Trấn Hồn

Chương 18: Luân hồi quỹ (17)




Đó là một loại rét lạnh quỷ dị, không khí cũng gần như cô đặc lại, điều hòa lành lạnh trong văn phòng không biết tắt từ bao giờ, mà xem ra mọi người tạm thời cũng không cần đến nó, bởi vì độ ấm trong toàn bộ khu nhà đã kịch liệt hạ thấp, khí lạnh trên cửa sổ thậm chí đã kết nên một tầng sương trắng.
Những nhân viên quỷ hồn bình thường vẫn bay tới bay lui bận bận rộn rộn đều dừng cả lại, đứng yên một chỗ, một đám người cung kính trang nghiêm cúi đầu đứng đó giống như xếp hàng chờ nghênh đón một nhân vật lớn.
Triệu Vân Lan không biết thanh tỉnh từ khi nào đã nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy, trước mặt bày bốn cái chén, đang rót trà nóng vào trong, Lâm Tĩnh cũng đứng lên rồi.
Quách Trường Thành không rõ ràng lắm, đành phải cùng đứng dậy.
Lúc này, điều hòa trong văn phòng tinh tế kêu mấy tiếng, tự động chuyển thành chế độ gió mát.
Tiếng bước chân rõ ràng vang lên, không nhanh không chậm quanh quẩn trên hành lang trống trơn, một lát sau dừng lại trước cửa văn phòng hình cảnh, lão Ngô đẩy cửa ra, đưa theo một người tiến vào.
Thái độ của lão Ngô có vẻ cực kỳ cung kính, hệt như một tiểu thái giám khúm núm cất bước theo sau đế vương, một đường đưa người vào phòng, xoay người vươn tay, kéo ghế cho người vừa tới, ngay cả đầu cũng không dám nâng, hạ mi thấp mắt nói: “Đại nhân, mời ngài đi bên này.”
Quách Trường Thành nghe người kia khách khí nói: “Làm phiền rồi.”
Đó là một giọng nam cực kỳ dễ nghe, ngữ khí nhu hòa hữu lễ lại vẫn có một loại cảm xúc trang nghiêm khiến người ta không cưỡng lại nổi mà cúi đầu.
Quách Trường Thành ước chừng là vẫn chưa tỉnh ngủ, khi tất cả mọi người đều giả trang người gỗ đứng đấy, cậu lại làm một việc rất to gan _____ lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn đối phương một cái.
Chỉ thấy “người” kia dáng người thon dài, toàn thân phủ trong tấm áo choàng đen sẫm, tay chân đều không nhìn thấy, khuôn mặt cũng giấu dưới một màn sương đen, cả người trừ bỏ tối đen như mực thì không lộ một chút manh mối.
Người nọ đầu tiên là đứng lại bên cửa, từ xa chắp tay với Triệu Vân Lan, ống tay áo thật dài phất qua dưới chân, nói một tiếng “Quấy rầy”, thấy Triệu Vân Lan cũng khách khí gật đầu, hắn mới thong thả bước vào.
Triệu Vân Lan cầm trên tay một tờ hoàng phù, đốt lên, đem tro sạch rắc xuống chén trà đầy, tàn tro nhanh chóng tan trong nước nóng, chén nước vừa rồi còn nóng hổi phút chốc như bị làm lạnh đi, không còn một chút hơi tỏa.
Mà cùng lúc đó, trên tay người choàng áo đen xuất hiện một chén trà còn đang bốc hơi.
“Không vội, cả đường đi giá rét lạnh lẽo, Trảm Hồn Sứ ngồi xuống trước đi,” Triệu Vân Lan nói, “Uống chén trà ấm tay đã.”
Quách Trường Thành nhìn động tác đốt bùa mời trà của Triệu Vân Lan, trong đầu không tự chủ được hiện lên hai chữ “hóa vàng”, sau đó thần kinh mẫn cảm của thằng bé lại chú ý đến cách dùng từ của y.
“Giá rét lạnh lẽo?” Quách Trường Thành nghi hoặc nghĩ, mới có cuối mùa nóng mà lấy đâu ra “giá rát lạnh lẽo” chứ? Người này là từ đâu tới đây?
Bỗng nhiên, một ý niệm thoáng hiện trong đầu tiểu thực tập sinh, làm thằng bé rùng mình một cái.
Cậu nhớ tới mới trước đây có nghe bà nội mình kể chuyện _____ trước khi người nào đó “ra đi”, nhất định phải cho họ ăn no mặc ấm, nếu không trên đường Hoàng Tuyền không người bồi bạn, có thể lạnh lẽo thấu tận linh hồn.
Chẳng lẽ là……
Hắc y Trảm Hồn Sứ cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Trà ngon, đa tạ.”
Sau đó hắn đi qua bên người Quách Trường Thành, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Triệu Vân Lan, trong nháy mắt hắn lướt qua đó, Quách Trường Thành ngửi thấy một mùi hương.
Đó không phải cái mùi hôi thối mà bọn họ gặp qua trong bệnh viện, tuyệt đối không khó ngửi, thậm chí còn có một hương thơm như ẩn như hiện, tuy nhạt vô cùng, nhưng mà hít vào một hơi, không hiểu sao lại khiến Quách Trường Thành nhớ tới cái giá lạnh của núi Đại Hưng An.
Đó là mùi hương sau một đêm tuyết vừa rơi, sáng sớm đẩy cửa ra ngoài, cái hương vị của không khí bên ngoài tràn đầy phế phủ, là tỏa ra từ tuyết trắng mênh mông vô biên vô hạn ngàn năm không tan, thanh sạch mà băng lãnh đến tận cùng, hòa lẫn với hương thơm của một loài hoa nào đó sắp sửa tàn phai…… một loại mùi hương của vạn dặm lãng du xưa cũ.
Người ta chỉ cần ở đó một lát thôi, khứu giác đã bị đông lạnh đến tê rần, chỉ còn lại hô hấp theo bản năng, mà không còn ngửi thấy bất cứ mùi vị gì nữa.
Trảm Hồn Sứ nói chuyện nhẹ nhàng, vô cùng nho nhã, có vẻ giống như một thư sinh sùng cổ trong hí kịch, người khác đánh hắn mắng hắn, hắn đại khái cũng chỉ biết lẩm bẩm một câu “Lý nào lại vậy” mà thôi. Theo lý mà nói, ngoại trừ hắc vụ che mặt có vẻ kì lạ ra, sẽ không có điểm đặc biệt nào, nhưng khi Quách Trường Thành chậm rãi tỉnh táo hơn, cậu lại cảm nhận được một nỗi sợ hãi khắc cốt minh tâm.
Loại sợ hãi này không có căn cứ, không cần lý do.
Nó, phát ra từ sâu thẳm linh hồn.
Quách Trường Thành rốt cuộc hiểu được vì sao những quỷ hồn ngoài hành lang kia thấy người nọ lại phản ứng như chuột thấy mèo làm vậy.
“Hắn chắc là đến từ nam bán cầu, nam bán cầu đang là mùa đông……” Quách Trường Thành nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn Trảm Hồn Sứ nữa, liều mạng dùng các loại khái niệm khoa học tự thôi miên mình.
Trong phòng có bốn người kể cả người cả quỷ, mèo đen ngất xỉu không tính đến, cho nên Triệu Vân Lan rót ra bốn chén trà nóng, đáng tiếc đến tận khi hương trà thơm tràn ngập toàn bộ văn phòng, Lâm Tĩnh và Quách Trường Thành vẫn không dám chạm vào, chỉ có Triệu Vân Lan vẫn vững vàng ngồi sau bàn làm việc, cả khi Trảm Hồn Sứ bước vào cũng không thèm đứng lên nghênh tiếp, biếng nhác đến độ làm cho cả người và quỷ trong cục đều bội phục sát đất.
Chờ cho Trảm Hồn Sứ an an ổn ổn uống xong một chén trà, Triệu Vân Lan mới đứng lên: “Đi, ta đưa ngài sang phòng thẩm vấn bên cạnh.”
Trảm Hồn Sứ yên lặng đi theo y, trong bầu không khí người người đều khẩn trương đến câm như hến, lại mở miệng như tán gẫu việc nhà mà nói: “Ta thấy sắc mặt lệnh chủ không tốt, hẳn là vì bị chúng ta liên lụy mà mệt nhọc mấy ngày nay, hay lànghỉ ngơi thêm chút đi.”
Triệu Vân Lan lười nhác xua tay: “Không có việc gì, thêm một đêm nay cũng không mệt chết được ta, mà có mệt chết cũng tốt, xuống địa phủ làm một chân việc vặt còn hơn làm nhân viên công vụ bận rộn ấy chứ.”
Trảm Hồn Sứ không tán đồng: “Sinh tử chính là đại sự, lệnh chủ không nên tùy tiện lấy ra nói đùa như vậy.”
Triệu Vân Lan vô tâm vô phế cười cười, cũng không để ý tới, nâng tay đẩy ra cánh cửa của phòng thẩm vấn.
“Lý Thiến” bị giam trong phòng thẩm vấn không biết đã “tỉnh lại” từ bao giờ, tiếng thét chói tai không ngừng truyền ra từ bên trong đó, ngay khi Trảm Hồn Sứ vào cửa lại im bặt.
“Lý Thiến” thấy Trảm Hồn Sứ thì phản ứng tựa như một con gà mái bị siết cổ, cả người run lẩy bẩy, biểu tình vô cùng kinh hãi trừng về phía cửa, một lát sau, cô ta trợn trắng mắt, mềm nhũn ngã xuống.
Quách Trường Thành đi cuối cùng cảm giác được có cái gì đó lao thẳng đến trước mặt mình, cậu cuống quít lui một bước, Trảm Hồn Sứ ở phía trước liền nhấc tay, Quách Trường Thành thấy ống tay áo cực rộng kia quét lên không trung một đường sóng đen, ngay sau đó giữa thinh không hiện lên một quỷ ảnh mông lung hình như là phụ nữ, tóc rất dài, một thân váy dài rách nát, khuôn mặt biến dạng vặn vẹo kêu rên không ngừng, trong khoảnh khắc đã bị nghiền nát, hóa thành một luồng khói đen, bị cuốn vào tay áo của Trảm Hồn Sứ.
“Chấp mê bất ngộ, còn mưu đồ cướp đoạt, phải diệt.” Trảm Hồn Sứ thản nhiên nói, ngũ khí ôn hòa hữu lễ so với câu chào và lời cảm tạ trước đó cơ hồ không có gì khác biệt.
Lần này, Quách Trường Thành ớn lạnh rùng mình.
Triệu Vân Lan lại không lấy gì làm nghiêm trọng, y nghiêng người làm tư thế mời, trong phòng thẩm vấn không biết từ khi nào đã kê thêm bốn cái ghế dựa, Lý Thiến sắc mặt trắng bệch bị trói lại sau một cái bàn ở phía khác.
Lâm Tĩnh lấy ra một cái bình xịt, đi ra phía trước, coi hồng nhan như bạch cốt, không chút thương hương tiếc ngọc phun cho Lý Thiến đầy mặt nước lạnh, sau khi cô mơ hồ tỉnh dậy, hắn lại trương ra cái mặt Kim Cương La Hán, ‘Sắc/ tức/ thị/ không’ nói: “Cảnh sát đây, hỏi thì nói, trả lời đúng sự thật, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”
Ánh mắt Lý Thiến mê mang, sau khi run rẩy một hồi mới đưa mắt nhìn sang Quách Trường Thành và Triệu Vân Lan. Cô nhận ra bọn họ, vừa định nói chuyện, lại phát hiện mình bị trói chặt trên ghế, cô kinh hãi nhìn dây thừng quanh người mình: “Tôi…… Tôi làm sao thế này?”
So sánh với Lâm Tĩnh, Triệu Vân Lan có thể lên TV làm phát ngôn viên kia có vẻ thuận mắt hơn nhiều, giọng điệu cũng rất là ôn hòa, y ngồi cạnh Lâm Tĩnh, hỏi Lý Thiến: “Hung thủ tập kích cô và sát hại bạn học của cô đã bị bắt về quy án, hiện tại chúng tôi cần cô phối hợp với cảnh sát làm đối chiếu lời khai để báo cáo theo thông lệ, có thể chứ?”
Trận trượng này không hề giống thẩm vấn theo thông lệ, ngược lại giống như tam đường hội thẩm.
Lý Thiến cũng không ngốc, sau khi cô sửng sốt một hồi, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, phòng bị hỏi: “Vậy vì sao các người lại phải trói tôi?”
Triệu Vân Lan nhướng mày, búng ngón tay, dây thừng trên người Lý Thiến giống như bị điều khiển mà tự động rời ra.
Cô gái bị chiêu thức này dọa sợ rồi, lại giả bộ trấn định ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt đánh giá của Triệu Vân Lan, lại xoa xoa cổ tay bị dây thừng siết thành dấu ấn, thân thể bất giác lui về phía sau, phô trương thanh thế nói: “Nếu đã bắt được hung thủ rồi, anh còn muốn hỏi tôi cái gì nữa? Tôi biết cái gì thì đã nói cả rồi. Bây giờ là mấy giờ? Tôi muốn về nhà.”
Lâm Tĩnh đập bàn đánh rầm một cái, sắm vai cảnh sát xấu xa không nói đạo lý vô cùng nhuần nhuyễn: “Bảo cô nói gì thì nói đi, nói nhảm ít thôi, làm gì, chẳng lẽ cô muốn bao che phạm nhân sao? Động cơ là gì? Có quan hệ gì với hung thủ hả?”
Lý Thiến bị phong cách hung thần ác sát này dọa hoảng.
Lâm Tĩnh nổi giận, Triệu Vân Lan liền làm bộ làm tịch nhẹ nhàng đè lại bả vai hắn, vẻ mặt ôn hoà hỏi Lý Thiến: “Mười giờ hai mươi phút tối ngày ba mươi mốt tháng tám, cô gặp người bị hại Lư Nhược Mai ở cổng trường, vật bám theo cô ấy lúc đó, chúng tôi đã xác minh qua. Vụ án hiện tại cơ bản đã sáng tỏ, cá nhân tôi còn có một chút nghi vấn, tỷ như từ bao giờ cô có thể thấy chúng nó? Là vì sử dụng cái vật tìm thấy trong nhà cũ…cái nhật quỹ có khắc luân hồi bàn kia sao?”
Lý Thiến thoáng liếc Lâm Tĩnh, sau đó làm bộ hảo hán không sợ thiệt trước mắt mà hạ mi, căng thẳng cắn cắn môi rồi nhanh chóng gật đầu.
Ngón tay thon dài của Triệu Vân Lan nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn: “Nghe đồn Luân Hồi Quỹ dùng Tam Sinh Thạch làm đế, mặt sau khắc vẩy cá trong Vong Xuyên, có thể tái sinh nhục cốt, kéo người đã chết trở về nhân thế. Nhưng phải dùng thọ mệnh của người sống trao đổi với người đã chết, chẳng khác nào đưa một tay mình vào Hoàng Tuyền…… Từ đó về sau âm dương hai giới ở trong mắt cô hiện chung một chỗ, có đúng hay không?”
Bờ vai Lý Thiến rung lên rất khẽ, cô nhìn chăm chăm vào ngón tay của Triệu Vân Lan, không nói một lời, lại gật đầu.
Triệu Vân Lan ngửa ra sau một chút, lưng tựa vào ghế dựa.
“Cô là một đứa bé hiếu thuận.” Người đàn ông nheo nheo mắt, lông mi rất dày và hốc mắt sâu khiến ánh mắt y thoạt nhìn có chút mông lung, Triệu Vân Lan nói bằng chất giọng giống như thở dài, “Vô số người rêu rao ngoài miệng những “nhập tắc hiếu, xuất tắc đễ” (1), mà khi Luân Hồi Quỹ xuất hiện trước mắt, ngay lúc thanh xuân lại có bao nhiêu người thật sự làm được cái việc lấy mạng đổi mạng này đâu?”
Trảm Hồn Sứ lại nói xen vào: “Luân Hồi Quỹ là một trong tứ thánh vật của Địa Phủ, có thể nhiễu loạn âm dương, phàm nhân không nên tự tiện dùng.”
Lý Thiến cũng giống như mọi người, không dám ngẩng đầu nhìn Trảm Hồn Sứ, nghe xong lời hắn nói, mười ngón tay cô gắt gao nắm cùng một chỗ, gian nan mở miệng sắp xếp ngôn từ một chút, mới nói: “Tôi không biết đó là cái gì…… Chỉ nghe nói qua đó là cổ vật, có thể hiển linh…… Lúc ấy bà tôi đột ngột phát bệnh xuất huyết não, tôi lại đang ở trường, cho nên không có ai biết, đến khi người ta phát hiện ra, thì đã muộn mất rồi, khi…khi tôi đến thăm bà…bà đã…… Khi đó bà cháu tôi không chỉ là sống cùng nhau, cha mẹ chê tôi dư thừa, là bà nuôi tôi khôn lớn, hai người chúng tôi nương tựa lẫn nhau mà sống…… nương tựa lẫn nhau là cái tư vị gì, các người có biết không? Ngay cả khóc tôi cũng khóc không được, không thể tin được bà cứ như vậy đã mất đi rồi, bà sao có thể chết được…… con người sao có thể cứ thế mà chết được?”
“Vì thế cô tìm đến Luân Hồi Quỹ.” Triệu Vân Lan nói.
“Tôi cũng nghĩ mình điên rồi mới đi tin tưởng thứ này, nhưng nó thật sự đáp lại tôi……” Lý Thiến liếc nhanh y một cái, lại nhanh chóng dời ánh mắt, miệng thì thào nói, “Tôi có gì phải sợ đâu? Tôi còn trẻ như vậy cơ mà, có khi có thể sống tới cả trăm tuổi, chia cho bà năm mươi năm rồi, tôi cũng có thể sống tới khi về hưu cơ mà, một đời của tôi còn nhiều thời gian như thế, vì sao lại không thể cho bà chứ? Nếu như phàm nhân không nên chạm vào đồ của cõi âm gì đó, vì sao nó lại vừa lúc ở nơi đó? Lại vì cái gì phải đáp ứng nguyện vọng của tôi?”
————————————————–
Chú thích
(1)nhập tắc hiếu, xuất tắc đễ: vào là hiếu, ra là đễ, chiết tự từ hai chữ “hiếu đễ” = hiếu thảo, ý nói nhiều kẻ rêu rao hiếu thảo này nọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.