Lan’ sống tiếp thay ngài, mong sơn thánh yên tâm.”
“Sống cho tốt, sống sao cho giống ‘Triệu Vân Lan’ một chút,” Triệu Vân Lan “đại nghịch bất đạo” ra sức vỗ vai ba y, “Cái gì nên hưởng thụ thì phải hưởng thụ cho vui vẻ, chuyện gì nên làm cũng phải làm cho ổn thỏa, ta cảm ơn ngươi.”
Nói xong, y hít sâu hai hơi, dập tắt mẩu thuốc vội vàng chưa đốt hết, nghiêng vai lướt qua Thần Nông Dược Bát.
Dược Bát đi về hướng Lâm Tĩnh và Luân Hồi quỹ, Triệu Vân Lan một mình đứng dưới Trấn Hồn đăng.
Triệu Vân Lan nhẹ nhàng chạm tay lên Trấn Hồn đăng, trên thân đèn khắc minh văn lên xuống không đều, không khác gì mặt sau của Trấn Hồn lệnh, y có một cảm giác rất khác thường, như thể cây đèn này và y cốt nhục tương liên, ánh đèn nhảy nhót trùng hợp với nhịp tim của y như kì tích, tựa hồ một chỗ có hai người____Y của mấy ngàn năm trước và y của mấy ngàn năm sau, không hề tồn tại mảy may sai khác.
Trong lòng Triệu Vân Lan nhất thời dâng lên cảm khái không nói nên lời, thì ra thế gian thay đổi khôn lường, biển cả nương dâu, sớm đã xoay vần đủ một vòng, bản thân y lại giống như một con rùa vạn năm còn đó không một phân thay đổi, thật sự là đủ chuyên nhất thủy chung.
Thẩm Nguy quay đầu nhìn về phía ông chủ tiệm tạp hóa trấn giữ ranh giới âm dương, ông lão kia cùng với nhân viên ca đêm của số 4 đường Quang Minh vây quanh ngoài đại trận, ông cụ mặt đầy nếp nhăn ngẩng đầu, run run nâng tay như một cổ nhân, chắp tay với Thẩm Nguy: “Già này không có tác dụng gì, ở đây hộ pháp cho thượng tiên.”
Thẩm Nguy gật đầu, sau đó hắn nâng ngón tay, từng nét từng nét viết trong không trung những văn tự cổ xưa đến từ chư tiên thần ma một thuở, bản thân chúng nó như thể tự thân đã có sức mạnh của riêng mình, dao động trong không khí như tầng tầng gợn sóng, mỗi một nét chữ dường như đều mang theo âm thanh sâu thẳm từ thời đại xa xăm nào đó. Thẩm Nguy hóa chỉ thành chưởng vỗ lên bản minh thư hoàn chỉnh kia, họa bút sụp đổ, bay đến vị trí tứ tượng, rơi xuống mi tâm mỗi người.
Trong nháy mắt đó, mỗi người đều nghe được kia chú văn truyền lại từ hồng hoang ban sơ, vô cùng dày nặng làm cho người ta có xúc động muốn khom mình quỳ bái, từ trong chính tâm hồn họ tự nhiên sinh sôi.
Thẩm Nguy cuối cùng thoáng nhìn về phía nam, vừa lúc chạm phải ánh nhìn của Triệu Vân Lan đưa lại, hắn bỗng nhiên nở nụ cười cực nhẹ, giống như đóa hoa nở bừng trong khoảnh khắc ngày xuân.
===================
Diêm Vương điện bị bao phủ trong một bức màn tăm tối mịt mờ, Chúc Hồng không nhìn thấy bất cứ cái gì, đang hồ đồ đi tới đi lui khắp nơi, chỉ có nhánh cây đại thần mộc Thẩm Nguy đưa vẫn nắm trong tay tỏa ra vầng sáng trắng nhạt nhòa, tạo nên một tầng bảo vệ nhìn không thấy quanh người cô, nghiêm cẩn ngăn cách cô khỏi Quỷ tộc đáng sợ và hỗn độn đang cắn nuốt tất cả bên ngoài, mà mầm non thoạt nhìn yếu đuối mềm mại kia phảng phất lại càng thêm xanh biếc.
Bỗng nhiên, Chúc Hồng nghe thấy có người nôn nóng gọi tên mình. Cô xoay người qua, chỉ thấy Xà tứ thúc chật vật dựa vào khe hở trong điện Diêm Vương, cẩn thận tránh dưới một mảnh vảy cực lớn, ____ đó là Phục Hy lân, một trong những thánh vật của Xà tộc, Chúc Hồng nhận ra nó.
Hình như ông bị thương không nhẹ, ngay đến hình người cũng không duy trì nổi, lộ ra đuôi rắn bích lục thật to nơi thân dưới.
Xà tứ thúc nhìn thấy cô thì đầu tiên là khiếp sợ, sau đó thần sắc và lời nói lại trở nên nghiêm nghị: “Con còn ở đây làm gì? Sao vừa nãy không đi cùng lệnh chủ? Không muốn mạng nhỏ nữa à?!”
Ông liếc nhìn tình huống bên ngoài rồi nhanh chóng bò ra khỏi khe đá, dùng cái đuôi vĩ đại cuốn Chúc Hồng kéo vào chỗ nấp, người đàn ông miệng còn mang theo vết máu nhìn Chúc Hồng, mặt mũi càng trắng bệch: “Trẻ con trong cả tộc không có ai thiếu tâm nhãn như con, con nha đầu ngốc này không biết nguy hiểm sao? Không biết chạy sao?”
Chúc Hồng: “Con lo cho tứ thúc……”
Xà tứ thúc lạnh lùng ngắt lời: “Còn chưa đến lượt nhóc tiểu quỷ biến thân chưa thạo như con lo lắng cho ta.”
Ông nói rồi, lại kiểm tra Chúc Hồng từ đầu đến chân một lần, phát hiện cô nàng thế mà hoàn toàn không thương tổn gì, một tí xước da cũng không có, bấy giờ mới yên lòng, liền hừ lạnh một tiếng: “Vận khí không tồi.”
Chúc Hồng giơ lên nhánh cây đại thần mộc: “Là Trảm Hồn sứ đại nhân cho con.”
Xà tứ thúc nheo mắt: “Đại thần mộc? Sao hắn lại lấy thứ này ra tặng người tùy tiện như vậy? Hắn nói gì với con?”
“Hắn nói nếu hai cái mầm này có thể sống, nhờ con tìm một nơi thật tốt trồng nó xuống.”
Xà tứ thúc nghe xong, tâm tư xoay chuyển, bỗng nhiên nặng nề dựa vào vách đá trong Diêm Vương điện, lông mày cau chặt: “Quả nhiên là đại phong sắp vỡ, hắn đang giao phó hậu sự …Chẳng lẽ đại phong đã phá rồi ư?”
Chúc Hồng không hiểu ra sao, lại không dám quấy rầy suy nghĩ của ông mà mở miệng hỏi, đành phải im lặng đứng một bên, một hồi lâu, Xà tứ thúc mới nói khẽ với cô: “Coi như tiểu nha đầu ngốc con có phúc___Nhớ giữ cho kĩ.”
Chúc Hồng lập tức gật đầu đáp ứng, đúng lúc này, cô bỗng nhiên “Ồ” một tiếng, đưa nhánh cây đại thần mộc tới trước mặt Xà tứ thúc: “Thúc mau nhìn.”
Chỉ thấy trên nhánh cây khô kia, không biết tự khi nào, một cái chồi non xanh mướt đã phá mở lớp vỏ thô ráp, lộ ra một cái đầu mềm mại ____Nhánh cây nguyên bản chỉ có hai chồi mọc thêm một cái mầm thứ ba!
Chúc Hồng kinh ngạc nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Thẩm Nguy nói cái cây kia mấy ngàn năm chỉ nảy được có hai mầm thôi mà.”
“‘Thẩm Nguy’ cũng để cho con gọi đấy à ?” Xà tứ thúc trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó dừng một chút mới nói, “Côn Luân thần mộc đồng thọ với thiên địa đồng, là khởi nguồn của sinh mệnh vạn vật, năm đó Nữ Oa muốn mượn nhánh cây thần mộc để trấn tại cửa Đại Bất Kính Chi Địa, lòng nàng mang sát ý, kết quả trồng ra một cái cây chưa sống đã chết…… bây giờ nhánh cây này vô duyên vô cớ bắt đầu nảy chồi, có thể là vì có người thay đổi tâm ý.”
Hai người bọn họ ở nơi nguy hiểm nhất thì tương đối an toàn, mà Quách Trường Thành và Sở Thứ Chi ở trên cầu treo quả thật chính là ngàn cân treo sợi tóc.
Sở Thứ Chi quyết định thật nhanh, không quản động tĩnh phía sau mà lập tức giương cung bắn tên, phù chú thoát cung mà ra mang theo một đạo sấm sét như thể muốn xé toạc thiên không từ trên cao giáng xuống, bổ xuyên qua Quỷ tộc ở gần Quách Trường Thành, sau đó hắn nhanh chóng xoay đầu, cánh tay biến thành màu xanh xám trong khoảnh khắc nhấc lên một tấm rèm mưa, mưa ngưng tụ thành một cái đầu lâu cực đại, nhấp nhô lên xuống.
Ai ngờ hắn xoay người mới phát hiện ra đằng sau không phải là một con u súc, mà chính là quái vật mắt đỏ khoác tấm da thanh niên con người.
Quái vật mắt đỏ là Quỷ tộc cấp cao, sau khi nó hấp thu hỗn độn thoát ra từ Đại Bất Kính Chi Địa thì cả người….Không, là cả quỷ…… đều như vừa trải qua một quá trình tiến hóa bậc cao như cá muối lật mình (1), hai tiên thiên Quỷ Vương, một kẻ đã chết, một kẻ bị tiên cân trói buộc trở thành một vị thần không ra thần quỷ không ra quỷ, tất cả Quỷ tộc cấp cao đều điên cuồng nhắm tới vị trí kia, muốn cướp làm của mình, trở thành Quỷ Vương thời đại mới.
Quỷ tộc nguyên bản sẽ bị đầu lâu của Sở Thứ Chi dây dưa không có cách thoát khỏi chỉ nâng lên một cánh tay, đặt trên cái đầu lâu do nước mưa biến thành kia, ngón tay khẽ chạm, khô lâu lại một lần nữa tan thành nước mưa tung tóe khắp nơi.
Sau đó, Sở Thứ Chi chỉ cảm thấy ngực mình bị một cỗ lực cực mạnh đánh trúng, thân thể cao gầy trực tiếp văng ra khỏi cây cầu treo, phía dưới chính là vách núi cao hơn ngàn thước.
Quách Trường Thành không chút nghĩ ngợi, một khắc kia không biết lấy lá gan ở đâu, cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, thế mà lập tức nghiêng người ra khỏi vòng bảo vệ lao xuống khỏi cầu như tự sát, phi thẳng xuống chỗ Sở Thứ Chi. Túi nhỏ vốn ôm trong lòng rơi xuống mặt cầu, hồn bình rơi đầy trên đất.
=============================
Dưới lòng đất lại truyền tới âm vang ù ù như sấm rền.
Tứ thánh được những dòng thượng cổ minh văn xem không hiểu liên kết với nhau, lấy Thẩm Nguy làm trung tâm, dần dần bắt đầu chuyển động, mỗi người áp trận cho hắn đều cảm giác được liên hệ của đoạn minh văn bị Thẩm Nguy đánh vào trong lòng mình cùng với tứ thánh, kìm lòng không đậu cùng nhau mặc niệm thứ văn tự xem không thấy nghe không hiểu ấy.
Lão Lý ôm cây gậy xương phảng phất bị loại minh văn cổ xưa này kích động, cúi đầu nhìn thoáng qua con mèo mập xem qua đáng cười mà lại nghiêm túc không sao tả xiết bên cạnh mình, nghe tiếng vang khe khẽ phát ra từ chiếc chuông nhỏ rung rung, bỗng nhiên thấp giọng mở miệng nói: “Ba trăm năm trước, có một người mắc căn bệnh bất trị trong xương cốt, khi phát bệnh đau đớn đến muốn sống không được, muốn chết không xong, bây giờ nghĩ lại, hẳn là ung thư xương rồi. Người trong nhà tự chủ trương, dâng hương thỉnh thần……”
Đại Khánh chấn động mạnh, khó tin ngẩng đầu lên.
Lão Lý tóc đã trắng xóa, run rẩy vươn tay muốn xoa xoa đầu con mèo đã xoa qua vô số lần, nhưng mà lúc này đây, mèo đen lại né tránh. Ông lão vô danh không ai biết tới dường như có chấp niệm phi thường đối với xương cốt trong số 4 đường Quang Minh trong nháy mắt như đã già đi mười tuổi, môi lão run run một hồi: “Sau này thần không mời được, chỉ mời đến một con mèo đen thích ăn cá khô chiên. Người kia bệnh tình nguy kịch, suốt ngày không được ra ngoài, lúc nào cũng nhàm chán đến cùng cực, thấy một vật sống biết thở như vậy thì kích động không thôi, coi mèo đen như người bạn nhỏ trời ban cho vậy, sân nhà không ra được, liền hận không thể cùng mèo đen nương tựa nhau mà sống.”
Hốc mắt lão Lý có chút ẩm ướt, như thể muốn lập tức khóc lên, thế nhưng khóe mắt đã đục ngầu không ép ra nổi một giọt nước mắt: “Thế nhưng sau này người kia phát hiện con mèo đen này không phải là một chú mèo bình thường mà là một con thần miêu, có thể câu thông âm dương, lên trời xuống đất. Có một ngày mèo đen vào nhầm hầm rượu, ngâm trong thùng rượu uống say bí tỉ, nói ra bí mật về chiếc chuông vàng trên cổ, nó nói chiếc chuông kia là chủ cũ ban cho, bên trong có một nửa nguyên thần của nó, có thể làm cho xương cốt sinh da thịt, nghịch chuyển cả luân hồi…… Người nọ sắp chết đến nơi, sợ chết phát điên rồi.”
Đại Khánh lạnh lùng nói: “Vì thế mà đã lừa lấy chiếc chuông của ta, nhờ phúc của ngươi ta mới học được bài học nhớ đời, con mèo ngu ngốc tới lúc đó mới biết cái gì gọi là tâm đề phòng người khác. Nghe nói sau này ông thọ chung chính tẩm (2), được chôn cất ngoài Sơn Hải Quan, mấy thập niên sống thêm kia thế nào, mùi vị có dễ chịu không?”
Lão Lý nhẹ nhàng nói: “Như xương trong họng, như dòi trong xương.”
Đại Khánh quay người đi: “Thế thì thật tiếc quá___Ông trà trộn vào Cục Điều Tra Đặc Biệt làm gì? Còn nằm vùng đến mấy chục năm, thật ủy khuất cho lão nhân gia ngài làm chân canh cổng sai vặt cho chúng ta rồi___Chuông của ta gần đây mới tìm được về, năm đó khi ông vào, trên người ta hẳn là không còn gì cho ông mưu đồ nữa mới phải chứ?”
Lão Lý bỗng nhiên khuỵu gối quỳ xuống — ba trăm năm sau, lão luân hồi chuyển thế, lại thủy chung mang theo căn bệnh chôn trong xương cốt một đời kia, canh giữ ở cổng của số 4 đường Quang Minh làm một lão trông cửa không ai màng tới, để chờ mỗi chiều đến lúc tan ca có thể mang cho mèo đen càng ngày càng phúc hậu kia mấy con cá chiên nhỏ xốp vàng, lão tưởng rằng đời này cứ thế mà qua, kiếp sau cũng trải qua như vậy, nhưng mà Công Đức bút treo cao đỉnh đầu, từng chuyện từng việc, từng ly từng tí những gì đã qua trong quá khứ …… Rốt cuộc vẫn như đang bùng nổ trong lòng lão mà sôi trào lên.
Dòng nước mắt đục ngầu của Lão Lý cuối cùng cũng tuôn rơi, mà Công Đức bút lặng yên lại như thể vừa nghe được cái gì, đột nhiên chuyển động___ nó chậm rãi xoay nửa vòng, lộ ra ngòi bút hồng hắc giao nhau.
Rồi sau đó tứ tượng cùng nhau hưởng ứng ____
Mộc sinh hỏa, Trấn Hồn đăng phút chốc sáng ngời.
Hỏa sinh kim, Luân Hồi quỹ dù không có ánh thái dương, mà cái bóng ở mặt trên lại từ từ tự mình di động.
Kim sinh thủy, văn lộ trên Sơn Hà trùy lưu chuyển giống như vật sống.
Đại địa kịch liệt rung chuyển, ba đạo cổ ấn Hậu Thổ đại phong rốt cuộc vỡ tan, ngàn trượng lệ khí có thể thổi quét toàn bộ thế gian xông lên ngùn ngụt từ lòng đất, đèn đuốc sáng trưng trên các nẻo thành thị nông thôn tắt phụt, thế giới người sống trong ánh sáng mịt mờ như ảo ảnh mong manh vô thực, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền biến mất không còn.
Một giọng nói ung dung điềm tĩnh chậm rãi tụng niệm phong từ: “Lấy tam sinh chi thạch, phong Tây phương bạch sơn.”
Chưa lão đã suy chi thạch.
Lâm Tĩnh và Thần Nông Dược Bát đồng thời cảm thấy ***g ngực trống rỗng, minh văn mang theo phật gia kim ấn đặc hữu của Đạt Ma chính tông cùng khí tức của hậu nhân Thần Nông nhập vào Luân Hồi Quỹ, Luân Hồi Quỹ bay ngược xoay tròn ba vòng, biến mất giữa không trung.
Từ hướng chính tây vang lên tiếng nổ, phảng phất có một cây cột trụ cực lớn cắm phập xuống ngàn thước lòng đất, đem hắc khí bao phủ khắp mặt đất tách ra một khe hở rõ ràng, hắc khí mãnh liệt bi đánh tan lại tiêu tán không ít như một kì tích.
“Lấy sơn hà chi tinh, phong Bắc phương hắc thủy.”
Chưa lãnh đã đông chi thủy.
“Lấy thiện ác chi nguyên, phong Đông phương bích khoảnh.”
Chưa sinh đã tử chi thân.
Tam thánh từng bước từng bước biến mất trong trận đồ tứ tượng bát quái, rốt cục, chỉ còn lại Trấn Hồn đăng.
“Lấy thần linh chi hồn, phong Nam phương đại hỏa.”
Toàn bộ tứ tượng bát quái đột nhiên thay đổi bất ngờ, tứ trụ dựng lên, Trấn Hồn đăng di chuyển đến vị trí chính giữa, Triệu Vân Lan không kịp phản ứng đã cảm thấy minh văn thoát ra như trút, mà mối liên hệ giữa Trấn Hồn đăng với mình bị ngăn cách ra.
Một đôi tay ôm lấy y từ phía sau, Triệu Vân Lan vụt quay đầu, Thẩm Nguy không biết từ khi nào đã đến sau lưng y, ngay khoảnh khắc y quay đầu, bị hắn đặt lên môi một nụ hôn sâu.
Đó vốn là một nụ hôn hết sức ôn nhu triền miên, đến khi Triệu Vân Lan phát giác có cái gì đó trong tâm hồn trôi đi vùn vụt như muốn chảy hết ra ngoài, y đột nhiên giãy dụa kịch liệt, thế nhưng bàn tay Thẩm Nguy giữ lấy gáy y như làm bằng sắt, giãy thế nào cũng không thể thoát ra. Trong ngực Triệu Vân Lan lạnh ngắt, mà những chuyện từ khi quen biết Thẩm Nguy đến dần dần thân thuộc…thậm chí cho đến tận bây giờ, từng chút từng chút đều ở trước mắt y chập chờn chớp tắt, khiến cho y cảm giác được rõ ràng, có một bàn tay đang không chút lưu tình đem chúng nó xóa đi.
Ngọn lửa bùng lên quanh mình Thẩm Nguy, cho đến lúc mái tóc đen dài cùng trường bào bị cuốn vào trong lưỡi lửa, hắn mới buông Triệu Vân Lan gần như ngất xỉu, đẩy y ra xa, đưa đến giữa không trung, cuối cùng rơi xuống trong lòng Thần Nông Dược Bát phía xa xa đang khiếp sợ nhìn sang bên này.
Hắn đăm đắm nhìn Triệu Vân Lan một lần sau cuối, cả người chìm vào đại hỏa, rốt cuộc không nhìn thấy nữa.
Nguyên lai hắn hao hết tâm cơ mới có được một người, cuối cùng lại dùng chính tay mình đẩy ra.
Nguyên lai hắn trăm ngàn suy tính một lời hứa hẹn cộng tử đồng sinh đã gần kề, cuối cùng lại tự tay hủy ước.
“Bất tử bất diệt bất thành thần”, hắn quả nhiên là trời sinh ngu dốt, đi tới bước đường cùng khi sinh tử chỉ còn trong chớp mắt, mới hiểu ra giữa điện quang hỏa thạch.
Không hiểu suy nghĩ như thế nào, trong lòng Thẩm Nguy lại đột nhiên buông xuống, bất chợt có loại cảm giác “bản thân có thể xứng với y rồi ”, thế nhưng……
Đáng tiếc không thể gặp lại.
____
Chú thích:
(1) cá muối lật mình: ý chỉ chuyện tốt bất khả thi.
(2) thọ chung chính tẩm: sống thọ và chết tại nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.