Trấn Hồn

Chương 46:




Chạng vạng khi Quách Trường Thành đi ra từ Trung Tâm Hỗ Trợ Nhi Đồng Tự Bế thì trời đã tối đen. Long Thành vừa rơi một đợt tuyết lớn, đường không dễ đi, cậu đành lái xe chậm như một con sên trên đường hi vọng có thể đến được bưu điện trước giờ tan tầm.
Trong cái xe nhỏ đã cũ của cậu chất đầy các loại sách, có một số là sách giáo khoa và sách bài tập, một phần là sách báo thiếu nhi, tất cả đều dùng giấy dai và túi nhựa bọc ngoài, từng chồng từng chồng ngay ngắn chỉnh tề nhìn qua y như là xe chuyển phát nhanh của shop sách online vậy.
Quách Trường Thành dự định mang những thứ này gửi cho trường tiểu học mà cậu hay giúp đỡ trước cuối năm.
Kĩ thuật lái xe của cậu rất bình thường, gan cũng không lớn, đi trên mặt đường trơn ướt rất giống một con rùa bự, nhưng đã đi như thế rồi mà vẫn suýt nữa thì đâm vào người ta.
Một người mặc áo xám qua đường, lúc đi ngang qua làn xe ô tô chạy thì suýt nữa ngã sấp xuống dưới bánh xe của Quách Trường Thành, mấy chiếc xe đồng thời phanh gấp, cũng may là mọi người đều đi chậm nên không tạo thành hỗn loạn quá lớn.
Một ông anh lái xe nóng tính hạ cửa xe chửi ầm lên: “Mày có bệnh à! Đụng xe cũng phải tìm chỗ nào vắng vẻ mà đụng có được không hả?”
Quách Trường Thành không hung hãn như vậy, cậu sợ hãi, nhất thời trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, cuống quít lăn từ trên xe xuống, lời nói mang theo vài phần run rẩy: “Anh…anh không sao chứ? Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
Người ngã trên mặt đất rất gầy, gầy đến không ra hình dạng, vẻ mặt tiều tụy, vành mũ sụp xuống che mất nửa khuôn mặt, liếc mắt nhìn qua cũng thấy bao phủ một tầng hắc khí, làn da vàng như nến, rõ ràng là một bộ dáng gần đất xa trời.
Ông anh lái xe bên cạnh vẫn ồn ào như cũ: “Người anh em, cậu hỏi thăm hắn làm cái gì? Tên kia bị thần kinh con mẹ nó rồi! Lúc nãy sao không đâm chết hắn luôn đi?”
Quách Trường Thành rối rắm xua tay với ông anh lòng đầy căm phẫn kia, vừa thấy sắc mặt người này thì lại càng hốt hoảng, thử vươn tay thăm dò muốn giúp đỡ một chút: “Anh đứng lên nổi không? Bằng không…… Hay là tôi đưa anh vào bệnh viện nhé?”
Ai ngờ người ta cũng không thèm cảm kích cậu. Người đội mũ nhanh chóng gạt tay Quách Trường Thành ra, ngẩng đầu liếc mắt một cái. Đôi mắt kia tràn đầy tử khí, ánh mắt lại hung ác nham hiểm đáng sợ không nói lên lời, Quách Trường Thành giật mình đánh thót.
Sau đó, người đội mũ nọ đứng lên khỏi mặt đất, cũng không thèm liếc cậu thêm cái nào nữa mà vội vã đi mất.
Trong nháy mắt đi lướt qua, Quách Trường Thành chú ý thấy dưới tai người nọ có một dấu vết màu đen, giống như dấu tay bẩn của ai đó ấn lên vậy.
Cậu ngượng ngùng đứng đó, vẫn hô lớn với bóng người đằng trước: “Anh thật sự không có việc gì chứ? Có muốn tôi đưa phương thức liên lạc cho anh không, có vấn đề thì gọi điện thoại cho tôi, tôi là……”
Nhưng người đội mũ đã rẽ vào một con đường nhỏ, đi xa rồi.
Ông anh lái xe cũng đi, trước khi đi còn lưu cho cậu một câu trên con đường gió lạnh quạnh hiu, gã nói: “Người anh em, cậu bị ngốc hả?”
Quách Trường Thành thở dài, xoay người mở cửa xe mình. Cậu đang muốn đi lên thì nhìn thấy một người trong kính phản quang____chính là người đội mũ vừa nãy.
Chỉ thấy người nọ nghiêng người đứng ở một góc đường chỗ lối rẽ, náu mình ở đó lén lén lút lút. Sau đó có hai cô gái đi qua con đường trước mặt hắn, đúng lúc này người chụp mũ bỗng nhiên há to miệng, đầu biến hình thành một thứ như người mà không phải là người, cái lưỡi dài đến nửa mét thè ra, hướng về phía hai người đi qua táp một miếng.
Quách Trường Thành mở to hai mắt, nhìn một trong hai người như là vừa bị tụt huyết áp, lảo đảo một bước suýt nữa té xỉu, may mắn được đồng bạn đỡ lấy, các cô nói cái gì thì Quách Trường Thành không nghe thấy, chỉ thấy từ trên người cô gái sắp ngất bay ra một luồng gì đó, lập tức đã bay biến vào cái miệng há ra chờ sẵn của người chụp mũ.
Quách Trường Thành lắp bắp kinh hãi, vụt xoay người lại, nhưng sau lưng cậu ngoại trừ con đường toàn tuyết đọng và người qua đường vội vã thì chẳng có cái gì cả.
Cậu vội nhào vào xe, tim đập như sấm, lại vội vàng lấy cái đèn pin nhỏ mà Triệu Vân Lan cho mình ra đặt ở túi ngực trong áo khoác ra sức vỗ vỗ, lúc này mới cảm thấy như đã tìm được người đáng tin cậy, chậm rãi khởi động xe đi tiếp.
Cái đèn pin nhỏ kia thật sự là phúc lợi ngoài lương tốt nhất mà cậu có được từ Cục Điều Tra Đặc Biệt.
Ngày hôm sau Quách Trường Thành đi làm vừa vào đến cửa, thẻ cơm của Chúc Hồng đã bay đến trước mặt cậu: “Tiểu Quách, hôm nay chị muốn ăn thịt bò nướng, phải là loại nướng giòn ấy nhá, thêm một hộp sữa chua nữa!”
Quách Trường Thành không nói hai lời vâng một tiếng, cất túi đi rồi xoay người xuống căn tin. Cậu ra đến cửa thì thấy Sở Thứ Chi gặm nửa cái bánh rán đi vào, lập tức nghỉ nghiêm đứng thẳng người: “Em chào Sở ca.”
Sở ca lạnh lẽo nâng mắt lên quét cậu một cái: “Ờ.”
Sau đó hắn đi hai bước, lại vòng trở về, đưa tay túm áo Quách Trường Thành lôi thằng nhóc đang muốn ra ngoài quay lộn trở lại: “Từ từ, cậu đã gặp thứ bẩn thỉu gì thế này?”
Quách Trường Thành mơ hồ nhìn lại hắn.
Cái tay còn đầy mùi bánh rán của Sở Thứ Chi bắt lấy hai vai cậu một chút, sau đó xoay cậu qua, ở hậu tâm và ngực phẩy phẩy vài cái, cuối cùng mới lấy giấy ăn lau lau cái tay, đẩy Quách Trường Thành: “Dính một thân xui xẻo, được rồi, sạch sẽ rồi, cậu lượn đi.”
Quách Trường Thành mặt đỏ tai hồng chạy bước nhỏ trốn đi, Sở Thứ Chi nhai bánh rán khô dầu rôm rốp, nhai đến vụn bay tứ tán: “Nhóc con này tu cái gì vậy, ta thấy công đức của nó dày đến ứa cả dầu ra.”
Chúc Hồng đang đói nuốt nuốt nước miếng, cảm giác hắn đang hình dung ra một con lợn xổng chuồng.
“Ăn ăn ăn ăn ăn!” Triệu Vân Lan đẩy cửa phòng hình cảnh xông thẳng vào, nhìn thấy Sở Thứ Chi thì không nói đến câu thứ hai, đè hắn ra mà soát người, cuối cùng lôi trong túi áo khoác của hắn ra một quả trứng gà, thế là lập tức không chút khách khí coi là của mình.
Sở Thứ Chi giận lắm mà không dám nói gì.
Sau đó Triệu Vân Lan lại lấy một hộp sữa trong tủ lạnh, mở ra uống.
Đại Khánh “ngoao” một tiếng: “Đó là của ta! Của ta! Đồ ăn của mèo mà ngươi cũng cướp! Ngươi có cần mặt mũi nữa hay không?!”
Triệu Vân Lan hờ hững nhìn liếc nó một cái: “Uống đấy. Mập mạp chết bầm ngươi làm gì được ta?”
Đại Khánh: “……”
Chúc Hồng: “Sao anh không xuống căn tin……”
“Tôi phải tranh thủ thời gian.” Triệu Vân Lan nói xong, đâm đầu hướng vào vách tường, một màn này vừa vặn để cho Quách Trường Thành mang thịt bò về nhìn thấy, cậu còn chưa kịp chấn động thì đã thấy Triệu Vân Lan xuyên thẳng qua tường, biến mất không thấy!
“Được rồi, ngậm miệng vào đi,” Chúc Hồng lấy bữa sáng của mình xuống khỏi tay cậu, “Ở kia có một cánh cửa, là kho chứa sách và tư liệu, năng lực của cậu không đủ, đi vào cũng chẳng xem hiểu được cái gì nên dĩ nhiên cũng không thấy cánh cửa kia thôi.”
Sở Thứ Chi gặm xong bánh rán, thấy thiếu quả trứng gà ăn không no, lại duỗi tay nhanh chóng xả một khối trong đống thịt bò nướng của Chúc Hồng: “Bá đạo hơn ta, ta nhìn thấy mà không vào được, cái kho nó không mở cho ta.”
Quách Trường Thành hỏi: “Vì sao lại thế?”
Sở Thứ Chi nặn ra một nụ cười rất ư là quỷ dị trên khuôn mặt đang mang thù sâu hận nặng của hắn mà nói với cậu: “Bởi vì ta có tiền án.”
Quách Trường Thành: “……”
Cậu quả nhiên vẫn rất là sợ hãi Sở ca mà.
Một lát sau, chỉ thấy Triệu Vân Lan mang theo một quyển sách cổ mục mục nát nát hấp tấp chui từ trong “tường” ra. Y tùy tay đem tàn xác của quả trứng gà và vỏ hộp sữa ném cho “thùng rác” Quách Trường Thành rồi rút một tờ giấy ăn trên bàn Chúc Hồng, không nói một câu nào, cứ thế dưới chân hóa gió rời đi.
Cả ngày sau đó không thấy y đâu cả.
Đã nửa tháng sau khi trở về từ Đại Tuyết sơn, quanh đi quẩn lại đã qua năm dương lịch, sau đó Long Thành lại đón một đợt gió lớn nhiệt độ giảm, vội vã cuốn mọi người đến cuối năm.
Cục trưởng Triệu bận rộn đến mức quả thực sắp quên bản thân mang họ gì luôn, y chuẩn bị quà tặng cho các mối quan hệ lớn, còn phải thu niên lễ từ khắp các bạn nhậu gửi về, tránh không được đi qua đi lại, đuổi không nổi xã giao ùn ùn, trốn không xong báo cáo công tác, lại còn đại hội tiểu hội không ngừng nghỉ, điện thoại trong văn phòng y mỗi ngày đều reo y như đường dây nóng của cục đường sắt.
Lịch bàn trên các bàn làm việc đều đã đổi thành năm mới, hôm nay thừa dịp trời tối sớm, trước khi tổ trực ban ngày tan tầm, Tang Tán bay tới văn phòng hình cảnh.
Vị đồng chí này mệnh khổ, lúc còn sống là một kẻ tâm ngoan thủ lạt đầy mưu lược, vừa chết thì đã vào Sơn Hà trùy, từ đó về sau trên núi không nhật nguyệt mà đời đã qua ngàn năm, cải tạo xong thì làm người một lần nữa…. Không, sau khi thành quỷ trở lại đây, hắn phát hiện mình đã biến từ một nhà âm mưu thành một thằng ngốc — cả tiếng người cũng nghe không hiểu.
Trên toàn thế giới chỉ còn một mình Uông Chủy có thể trao đổi với hắn, cơ mà thổ ngữ tộc Hãn Cát tuy rằng là tiếng mẹ đẻ của Uông Chủy nhưng dù sao cô cũng chỉ nói có hai mươi năm, còn ba trăm năm trở lại đây thì toàn sinh hoạt trong xã hội phổ thông cả. Khi Tang Tán phát hiện Uông Chủy nói chuyện với người và quỷ bên ngoài rõ ràng mạch lạc hơn nói với mình không biết bao nhiêu lần thì hắn quyết định tích cực học nói.
Tang Tán là một kẻ quyết đoán lại ngoan độc, ngay cả vợ con cũng có thể đưa cho một bát thuốc độc cơ mà, hắn quyết định làm gì thì chính là tận hết sức lực. Trong nửa tháng ở đây, hắn cơ hồ là ngày đêm không nghỉ lải nhải ghép vần tiếng Hán bên tai Uông Chủy, suýt nữa thì niệm cho Uông Chủy đã thành quỷ còn bị suy nhược thần kinh. Rốt cuộc, hắn bắt đầu chậm rãi nắm giữ quy tắc phát âm tiếng phổ thông, còn có thể học vẹt, thậm chí có thể tự nói vài từ đơn giản.
Tang Tán luyện tập từng chữ từng chữ tiếng phổ thông, lớn giọng thông báo ra: “Cách Lan nói cuối năm nay ngoài… “tổng muối” cuối năm ra thì còn có phúc oa phí…bảo mọi người chuẩn bị tốt bột mì, bột mì lên men.”
Hắn nói không quen, hiển nhiên là nửa hiểu nửa không bắt chước đơn thuần.
Lâm Tĩnh hỏi: “A Di Đà Phật, chuẩn bị bột mì làm cái gì, tất niên làm bánh bao hả?”
Tang Tán dùng body language thuyết minh: “Không phải mưa đá, là ‘bột mì lên men’, số cuối cùng là ‘phí giao đông’……”
“Sếp Triệu nói cuối năm nay ngoài thưởng tất niên của mỗi người còn có thêm năm nghìn phí phúc lợi nữa, số này trước cuối tuần sẽ đến tay tôi, tuần sau mang hóa đơn cho tôi, tốt nhất là phí giao thông, có hóa đơn bảo hiểm lao động cũng được.” Uông Chủy vội vã bay từ trên lầu xuống, trừng mắt nhìn Tang Tán một cái, “Học nói cũng nói không xong.”
(Đoạn này phải giải thích một chút. Vì Tang Tán nói nhầm sang những từ phát âm na ná nên mới thành ra ông nói gà bà nói vịt.
Thưởng tất niên (Niên chung tưởng = 年终奖 = nián zhōng jiang) thì thành “tổng muối cuối năm” (niên tổng tương = 年总酱 = nián zǒng jiàng)
Phí phúc lợi (phúc lợi phí = 福利费 = fú lì fèi) thành “phúc oa phí”( 福娃费 = fú wá fèi)
Hóa đơn (phát phiếu = 发票 = fāpiào) thành “bột mì lên men” (phát diện = 发面 = fāmiàn)
Bánh bao (bao tử = 包子 = bāo·zi)thành “mưa đá” (雹子 = báo·zi)
Tốt nhất là (tối hảo = 最好 = zuìhǎo) thành “số cuối” (tối hào = 最号 = zuìháo)
“Phí giao đông” thì chính là “phí giao thông” đấy ạ.)
Tang Tán nhìn cô, khuôn mặt nghiêm túc đến mức gần như hung ác trở nên nhu hòa, rầu rĩ ngây ngô cười, sau đó thật cẩn thận kéo kéo tay cô.
“Đừng quấy, em đang bận.” Uông Chủy nhỏ giọng trách cứ một câu, lại hỏi, “Triệu Vân Lan lại đi tìm anh rể nào để quan hệ hữu nghị rồi, tôi đang có một phần văn kiện cần y kí gấp đây.”
Tang Tán nhanh chóng nói: “Ta…… Ta đưa……”
Uông Chủy vội vàng khoát tay trốn hắn: “Đưa cái gì mà đưa, anh lại dọa cho tên anh rể trên trời rơi xuống của y sợ hết vía cho xem.”
Tang Tán cũng không phản bác, im lặng không lên tiếng đi theo sau cô, nhìn cô nhân lúc tối trời bay tới bay lui trên hành lang, một bộ dáng bận tối tăm mặt mũi.
Uông Chủy xoay người, thấp giọng dùng ngôn ngữ người khác nghe không hiểu nói gì đó với Tang Tán. Trên mặt hắn liền lộ ra tươi cười bình yên mà thỏa mãn, phảng phất có loại cảm giác hết thảy đều thanh thản siêu thoát, trần ai lạc định.
“Bà đây ghét nhất cái loại ân ân ái ái trước mặt người khác thế kia nhá, lại còn dám dùng ngoại ngữ mà nói nữa chứ, mù mắt chó của ta rồi.” Chúc Hồng áp suất thấp lải nhải một câu, “Mấy hôm nay Quỷ Kiến Sầu yên tĩnh được một tí thì lại đổi thành hai người bọn họ!”
Lâm Tĩnh:“Thiện tai thiện tai, nữ thí chủ không cần hâm mộ ghen tị hận.”
Chúc Hồng giơ tay muốn đánh hắn, đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của cô vang lên, Chúc Hồng thuận tay nhấc máy: “Xin chào…… hửm, ở đâu thế?”
Chúc Hồng chỉ tay loạn một hồi, đem tất cả lũ người tan tầm chuẩn bị ra về giữ hết lại. Chỉ thấy cô lấy từ trên bàn xuống một tờ giấy ghi chép: “Được rồi, nói đi…… bệnh viện chùa Hoàng Nham trên đường Hoàng Nham phải không, được, để tôi bảo bọn họ — à đúng rồi, tối nay anh có về văn phòng một chuyến không, Uông Chủy nói có nhiều thứ cần kí tên lắm đấy.”
Lúc này mọi người đều nghe ra đó là sếp Triệu nhà mình, Chúc Hồng treo điện thoại, buồn bực phun ra một câu: “Lại đây, căn cứ theo phong cách làm việc nhất quán của cục chúng ta — ban ngày không thèm làm việc, buổi tối tích cực tăng ca, thời điểm năm phút sau khi tan tầm, tên lão đại mất nết nhà chúng ta gọi điện về bảo có công việc kìa.”
Lâm Tĩnh nghe xong câu này, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đẩy cửa xông ra, dùng vận tốc ánh sáng biến mất trước mặt mọi người.
Chúc Hồng dán tờ giấy viết địa chỉ lên tường, dùng khăn quàng cổ che khuất mặt: “Mùa đông khắc nghiệt, người ta con gái, sợ lạnh nhắm ~……”
Đại Khánh đuổi theo ngay sau đó: “Lão miêu ta còn không có áo lông nữa cơ.”
Một loạt ánh mắt trực chỉ về phía Sở Thứ Chi phản ứng không kịp, Sở Thứ Chi đối mặt lũ đồng nghiệp vô liêm sỉ kia, ngàn vạn lời muốn nói dồn nén tích tụ lại trong một câu phun ra: “Con mẹ nó.”
Mười phút sau, Sở Thứ Chi ngồi trên xe Quách Trường Thành đi về phía chùa Hoàng Nham.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.