Trấn Hồn

Chương 70:




Triệu Vân Lan mặt không đổi sắc xem xong tờ giấy, biểu tình cứng rắn hơi hòa hoãn xuống, sau đó y thật cẩn thận gấp lại cho vào ví tiền như là vừa mới đọc xong một lá thư tình.
Sở Thứ Chi nhìn y một cái rồi định đứng lên rời đi, ai ngờ còn chưa kịp xoay người thì ba trương Trấn Hồn lệnh đã đồng thời bay ra từ tay Triệu Vân Lan mang theo chuỗi hoa lửa thật dài phóng thẳng lên không trung. Bấy giờ Quách Trường Thành còn chưa kịp đứng lên thì Trấn Hồn lệnh đã cháy thành một vòng gông xiềng nện lên người Sở Thứ Chi.
Một cỗ lực cực lớn áp ngược Sở Thứ Chi về lại trên ghế, hắn muốn động cũng không động được nữa.
Khế ước giữa Sở Thứ Chi và Trấn Hồn lệnh còn chưa giải trừ, cho dù hắn có bản lĩnh bằng trời thì cũng vẫn phải chịu ước thúc như cũ.
Triệu Vân Lan liếc hắn một cái, lấy từ ngăn kéo ra một cái máy ghi âm rồi chọn phát lại, chính là câu nói cuối cùng mà Sở Thứ Chi nói ra kia: “ Ngày sau ai đẻ con ra thì trông coi cho tử tế, đừng để ta thổi cho một tiếng cốt già tan mẹ nó ba hồn bảy vía biến thành tiểu quỷ rồi lại kêu ca.”
Giọng nói của người đàn ông phát ra từ máy móc lại càng lạnh lẽo đáng sợ, mang theo loại khản đặc xoáy vào xương cốt.
“Ngươi thấy cái mình nói ra là tiếng người sao?” Triệu Vân Lan mặt không đổi sắc hỏi.
Ánh mắt Sở Thứ Chi lóe lên, nhưng ngay sau đó lại cố chấp quay đầu đi, cứng rắn nói: “Ta vốn không phải là người.”
Quách Trường Thành lúng túng: “Sở… Sở ca, anh đừng nói vậy mà.”
Sở Thứ Chi lạnh lùng liếc cậu, không nói một lời.
Quách Trường Thành do dự hơn nửa ngày mới thật cẩn thận đi qua, len lén xoắn góc áo, thỏ thẻ như muỗi kêu: “Em cảm thấy anh nhất định, nhất định không nghĩ như thế đâu, tuy rằng em không hiểu quá rõ, nhưng Sở ca là người tốt, sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện xấu……”
Triệu Vân Lan hừ một tiếng dựa người vào ghế dựa, gõ gõ bật lửa lên mặt bàn mấy cái rồi châm thuốc lên, ánh mắt chuyển sang Sở Thứ Chi, tức giận nói: “Ngươi có biết cái gì gọi là oan có đầu nợ có chủ cái gì là việc nào ra việc nấy không, nóng nảy lên thì ra tay mẹ nó ác độc, còn không hiểu chuyện bằng nhóc ngốc Tiểu Quách nhà người ta, ta cũng xấu hổ thay ngươi.”
Sở Thứ Chi giương đôi mắt đen sẫm lườm y.
“Nhìn cái mà nhìn, còn chưa đủ dọa người chắc, bây giờ ta không rảnh xử lý ngươi ___ Tiểu Quách, điệu hắn vào văn phòng tôi đóng cửa trông chừng hắn cho tôi. Trong phòng có giường đơn đấy, mệt thì vào nằm.”
Quách Trường Thành lập tức rất thiện lương hỏi: “Thế Sở ca thì sao ạ?”
“Hắn á?” Triệu Vân Lan nghiêng mắt liếc Sở Thứ Chi, “Cứ để hắn kiên định mà tham thiền tự kiểm cho tốt đi.”
Y nâng chén trà lên, lắc lắc nước trà sắp lạnh, lại vẫn chưa hết giận mà phun thêm một câu: “Ta muốn đáp lên mặt ngươi thế không biết.”
Khi Quách Trường Thành đẩy cái ghế xoay mà Sở Thứ Chi ngồi sang đến cửa văn phòng lại nhịn không được quay đầu nhìn Triệu Vân Lan một cái, thấy lãnh đạo vẫy tay với mình, bấy giờ mới đưa Sở Thứ Chi đi thẳng đến phòng cục trưởng, từ bên trong nhẹ tay khép cửa lại.
Triệu Vân Lan gác hai cái chân lên bàn, sách để trên đầu gối mà cau mày lật xem.
Truyền thuyết về Nữ Oa rất lan man, chuyện gỉ chuyện gi chuyện gì cũng có, cuốn sách trong tay y là [ Thượng Cổ bí văn lục ], trong đó đặc biệt trình bày một chương “Phong Thị Nữ Oa”, đại khái là do một vị tiền bối tu đạo sau thời Tống viết ra, tác giả không rõ, bản gốc cũng không còn, đây là bản sao xuất bản sau khi kiến quốc.
Phần đầu dẫn từ “Thái Bình Ngự Lãm” ghi chép việc Nữ Oa tạo ra con người: “Tục nói khi có trời đất chưa có con người, Nữ Oa nặn người từ bùn đất, công việc quá nhiều không làm xuể, thế là nhúng sợi thừng vào bùn đất vẩy ra thành người.”
Sau đó tác giả lại bổ sung chú thích nhỏ: “Con người, trên đầu có ngũ quan, hình thái giống như Nữ Oa, có thể nói năng, thoát ly tượng đất, thiên phong đốt lên tam hỏa, bùn đất tạo thành thể xác, không chết không suy, thông tuệ nhưng không sạch sẽ. Từ trẻ con tới người già, sớm sinh tối tử, Nữ Oa thương xót xếp đặt hôn nhân duy trì nòi giống, trăm ngàn đời không dừng lại.”
Triệu Vân Lan thuận tay lấy một cây bút lông đen trên bàn làm việc gạch một vệt rất đậm dưới mấy chữ “ thiên phong đốt lên tam hỏa, bùn đất tạo thành thể xác”, sau đó y dừng bút tiếp tục lật trang, đến đoạn “vá trời” kia.
“[Hoài Nam Tử] viết: Thời kì vãng cổ, bốn cực đều sụp đổ, cửu châu nứt vỡ, trời không phủ hết, đất không vẹn toàn, lửa cháy hoài không tắt, nước dâng mãi không dừng, thú dữ ăn thịt người dân, chim ác quắp kẻ già yếu. Vì thế Oa Hoàng luyện đá ngũ sắc vá trời, chém bốn chân con rùa lớn để lập tứ trụ, giết Hắc Long cứu Ký Châu, tích tro của lau sậy chặn đứng nước lũ. Trời cao được tu bổ, tứ trụ được dựng lên, đất đai khô ráo, Ký châu thái bình, diệt sâu bọ, an dân sinh.”
Phía dưới vẫn như cũ có thêm chú thích: “Rùa lớn hiến bốn chân, Oa Hoàng cảm phục đại đức ấy, ban thưởng gấm vóc làm vảy. Tứ trụ trấn bốn phương, Tây Bắc hướng thiên, Côn Luân ban chữ, viết: Vị lão dĩ suy chi thạch, vi lãnh dĩ đống chi thủy, vị sinh dĩ tử chi thân, vị chước dĩ hóa chi hồn. Những sự không thể thành, đem vùi dưới vùng đại địa không thể chống đỡ, gọi là Tứ thánh, trời không sập xuống, đất không sụt lở, Tứ thánh không xuất hiện, thiên hạ đại an.”
Triệu Vân Lan khi có khi không vuốt lông Đại Khánh, nhẹ nhàng mà nói: “Theo nó nói lục căn không sạch sẽ của con người khởi nguồn từ cặn bã trong bùn đất, sau đó Nữ Oa dùng chân rùa làm trụ tu bổ trời đất, Côn Luân ban chữ cho bốn cây trụ này ___nói thế thì, ‘Côn Luân’ ở đây hẳn là chỉ Côn Luân quân – Hơn nữa những từ này ta đã từng nghe qua rồi.”
Đại Khánh: “Ở nơi nào?”
“Dưới chân Sơn Hà trùy.” Triệu Vân Lan nói, “‘Sự không thể thành’ nếu đúng là Tứ Thánh, có phải là ý nói chiếm được Tứ Thánh, thực hiện những ‘sự không thể thành’ đó thì có thể chống đỡ bốn thiên trụ không?”
Đại Khánh xoay quanh y, thì thầm: “Mấy cái linh tinh gì đó, làm ta ngu cả người.”
Triệu Vân Lan không để ý tới nó, y nghĩ thầm như đang tự nhủ: “Đá ngũ sắc vá trời, vậy nếu ta nghĩ không sai thì tứ trụ là dùng để trấn ‘địa’. ‘Địa’ này hẳn là đất từ cái ngày tạo ra con người… Nếu cái này là đúng thì trách không được Quỷ diện nhất định phải có được Tứ Thánh, có Tứ thánh hắn sẽ tìm được cách phá hủy tứ trụ.”
Triệu Vân Lan sờ qua cá chiên, ngón tay vẫn còn vương hương vị. Cho dù Đại Khánh không muốn xấu hổ nhưng lại không kháng cự được bản năng, thế là liều mạng ngửi tới ngửi lui tay y. Vừa thích ý thưởng thức hương vị kia vừa hỏi: “Quỷ Diện mà các người nói rốt cuộc là ai?”
Triệu Vân Lan nói một cách đơn giản nhất cho Đại Khánh nghe về chuyện ở Sơn Hà trùy, nói xong, vẻ mặt y ngưng trọng: “Quỷ Diện mang mặt nạ, nhưng ta có thể nói đại khái gã ta lớn lên giống cái gì rồi.”
Đại Khánh: “Chẳng lẽ là……”
“Chỉ sợ là tám chín phần giống Thẩm Nguy.” Triệu Vân Lan nhẹ thở dài, “Con người hắn tâm tư quá nặng. Hắn đối với ai cũng tốt, chỉ không chịu bỏ qua cho chính mình, không hiểu vì sao lại kết thù lớn như thế nữa, ta thật sự là lo lắng hắn……”
Đại Khánh ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Triệu Vân Lan thoáng hạ mắt nhìn mèo đen, bỗng nhiên, y bỏ cái chân trên bàn xuống ngồi thật đứng đắn, thấp giọng nói: “Người tới rồi.”
Vừa dứt lời, tiếng mõ đã vang lên xa xa rồi càng ngày càng gần, khí lạnh nồng đậm cũng càng ngày càng rõ ràng, gió Tây Bắc thổi chuông gió trên song run rẩy, Triệu Vân Lan không chút hoang mang rút hương trong ngăn kéo ra châm lên, cắm vào chậu hoa trên bàn công tác, lại lấy chậu sứ từ dưới bàn, ném vào đó một bó tiền âm phủ. Trong màn khói mông lung, y cất sách, xoay tay rót cho mình một chén trà nóng.
Âm sai đến lần này học ngoan rồi, ngay tại nơi cách cửa một khoảng khá xa đã đứng lại cao giọng nói: “Khách không mời mà đến U Minh Hành Tẩu cầu kiến Trấn Hồn lệnh chủ, lệnh chủ có thể thu xếp công việc để gặp mặt một chút không?”
Triệu Vân Lan áp xuống biểu tình mặt trầm như nước, thanh thanh cổ họng: “Xin mời.”
Cửa ban công của văn phòng hình cảnh “cạch” một tiếng bị đẩy ra, cửa vừa mở thì người đến đã ngửi thấy mùi tro tiền giấy và hương khói đầy phòng — có tiền có thể sai ma khiến quỷ, quả nhiên thần sắc kẻ kia hòa hoãn lại, chưa nói gì đã nở nụ cười, vội vàng thưa: “Lệnh chủ khách khí, quá khách khí rồi.”
Triệu Vân Lan nhìn thấy người tới cũng sửng sốt, một lát sau y mới đứng lên, có chút kinh ngạc nói: “Ngọn gió nào thổi Phán quan đại nhân tới đây vậy?”
Phán quan giữ nguyên bộ dạng hòa nhã như trước, vẻ mặt cười xởi lởi không giống quỷ sai mà càng giống một vị Nguyệt lão chuyên quản tài lộc nhân duyên thì đúng hơn.
Sau khi lão tiến vào thì nói hươu nói vượn hàn huyên với Triệu Vân Lan cả nửa ngày, sau đó hai kẻ lòng mang ý xấu khách khí ngồi xuống, Đại Khánh thả người nhảy vào lòng Triệu Vân Lan, đuôi cuốn lấy tay y chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Phán quan, mơ hồ lộ ra tư thế bảo hộ.
Lúc này Phán quan mới nghiêm túc xuống: “Tiểu lão nhân ta vô sự không lên điện tam bảo, hơn nửa đêm đến quấy rầy, thật sự cũng là có chuyện. Cầu lệnh chủ lấy đại cục thương sinh làm trọng mà ra tay tương trợ.”
“Ấy đừng,” Triệu Vân Lan vội vàng xua tay, “Ngài đừng đề cao ta quá thế, ta đây chỉlà một tiểu quần chúng người trần mắt thịt, chẳng qua có tí ảo thuật vặt vãnh mà thôi, cho dù các vị có coi ta là hành lá thì ta cũng đâu thể tự cho mình là tỏi trắng được. Ngài khách khí như thế làm cho ta mù mờ ra, có chuyện gì thì cứ phân phó, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, ta có thể giúp được thì sẽ tận lực mà làm.”
Phán quan ngồi đó than thở nửa ngày muốn làm cho Triệu Vân Lan phải mở miệng hỏi, kết quả Triệu Vân Lan giống như không biết cách quan sát sắc mặt người ta, chỉ yên lặng ở một bên uống trà, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng của lão, một lát sau, phán quan rốt cục không nhịn được nữa đành phải mở mồm hỏi: “Lúc chạng vạng hôm nay, hẳn là lệnh chủ có chú ý tới cảnh báo của Nha tộc phải không?”
Triệu Vân Lan đầy mặt khó hiểu: “Không có, chiều nay ta xem phát lại chương trình tiệc tối tất niên, đúng là không chú ý tới.”
Phán quan: “……”
Triệu Vân Lan thực ngốc thực ngây thơ hỏi tiếp: “Quạ đen thì làm sao?”
Phán quan thầm biết rõ là Triệu Vân Lan đang giả bộ hồ đồ. Lão rất không muốn nói chuyện với vị Trấn Hồn lệnh chủ này, thứ nhất, Phán quan là một trong số rất ít người biết được một tí ti về thân phận của Triệu Vân Lan, không muốn mà cũng không dám đắc tội vị tôn đại thần này. Thứ hai là vị đại thần này còn không biết xấu hổ, vừa ma lanh vừa láu cá, bình sinh lại am hiểu ba tuyệt chiêu___Vô lại, lấy nhu chế cương, tránh nặng tìm nhẹ___Cái nào xuất ra cũng làm cho người khác đặc cả não.
“Quạ đen báo tin dữ không báo tin vui, luôn không phải là chuyện tốt, Tây Bắc nổi mây đen, có người không sợ thiên lôi đánh xuống, dám bày đại trận trên đỉnh Côn Luân muốn dẫn một phách của con người xuất ra.”
Triệu Vân Lan sửng sốt, bật thốt lên hỏi: “Con người á? Địa cầu sắp bùng nổ dân số rồi, hắn lôi nổi sao chứ?”
Phán quan: “……”
Triệu Vân Lan cười cười: “Ta rất mơ hồ nha, ngài phải nói cho rõ, là ai chạy tới đỉnh Tuyết sơn kia, bày cái gì, mục đích là gì”
Phán quan lôi một cái lệnh truy nã trong túi ra, Triệu Vân Lan bị hấp dẫn nhìn qua một cái, người quen nha____ Quỷ Diện.
“Nói ra thì dài dòng, chính là trong thần ma đại chiến thuở hồng hoang, hắn bị Nữ Oa nương nương đích thân giam giữ ở ngàn trượng dưới Hoàng Tuyền, trải qua năm tháng, phong ấn của Nữ Oa từ từ buông lỏng để cho hắn thoát khốn mà ra. Lệnh chủ là người hiểu chuyện, ta không vòng vo với ngươi làm gì, ăn ngay nói thật thì___Hiện tại hắn vẫn bị thần ấn của Nữ Oa giam giữ mất tám phần, chúng ta liên thủ còn có thể đánh một trận, nếu hắn thực sự thoát ra rồi………”
Triệu Vân Lan nghe lão nửa thật nửa giả nói lời vô nghĩa, khóe miệng kìm không được mà hơi hơi nhếch lên. Y cũng không tiếp nhận cái lo lắng ưu phiền trá hình của Phán quan, chỉ làm bộ như không nghe hiểu mà hỏi gặng: “Ôi, cái này nghiêm trọng à nha, ma vật bị Nữ Oa phong ấn nha, rõ ràng là không cùng đẳng cấp với ma vật bình thường rồi? Người ở đâu mà lợi hại thế?”
Phán quan: “……”
Triệu Vân Lan hưng trí bừng bừng tiếp tục hỏi: “Ô thế hắn muốn nhiều hồn phách con người thế làm gì?”
Phán quan không dễ dàng mới thở được một hơi: “Mục đích của hắn là bức ra Công Đức bút, trên người mỗi người đều mang theo một phách, ở trên có công ưu khuyết điểm kiếp trước kiếp này, chữ đỏ là công đức, chữ đen là tội nghiệt, hắn rút một phách này ra tề tụ trên đỉnh Côn Luân, Công Đức bút tự nhiên cũng xuất thế. Chúng ta tuyệt đối không thể để hắn lấy được Công Đức bút, bằng không……”
Triệu Vân Lan bỗng nhiên ngắt lời lão: “Trước đây có một tiểu yêu của Nha tộc dùng một cái Công Đức bút hư hư thực thực dẫn ta đi, lại còn làm bị thương mắt của ta, làm cho bây giờ vẫn còn bị ảnh hưởng, mắt kém hẳn đi, nhìn gì cũng thấy bóng chồng, nhìn phán quan đại nhân ngài đây còn thấy mập ra đến mấy cân. Nói như vậy, hóa ra cái Công Đức bút mà tên đó nói là giả, là ‘có người’ cố ý muốn gây phiền toái cho ta hả? ”
Phán quan giật nảy trong lòng, bị lời y nói oanh tạc cho tơi bời, vừa mới ngẩng đầu lên thì lại đúng lúc đối diện với ánh mắt trêu tức mười thành công lực của Triệu Vân Lan, nhất thời trong lòng dấy lên một cơn oán giận___Nha tộc ăn xác thối để sống, từ trước đến nay chịu áp bức của Địa Phủ, phái Nha tộc ra ngoài, người khác chả cần nhìn cũng biết là ai sai khiến, không biết là thằng ngu nào ra cái tối kiến ấy nữa.
Tâm tư phán quan xoắn xuýt, đổ hết cả mồ hôi.
“Tứ thánh lưu lạc nhân gian nhiều năm như vậy, mấy thứ trâu bò đó Địa Phủ cũng chưa từng để trong lòng chứ đừng nói đến tìm về. Bây giờ xảy ra chuyện rồi mới đến nói cho ta biết chuyện nghiêm trọng như vậy, nước đến chân mới nhảy ___Nói không thông lắm nhỉ?”
Phán quan miễn cưỡng cười: “Này…… Quả thật là chúng ta suy nghĩ không chu toàn……”
“Suy nghĩ không chu toàn?” Triệu Vân Lan thoáng nhướn mi, “Sao ta lại thấy như có tính toán sẵn ấy?”
Phán quan quả thực là như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Triệu Vân Lan đưa tay gõ mặt bàn, giận tái cả mặt, nụ cười cũng tắt ngấm: “Đại nhân, chúng ta cũng coi như hợp tác nhiều năm, nói trắng ra đi, ngài muốn thế nào? Định bảo ta làm cái gì đây?”
Phán quan chắp tay nói: “Hạ quan khẩn cầu lệnh chủ dẫn chúng ta lên Côn Luân, phá trận của hắn.”
Triệu Vân Lan sắc mặt thản nhiên: “Nói gì vậy chứ, ta đây ru rú xó nhà là giỏi chứ có phải con lừa đâu, đến Hương Sơn còn chưa lên nữa là. Đường lên Côn Luân mở về bên nào ta còn không biết, cho ta dẫn đường sao?”
Phản ứng này của y cuối cùng cũng nằm trong dự đoán của Phán quan. Phán quan vội vàng nói ra lý do đã chuẩn bị tốt, nói ra có trước có sau lưu loát hẳn lên: “Có thể lệnh chủ không biết, Trấn Hồn lệnh trong tay ngài có chân thân là một mảnh gỗ, chính là xuất thân từ đại thần mộc trên núi Côn Luân. Cái cây thần kia là do Bàn Cổ trồng, đồng thọ với trời đất. Đỉnh Côn Luân là cấm địa của chư thần, chỉ có duy nhất vật ấy là giấy thông hành thôi.”
Triệu Vân Lan đưa tay đập đập tấm ảnh trên lệnh truy nã: “Thế……‘Ma Vương’ kia làm sao mà có được? Không lẽ đặc biệt có cửa sau, cậu nhỏ nhà Bàn Cổ sao?”
“Không nên phỉ báng thánh nhân như thế,” Phán quan kinh sợ nói, “Không dối gạt lệnh chủ, ma vật này sinh ra dưới Hoàng Tuyền, bên cạnh Công Đức cổ mộc, Công Đức cổ mộc kia với đại thần mộc trên Côn Luân nguyên bản là nhất thể song sinh, hắn cũng coi như có chút căn nguyên với Côn Luân, cho nên……”
Triệu Vân Lan như cười như không nói: “Vậy thì trèo lên Côn Luân bày trận triệu hồi Công Đức bút cũng có liên quan đến cái cây kia à?”
Phán quan không rõ y có ý tứ gì, không dám tùy tiện trả lời.
Triệu Vân Lan tùy tiện nói: “Dưới Hoàng Tuyền…… Ai nha, sao ta lại cảm thấy hình như rất gần phủ đệ của Trảm Hồn Sứ đại nhân nhỉ?”
Phán quan nghe xong lời này, trên mặt cố ý lộ biểu cảm chần chừ, rồi sau đó ái muội không rõ nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
“Nha,” Ý cười trên mặt Triệu Vân Lan càng đậm mà ánh mắt lại hết sức lạnh lẽo, “Thì ra phán quan đại nhân đang ám chỉ với ta, Trảm Hồn Sứ đại nhân có quan hệ rất sâu với ma vật sao?”
Phán quan không biết y ngốc thật hay đang cố ý mà lại mang mấy câu chỉ nên nghĩ trong lòng không nên nói ra miệng phun hết cả ra, lão do dự giương mắt đánh giá biểu tình của Triệu Vân Lan, lại chẳng nhìn ra được một tia manh mối.
Cuốn sách bìa đen kia đã đưa cho y rồi, y rốt cuộc có biết Thẩm Nguy chính là Trảm Hồn Sứ không?
Lần trước âm sai báo lại, nghe nói mù mắt cũng không ảnh hưởng đến việc y lăn qua lộn lại với tình nhân bé nhỏ, thế thì hẳn là…không biết đúng không? Nếu không Trảm Hồn Sứ làm sao có thể tha thứ dễ dàng…..
Phán quan trấn định tinh thần, đưa tay vuốt vuốt chòm râu, cười cười che giấu: “Tiểu nhân làm sao dám luận ưu khuyết điểm sau lưng thượng tiên? Lệnh chủ nói đùa rồi.”
Triệu Vân Lan nhìn lão, thò tay sờ bên hông: “Muốn Trấn Hồn lệnh phải không? Chờ ta tìm xem.”
Phán quan vội xua tay: “Không không, thần mộc Trấn Hồn lệnh chúng ta nào dám động vào? Làm phiền lệnh chủ tự mình đi Côn Luân với chúng ta một chuyến mới được.”
Triệu Vân Lan dừng động tác, ý tứ sâu xa nhìn phán quan. Mắt của y vừa đen vừa sáng, lợi hại bức người nói không nên lời, phán quan kiên trì đối diện với nó, cảm thấy chính mình bị chinh phạt đến mức muốn sống cũng thật vất vả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.