Trấn Hồn

Chương 45:




Thẩm Nguy cơ hồ là vừa nói xong thì đã lập tức hối hận rồi, hắn không biết mình nói cái này với Triệu Vân Lan thì có ý nghĩa gì, cũng không biết mình đang mơ hồ mong đợi cái gì, chỉ nhất thời nửa khắc như vậy thôi lại thấy bản thân mình thật sự là vừa đáng khinh lại vừa đáng cười.
Thẩm Nguy quen hàm súc, câu nói kia như thể đã tươi sống xé toang ***g ngực mà mang trái tim bày ra trước mặt đối phương, nhưng không phải hắn muốn biết Triệu Vân Lan phản ứng thế nào, chỉ là cảm giác chính mình cần cắt đứt mà không được, vốn là không xứng nói với y như thế.
Một đời hắn sát phạt quyết đoán chưa từng ôn nhu như vậy bao giờ…… Đại khái là vì còn chưa gặp con người nắm giữ tất cả tâm tình buồn vui giận dữ của mình mà thôi.
Trầm mặc một hồi, Thẩm Nguy cúi đầu nghiêng người đẩy cửa xe: “Cảm ơn, ta lên nhà.”
Triệu Vân Lan cảm thấy mình điên đến nơi rồi, y dùng bao nhiêu là thủ đoạn tồi tệ để mà theo đuổi Thẩm Nguy non nửa năm, sắp đem người ta thu vào tay, miêu tả cụ thể quá trình có thể nói là “Không cần mặt mũi, muốn trăng sao cũng chiều”, tự nhận cho dù có là trai thẳng chân chính thì cũng không thể không bị y bẻ cong — nhưng y tuyệt không dám dùng loại thái độ này đối đãi với Trảm Hồn Sứ.
Y và Trảm Hồn Sứ quen biết nhiều năm, không tính là giao tình sâu sắc nhưng ít ra thì quan hệ rất không tồi, tuy thế vẫn không thể thân cận được. Phàm là người có chút ít biết mình biết người thì đều sẽ bảo trì đầy đủ tôn trọng với một cường giả tuyệt đối như Trảm Hồn Sứ.
Hắn cường đại cũng không phải hoàn toàn do lực lượng ____ Lực lượng của Trảm Hồn Sứ là do trời sinh, cái này không có gì đáng nói __ mà chính là do bản thân hắn.
Từ trước đến nay nơi cực âm chỉ sinh ma vật không sinh tiên đạo, đây là chuyện có đạo lý của nó, khi hai tay trống không còn dễ dàng đọa lạc, huống hồ còn là âm u chi vật trời sinh trong tay đã cầm vũ khí sắc bén.
Từ cổ tới nay, Trảm Hồn Sứ là người duy nhất tạo nên kì tích dùng xuất thân nhơ bẩn ấy mà thành thánh, không có một khối tâm sắt đá kiên định phi thường là không thể được, Triệu Vân Lan không chút nghi ngờ, Trảm Hồn Sứ…… Thẩm Nguy loại người này, chẳng sợ có một ngày tan xương nát thịt rơi xuống bùn lầy, cũng vẫn là tôn quý vô cùng khiến người ta không dám vấy bẩn.
Khi Thẩm Nguy cúi đầu mở cửa xe, sườn mặt bình thường chỉ thấy dễ nhìn kia lại hiện lên một nét ảm đạm không tả nổi, Triệu Vân Lan cũng không biết bản thân lúc ấy suy nghĩ cái gì, y bỗng nhiên đưa tay cản cửa lại: “Ta còn chưa từng tới địa bàn của Trảm Hồn Sứ đâu. Ngài không định mời ta lên ngồi một chút sao?”
Ánh mắt Thẩm Nguy trong giây phút đó bỗng sáng bừng lên, nhưng mà rốt cục hắn cũng chỉ khách khí gật đầu với Triệu Vân Lan: “Mời.”
Triệu Vân Lan khóa xe, tâm tình vi diệu theo Thẩm Nguy lên lầu. Nhà Thẩm Nguy phi thường sạch sẽ, không thể đem ra so sánh với cái ổ chó thảm thiết của Triệu Vân Lan ____ điện thoại và TV đều phủ tấm chống bụi, thùng rác sạch trơn, trên bàn là từng xấp từng xấp văn kiện sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, phòng ngủ khóa cửa, nhìn không thấy bên trong.
Chỉ là không hiểu sao rất thiếu hơi người.
Thẩm Nguy: “Ngồi đi.”
Nhìn cái sô pha không có một nếp uốn kia, Triệu Vân Lan quả thực ngượng ngùng đặt mông ngồi lên, bởi vậy động tác có vẻ rất văn minh.
Thẩm Nguy lấy siêu đun nước đi tới máy lọc đổ đầy một siêu nước lạnh nhưng không dùng nó đun nóng mà là trực tiếp mang ra đặt trong tay, không tới một lát nước bên trong đã sôi sùng sục. Hắn im lặng lấy ấm chén pha trà, rót nước để trước mặt Triệu Vân Lan: “Ta bình thường chỉ tạm dừng chân ở đây, không ở thường xuyên nên không có trà mới, chấp nhận một chút.”
Triệu Vân Lan mới không cần chấp nhận ___ y hoàn toàn không uống ra được trà mới với trà cũ thì khác nhau ở chỗ nào, y nâng chung trà lên, ngón tay cảm nhận độ nóng đến ấm người kia một chút: “Đại nhân vì sao lại gạt ta?”
Thẩm Nguy dừng một chút: “Nói ra ngược lại rất xấu hổ.”
Triệu Vân Lan thiếu chút nữa bị hắn chọc cười: “Đúng vậy, ngài muốn bản thân bớt ngượng ngùng nên toàn vây xem ta xấu hổ có phải không? Nhìn mấy chuyện hỏng bét của ta đặc biệt sung sướng hay sao hả? Ta ngu ngốc thì không có gì đáng nói, ta thừa nhận, nhưng mà đại nhân ngài làm việc này cũng quá là không phúc hậu rồi.”
Thẩm Nguy không phản bác mà tốt tính cười cười, sau đó chuyển đề tài: “Nếu sau này ngươi gặp quỷ diện nhân hôm đó, thì trăm ngàn lần phải cẩn thận với gã.”
Triệu Vân Lan cúi đầu thổi thổi lá trà nổi lên mặt nước: “Gã nhằm vào tứ thánh khí mà đến sao?”
Thẩm Nguy: “Ừ.”
“Tứ Thánh nếu hợp lại một chỗ thì sẽ thế nào?” Triệu Vân Lan hỏi.
Thẩm Nguy: “Tứ thánh sinh ra dưới chân Bàn Cổ, trước cả khi âm dương thiên địa có trật tự, khi hồng hoang mới bắt đầu, khi đó có hồn vô linh, có sinh vô tử, nhân tức là thần, thần cũng như con sâu cái kiến, tứ thánh tuân theo lực lượng của hỗn độn từ thuở ban đầu, nếu thật sự bị người có tâm tập hợp lại mà lợi dụng thì có thể điên đảo hết thảy. Chức trách hiện tại của ta là không để cho chúng nó rơi vào tay người nọ.”
Triệu Vân Lan mới nghe được đến đây thì im lặng, lúc này ngược lại biến thành Thẩm Nguy có chút bất an — hắn không sợ Triệu Vân Lan hỏi, chỉ sợ Triệu Vân Lan không hỏi, người này có chừng mực, làm việc tới mức là dừng, lời không nên nói tuyệt đối không nói, điều không nên hỏi tuyệt đối không hỏi nhưng trong lòng lại có suy đoán của chính mình, Thẩm Nguy sợ nhất chính là không biết y đã đoán ra được cái gì rồi.
Qua một hồi lâu, Triệu Vân Lan mới chậm rãi hỏi: “Trên mặt quỷ diện nhân đeo mặt nạ, ngày đó ta thấy ngài có chút cố kị mặt nạ của gã, có phải vì ta biết mặt gã hay không?”
Bấy giờ hắn mới chú ý đến…quả nhiên một roi hướng về mặt nạ của quỷ diện nhân là cố ý!
Thẩm Nguy sắc mặt trắng nhợt, quỷ diện nhân kỳ thật lớn lên ra cái dạng gì cũng không quan trọng, hai người bọn họ đều là kẻ du tẩu hai giới âm dương, túi da thì chỉ là túi da thôi, đạo lý này ai cũng rõ ràng, chẳng qua các loại liên lụy trong đó hắn ngàn vạn lần không muốn Triệu Vân Lan biết đến. Nhưng Thẩm Nguy vốn quân tử quen rồi, muốn hắn mở miệng gạt người thì không soạn ra kịch bản mà cũng nói không ra lời, bởi vậy mà nhất thời cứng đơ cả người, cũng không biết nên trả lời như thế nào cả.
Ai ngờ Triệu Vân Lan lập tức ngắt lời hắn: “Được rồi được rồi, ngài không cần phải nói, ta biết là ai, cũng sẽ không truy vấn nữa, ngài…… Ngươi đừng nhíu mày.”
Mấy chữ cuối cùng của y bất giác trở nên nhẹ nhàng, phảng phất mơ hồ là sự săn sóc thành thục không dễ phát hiện, trong lòng Thẩm Nguy như thể bị ai cào nhẹ một cái, cổ họng khô khốc, một chữ cũng không nói thành lời.
Triệu Vân Lan một ngụm nốc hết cả một tách trà, nghĩ đến mình đã thăm dò quá giới hạn rồi, trong lòng hơi có chút băn khoăn, vì thế đứng lên nói: “Vất vả ở bên ngoài lâu như vậy lại còn xảy ra không ít chuyện, ngài nghỉ ngơi sớm chút đi, ta không làm phiền nữa.”
Y nói xong thì đi ra ngoài, ra đến cửa, Thẩm Nguy bỗng nhiên gọi y lại: “Ngày đó sau khi ta uống rượu, ngoài việc thoát hồn ly thể ra còn làm chuyện gì xấu hổ hay không?”
Triệu Vân Lan dừng bước.
Thẩm Nguy thoạt nhìn giống như có chút khẩn trương.
Triệu Vân Lan quay đầu cười với hắn, y tươi cười không phải là cười lạnh thì là cười xấu xa, rất ít khi như vậy, mang theo tràn đầy ý tứ trấn an dịu dàng. Y chỉ chỉ chính mình, nói bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Có đó, đại nhân yêu thương nhung nhớ với ta một phen nồng nhiệt nha, đến nay nghĩ lại vẫn còn được sủng mà e sợ này.”
Thẩm Nguy nhất thời không phân biệt được y đang nói thật hay là nói đùa, lại nghe cái giọng điệu đầy vẻ trêu chọc của người nào đó, đành phải dùng một loại ánh mắt bất đắc dĩ nhìn y: “Người khác đối với ta e sợ còn không kịp, ngươi thật to gan.”
Triệu Vân Lan cợt nhả, nội tâm lại nặng nề.
Y tạm biệt Thẩm Nguy, đi đến dưới lầu, trước khi lên xe nhịn không được lại ngẩng đầu liếc lên một cái, đèn trong phòng Thẩm Nguy còn sáng, tầng nhà hắn ở không tính là cao, thị lực của Triệu Vân Lan rất tốt, y có thể thấy một bóng người đứng sau cửa sổ, đang lẳng lặng nhìn chính mình rời đi.
Giống như đã luôn luôn yên lặng nhìn mình như vậy.
Truyền thuyết nói hắn là do ngàn trượng lệ khí sinh ra, là kẻ đại sát vô hồn từ nơi sâu nhất Hoàng Tuyền mà đến, đao phong như tuyết…… Nhưng mà Triệu Vân Lan nhớ tới mỗi khi hắn đến từ bóng tối lại theo bóng tối mà đi, lẻ loi một mình, cùng vô số u hồn đi trên đường Hoàng Tuyền lạnh lẽo, bóng dáng bao giờ cũng đơn độc như thế, không thể không khiến y thương tiếc.
Y không biết chính mình kiếp trước kiếp này rốt cuộc có khúc mắc gì với vị Trảm Hồn Sứ, đối phương tuyên bố không muốn để cho y biết.
Triệu Vân Lan không hỏi thẳng trước mặt Thẩm Nguy. Thứ nhất là ngày đó trong khách sạn, ánh mắt đầy áp lực mà tình tố của nam nhân khiến y khiếp sợ, cơ hồ có chút không dám đụng vào, thứ hai…… y cũng thật sự không muốn đi bóc trần vết sẹo của người ta, vô duyên vô cớ thương tổn tôn nghiêm của người ta như thế.
Mặc dù cho tới nay y dụ dỗ Thẩm Nguy, bao nhiêu phần là chân tâm bao nhiêu phần là giả ý, bao nhiêu phần tình bao nhiêu phần dục khó mà nói cho rõ được, nhưng trở mặt nói lời vô tình, Triệu Vân Lan y cũng thật sự không làm nổi.
Y tựa vào xe, hút hết một điếu thuốc, bấy giờ mới dụi tắt ném vào thùng rác rồi vào xe chậm rãi dời khỏi khu dân cư đó.
Khi Triệu Vân Lan về đến nhà, mèo đen Đại Khánh đã ngồi trước cửa tủ lạnh rất lâu rồi, câu đầu tiên sau khi mở mồm ra chính là hùng hổ chất vấn: “Thức ăn mèo của ta đâu? Trẫm mới không lâm hạnh ngươi ngươi có một đoạn thời gian, thế mà ngươi dám quên thức ăn mèo của trẫm, đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo!”
Triệu Vân Lan không tiếp lời nó, im lặng thay giầy, rót một bát sữa nhỏ lại cắt mấy khối lạp xườn đút vào lò vi sóng cho Đại Khánh—– tủ lạnh của y vẫn là Thẩm Nguy nhồi đầy mấy hôm trước.
Đại Khánh kinh ngạc cực kì, dạo một vòng quanh ống quần y cẩn thận ngửi ngửi: “Ngươi làm sao vậy? Nhìn bộ dạng y như vừa nuốt thuốc chuột thế?”
Triệu Vân Lan duỗi chân ngã lên sopha, nhấc mèo đen lên đặt trên đùi mình, nhìn chằm chằm mắt nó, hỏi: “Ta mười tuổi, ngươi tìm đến ta, giao Trấn Hồn lệnh cho ta.”
Mèo đen không hiểu gì cả gật gù cái đầu, không rõ tại sao y lại bắt đầu hoài cổ như vậy.
“Ta lúc ấy đang là một nhóc nhi đồng ngốc nghếch sung sướng, còn tưởng tượng rằng mình là Thủy Thủ Mặt Trăng phiên bản nam nữa chứ,” Triệu Vân Lan cười khổ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu mèo múp “Đại Khánh, ngươi hiện tại nói thật với ta, ta rốt cuộc là loại người nào?”
Đại Khánh sửng sốt.
“Ngươi nói ngươi là lệnh nô miêu yêu của Trấn Hồn lệnh, mỗi một đời lệnh chủ đều là do ngươi tìm kiếm. Ta vẫn nghĩ Trấn Hồn lệnh giống như một thanh cổ kiếm có linh hồn vậy, chỉ cần phù hợp với điều kiện của nó thì bất luận kẻ nào cũng có thể làm lệnh chủ, nhưng mà,…kì thật Trấn Hồn lệnh chủ từ xưa đến nay chỉ có một người, có phải không?”
Đại Khánh giương mắt nhìn y, có đôi khi nó ngụy trang không tốt, ánh mắt kia không hề giống một con mèo.
“Chân hỏa trên vai trái của ta ở đâu? Lại là vì tội tình gì mà nên chuyện?”
Y hỏi mấy lời này làm cho lông trên người Đại Khánh dựng hết cả lên: “Sao ngươi biết được?”
“Ta đoán, lừa ngươi thôi, mèo ngốc, sao lại dễ lừa y như hắn vậy chứ……” Triệu Vân Lan lấy ra một điếu thuốc, có chút mệt mỏi dựa vào sopha, “Suy cho cùng thì giấy không gói được lửa, rốt cuộc thì cũng bị người ta biết thôi, ngươi xù lông cái gì?”
Đại Khánh tinh tế “meo meo” một tiếng, chần chừ đi qua như một con mèo chân chính, dùng đỉnh đầu nhẹ nhàng cọ cọ trên bụng y.
Mập mạp chết bầm này khó được ngoan ngoãn như vậy nha, Triệu Vân Lan ôm lấy nó, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt lưng nó.
“Ta không biết,” Đại Khánh khẽ nói, “Ta khi đó vẫn chỉ là một con mèo nhỏ tu hành chưa tới đâu, mỗi ngày chỉ biết ngốc nghếch chơi ngốc nghếch đào bới, ngươi…tính tình ngươi cũng chẳng khác bây giờ là mấy, thật sự rất khốn kiếp, lại còn vô pháp vô thiên đến đòi mạng. Nhưng có một ngày, ngươi đột nhiên đi thật lâu, phải đến mấy chục năm liền, không ai biết ngươi đi đâu. Chờ đến khi ngươi trở lại thì chân hỏa trên vai trái đã không thấy tăm hơi đâu cả. Ngươi tự mình ôm ta, khó được kiên nhẫn nướng cá cho ta ăn, sau đó cầm lấy trường tiên của mình biến nó thành ba tờ giấy phù, giao cho ta.”
Đại Khánh làm tổ trong lòng người đàn ông, ấm áp, nó nhắm lại đôi mắt bích lục.
“Ta đã nói gì?” Triệu Vân Lan nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi nói ngươi phạm vào đại họa rồi, về sau…… chỉ sợ cũng sẽ không trở lại nữa. Ta mang theo Trấn Hồn lệnh vẫn dốc lòng tu luyện, ước chừng tìm ngươi năm trăm năm.”
Ngữ khí của Đại Khánh, cơ hồ khiến Triệu Vân Lan cảm thấy con mèo múp vô tâm vô phế kia sắp khóc đến nơi rồi, y nhịn không được thở dài, vừa muốn nói gì đó thì đã thấy Đại Khánh vùng ra khỏi tay y, rung rung bộ lông đen bóng của nó mà đứng trên đùi y vênh mặt hất hàm sai khiến: “Cho nên ngươi phải tốt với ta một chút! Lò vi sóng kêu năm sáu lần rồi đấy, mau lấy sữa với lạp xưởng ra đây cho ta!”
Triệu Vân Lan: “……”
Vì thế y khoát tay, đem con mèo mập chết toi kia ném xuống khỏi đùi mình.
Hết quyển 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.