Trấn Hồn

Chương 73:




“Ta không điên, Sơn Hà trùy bị ngươi cầm đi thì không tính, bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngươi mang theo nó tới tìm ta, nhưng mà Công Đức bút thì ta nhất định phải có được. Một khi Tứ trụ mất đi hai, trời đất nghiêng lệch thì trên đời sẽ không còn gì ngăn cản được ta nữa.” Quỷ Diện cuối cùng cũng mở miệng, sau đó quét mắt một vòng, “Ngươi tới thì tới, lại còn mang theo nhiều kẻ ô hợp thế này___Bọn chúng là sợ ngươi đương trường phản bội hay sao?”
Lời này chẳng khác gì công kích, mỗi người ở đây đều bị gã cho một bạt tai.
Quỷ Diện xoay chuyển ánh mắt, thấy được Triệu Vân Lan, tươi cười trên mặt lại càng quỷ dị hơn: “Ồ, thì ra là lệnh chủ cũng ở đây, chẳng trách nào.”
Đại Khánh biểu tình lạnh lùng, nhưng vừa mới định động chân thì đã bị Triệu Vân Lan nắm tóc kéo về.
Triệu Vân Lan lộ ra biểu cảm ngoài cười mà trong không cười, một tay tóm tóc Đại Khánh không để cho cậu làm loạn, một tay thò vào túi lấy thuốc lá.
Đại Khánh biến thành người nhưng vẫn giữ nguyên bản năng khi bị bứt lông, xoay tay lại cho Triệu Vân Lan một cào, chẳng qua bây giờ cậu không có móng tay dài cho nên chỉ có thể lưu cho y một cái vết trắng nhạt mà thôi. Cậu phát hiện tay của Triệu Vân Lan lạnh đến dọa người thì không nhịn được sửng sốt hồi lâu.
“Mập mạp chết bầm, đừng gây thêm phiền phức.” Triệu Vân Lan chẳng có chút ngượng mồm nào mà phun ra bốn chữ kia với “con người” tiên khí vây quanh trước mặt.
Đại Khánh: “Ngươi làm sao vậy?”
Triệu Vân Lan nhẹ nhàng mà phun ra một hơi khói thuốc, bờ môi lại càng trắng bệch không chút huyết sắc, ánh mắt lại vẫn như cũ sáng đến kinh người, ngón tay y vô thức ve vuốt điếu thuốc, dùng giọng nói còn thấp hơn cả thì thầm nói với Đại Khánh: “Ta có chút khẩn trương.”
Đại Khánh mở to hai mắt ra nhìn.
Triệu Vân Lan chuyển ánh mắt sang bên cạnh: “Địa Phủ đứng sau Nha tộc, các Yêu tộc khác thành một phái riêng, Tây Thiên La Hán, thế còn kia là loại nào, đạo gia à?”
Quỷ Diện lại phang xuống một búa kinh thiên động địa, đám người đã tự động phân chia thành từng nhóm.
“Hoặc là đức cao vọng trọng, hoặc là đắc đạo thăng thiên, có thần chức.” Đại Khánh nói, “Nhưng không ai có tư cách nhúng tay vào trận đấu của hai người này, nếu không có ngươi đưa đi thì ngay cả lên núi họ cũng không lên nổi. Dám gây chiến ở nơi này, trừ hai người họ ra ta cũng chỉ thấy có mỗi bà đuôi rắn thôi.”
Mặt người thân rắn, là cổ thần nữ đế, Nữ Oa.
Thiên không nặng nề bắt đầu có tuyết rơi, u súc xấu xí phân biệt rõ ràng với các lộ thần quỷ, giằng co lẫn nhau hết sức căng thẳng.
Đại Khánh quay đi không nhìn đại thần mộc nữa, miễn cưỡng làm cho mình tỉnh táo lại, nói với Triệu Vân Lan: “Tốt nhất ngươi nên lui ra phía sau một chút đi.”
Tuyết rơi băng lạnh làm ẩm tàn thuốc của Triệu Vân Lan, y lấy khăn tay gói kĩ cả đầu lọc và tàn tro, bảo vệ môi trường nhét vào trong túi, theo lời Đại Khánh lui ra bên ngoài vòng chiến. Y lập tức len lỏi qua những người khác đi tới bên đại thần mộc, vươn tay đặt trên thân cây lạnh lẽo khô héo.
Đại thần mộc không biết cao bao nhiêu, nhưng mà rễ cái lộ ra trên mặt đất đã cao đến ngực Triệu Vân Lan, nó tựa như một vị thần minh trấn giữ nơi này vậy.
“Tuy rằng ta không biết cái gì hết,” Triệu Vân Lan thầm nói, “Nhưng ngươi nhận ra ta phải không?”
Khi y nghĩ như thế, đột nhiên theo kẽ tay y, đại thần mộc nhú ra một mầm xanh nho nhỏ nhạt màu, nó chậm rãi vươn ra tơ non tinh tế như sợi tóc dịu dàng cuốn lên ngón tay y.
Triệu Vân Lan sờ sờ túi đồ leo núi mini mà y mang theo người, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ta đây cứ thử trước xem thế nào.”
Lúc này, Quỷ Diện vung tay một trảo, Luyện Hồn đỉnh khổng lồ bị ôm trọn trong lòng bàn tay cơ hồ có thể che trời của gã, nổi bật trên những ngón tay trắng bệch, một cỗ khí xám đen bắt đầu khởi động từ trong Luyện Hồn đỉnh.
“Công Đức cổ mộc — chưa sinh đã tử chi thân.” Triệu Vân Lan nghe thấy Quỷ Diện cúi đầu nói, “Lệnh chủ có biết Công Đức bút bản chất là cái gì không?”
Triệu Vân Lan xoay người dựa lưng vào đại thần mộc, ngửa mặt xa xa đối diện với Quỷ Diện: “Ngươi nói nghe thử coi.”
“Trước khi Viêm Hoàng đại chiến với Xi Vưu thì đã có chư thần các nơi, Phục Hy Nữ Oa nhị đế vì thành lập trật tự bèn lên núi Côn Luân lấy một nhánh cây của đại thần mộc, Nữ Oa ghi hận khi tạo ra con người thì bùn đất có chứa tam thi, vì thế tự chủ trương, đem thần mộc cắm xuống vùng đất đại bất kính……”
Trảm Hồn Sứ quát to một tiếng: “Im miệng!”
Trên người hắn đột nhiên phóng ra hắc khí không thấy điểm dừng, Trảm Hồn đao trong nháy mắt kéo dài vô hạn như Định Hải Thần Châm trong truyền thuyết khi xưa, chỉ có phần chuôi đao vẫn chưa đến hai tấc như cũ để nắm trong tay người, thừa nhận sức nặng ngàn cân ấy.
Mũi nhọn của Trảm Hồn đao tựa hồ đã chạm đến chân trời, sấm dậy gió cuồng bị một đao của hắn cuộn lên ***g lộng, một đạo sấm sét ầm ầm hạ xuống làm cho người ta có ảo giác hắn đã chọc trời thủng ra một lỗ____Thần lôi bổ thẳng xuống đỉnh đầu Quỷ Diện.
Quỷ Diện cười lớn một tiếng, dám ngẩng đầu lên há miệng đón lấy đạo thần lôi ấy nuốt vào trong bụng, Trảm Hồn đao lập tức hạ xuống, tiến sát vị trí của Luyện Hồn Đỉnh trong tay Quỷ Diện, một đường chém đến ngực gã, vết đao lướt qua cuộn lên gió bấc thê lương, vụn băng lớn bằng nắm tay bay vung tán loạn. Một đoàn u súc sáp lại, trong khung cảnh hỗn loạn cát bay đá chạy trời tối đất mù lao vào quần thảo với chúng thần quỷ trên đỉnh Côn Luân không cần phân biệt tốt xấu.
Triệu Vân Lan phí rõ nhiểu sức mới đứng vững được, đàng hoàng ngồi trên cái rễ cây lộ thiên, rất là vô sự trong một đống loạn cào cào, còn châm một điếu thuốc, trong lòng rốt cuộc hiểu ra sự khó xử của Trảm Hồn Sứ — Quỷ Diện không coi hắn là kẻ địch, những người khác lại không để hắn làm minh hữu — đánh thành như vậy mới là trình độ thật sự của hai người bọn họ, lần trước ở dưới chân Sơn Hà trùy, nếu không phải là do Quỷ Diện thủ hạ lưu tình thì chỉ sợ là không kết thúc dễ dàng như vậy.
Quỷ Diện khi đó dường như không muốn thật sự đối địch với Trảm Hồn Sứ.
“Miền đất đại bất kính?” Triệu Vân Lan cúi đầu lặp lại một lần, Quỷ Diện nói hai ba câu đã giải thích rõ ràng nghi hoặc trong lòng y — truyền thuyết con người có tam thi chính là chỉ “tham, sân, si”, mà theo sách vở nói, tam thi trên người là từ bùn đất mà ra, như vậy thì “miền đất đại bất kính” kia rất có thể là ngọn nguồn của “tham, sân, si”.
Chỉ thấy Quỷ Diện bay lên tránh thoát Trảm Hồn đao, khi gã hạ xuống toàn bộ núi Côn Luân đều cùng run rẩy, gã tiếp tục nói: “Thần mộc từ bi, trước chết héo, sau sinh rễ, lớn lên thành Công Đức cổ mộc người sau truyền gọi, sau trận chiến của Viêm Hoàng cùng Xi Vưu…..”
“Câm miệng! Câm miệng!” Trảm Hồn đao vung ngang chém tới, Triệu Vân Lan cơ hồ không nhìn thấy Thẩm Nguy đang ở đâu, càng không tưởng tượng được hắn làm thế nào mà vung được cây đao dài hàng trăm mét một cách dễ dàng tự nhiên thoải mái như thế.
Hoành đao chém eo, Quỷ diện lại một lần nữa bị ngắt lời, thân ảnh của gã chợt thu nhỏ lại, vừa vặn chỉ nhỏ bằng một nửa khi ở trên cao, Trảm Hồn đao xẹt qua đỉnh đầu gã, Luyện Hồn Đỉnh nổ vang rơi trên mặt đất, nháy mắt có vô số thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền tới, gọi ra tên của nó.
Lấy Luyện Hồn đỉnh làm trung tâm, u súc tuôn ra ùn ùn không ngớt.
Triệu Vân Lan mắt nhìn về hướng Luyện Hồn đỉnh, không căm phẫn cũng không kích động, thậm chí ngay cả khi y chợt thấy có người đến gần phía sau mình cũng vẫn không có quay đầu lại.
Đại Khánh lại không bình tĩnh như vậy, cậu nhảy phốc từ trên cây xuống dưới, trong tay là một cây đoản đao to bằng bàn tay giống như vuốt mèo, như thể quỷ mị đánh về phía người tới gần.
Quỷ Diện khoát tay chịu một đao của mèo đen, tay gã giống như tạo nên từ sắt thép, chỉ một tiếng vang nhỏ đã đánh văng lưỡi đao của Đại Khánh sang một bên. Quỷ Diện xoay tay làm trảo tóm lấy cổ Đại Khánh, Đại Khánh sau khi biến hóa vẫn linh mẫn dị thường, lùi về phía sau hai bước, nhảy lên nhánh cây đại thần mộc, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm đó mà trừng gã như hổ rình mồi.
“Đánh mèo, ngươi cũng phải nhìn mặt chủ nhân nó,” Triệu Vân Lan bấy giờ mới mở miệng, sau đó y dừng một chút, chậm rãi quay đầu. Nét tươi cười trên mặt thu lại, y thản nhiên liếc mắt nhìn Quỷ Diện rồi đột nhiên khẽ cười, “Bất quá chỉ dựa vào một trản hồn hỏa trên vai ta ngươi mới có thể lên nổi đỉnh núi Côn Luân, thế là thật sự cho rằng đây là địa bàn nhà ngươi hay sao?”
Một câu này còn hữu dụng hơn cả mưa bom bão đạn, Quỷ Diện vừa mới rồi còn kiêu ngạo không thôi chợt dừng bước chân, cẩn thận dừng lại sau lưng y khoảng ba bước, không dám tiến thêm một phân nào nữa.
Mà Thẩm Nguy vừa mới vội vàng đuổi tới không kịp phòng bị nghe thấy một câu này, cả người ngây dại.
“Sau khi Viêm Hoàng đánh với Xi Vưu một trận đại chiến, Tam Hoàng không đành lòng, xin chỉ thị thiên đạo sau đó tước một cây Công Đức bút từ trên thân Công đức cổ mộc, vạn vật có linh, ghi chép tất cả ưu khuyết thị phi của sinh linh.” Triệu Vân Lan nói bằng giọng điệu không chút hoang mang. Y nhìn mặt nạ Quỷ Diện, chậm rãi phà một hơi khói thuốc, “Sau này Công Đức bút trở thành một trong Tứ thánh, khi Nữ Oa vá trời, lấy bốn chân rùa lớn tạo thành tứ trụ, Luân Hồi Quỹ lưu lạc dân gian, Sơn Hà trùy rơi xuống mặt đất, Công Đức bút……”
Triệu Vân Lan nhẹ nhàng câu lên khóe miệng, ánh mắt liếc sang bên: “Công Đức bút hóa thành ngàn vạn mảnh vụn rơi vào trên thân muôn vạn con người — có phải hay không, phán quan đại nhân?”
Một bóng người ẩn sau đại thần mộc thong thả bước ra, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, lão quỳ mọp nơi đó run giọng nói: “Tiểu nhân có điều giấu diếm là thực bất đắc dĩ, Côn Luân quân tha tội.”
Triệu Vân Lan đảo mắt qua người lão nhưng không dừng lại, chỉ như cười như không mà thở dài: “Đại khái là phán quan đại nhân tâm địa thuần lương, không giỏi làm mấy cái trò lừa bịp này đâu — ta nói cho ngươi nghe, gạt người là phải làm đến chín phần giả một phần thật, chứ cứ như ngươi nói với ta hôm qua tất cả đều là nói dối, có đến trăm ngàn lỗ hổng, thật sự rất dễ bị người ta nhìn thấu ___Ba hồn bảy vía là có từ khi Nữ Oa tạo người rồi, từ khi nào mà mảnh nhỏ của Công Đức bút cũng có thể chiếm được một phách chứ? Muốn lấy Công Đức bút thì phải dẫn ra một phách của người thường sao? Ta làm không được, mà ta nghĩ các vị cũng chẳng làm nổi đâu, ngươi nói sao đây? Hôm nay chỉ sợ là có hơn phân nửa những người ở đây bị bốn chữ ‘Thiên hạ thương sinh’ của ngươi lừa đến có phải không?”
Phán quan run như cầy sấy.
Đúng lúc này, Luyện Hồn Đỉnh như cái lô cốt bị người ta tranh đoạt không ngừng đột nhiên chấn động, kéo theo toàn bộ núi Côn Luân, đại thần mộc phía sau Triệu Vân Lan bất ngờ nhú ra vô vàn mầm non, cành khô rung động răng rắc. Sau đó, những nơi cành cây tiếp xúc với nước tuyết đột ngột mọc lên những nụ hoa thưa thớt.
Nam nhân lười nhác tựa vào thân cây dường như không để động tĩnh lớn như thế ở trong lòng, thậm chí khi chấn động qua đi y còn rất vô tư bồi thêm một câu: “Nếu Công Đức bút là của Côn Luân gì đó ta đây, sao ngươi lại không trả nó về cho nguyên chủ?”
Cái mặt người vẽ trên mặt nạ của Quỷ Diện trở nên vặn vẹo, Triệu Vân Lan nửa mở mắt, dùng cái khăn tay bị tuyết thấm ướt nhẹp đón lấy tàn thuốc gẩy ra, lại quăng thêm một quả bom nữa: “Không cần làm ra cái vẻ huyền bí với ta, ta biết thừa mặt mũi ngươi trông thế nào rồi.”
Cảm giác thấy người bên cạnh đột nhiên cứng đờ, Triệu Vân Lan lại hơi hơi hạ giọng xuống nói như giải thích: “Mọi loại sắc tướng đều là hư ảo, chẳng lẽ đến cả người mà ta còn không phân biệt được rõ ràng sao?”
Trảm Hồn Sứ chưa kịp mở miệng thì đỉnh núi Côn Luân bất ngờ nổi lên gió lớn, gió này còn kịch liệt hơn hai người đấu pháp khi nãy, Đại Khánh ngồi trên cây tí nữa thì lộn cổ xuống đất, vội vã biến thành mèo đen dùng móng vuốt bám chặt lấy thân cây. Trảm Hồn Sứ và Quỷ Diện vẫn bình thường, Triệu Vân Lan dựa vào đại thần mộc nhân tiện tránh gió luôn, toàn bộ những người khác ngã trái đổ phải hết cả.
Phán quan vẫn duy trì tư thế quỳ bị ngã một quả như chó gặm bùn, một trận đảo lộn này làm cho ai đang đằng không thì bị kéo xuống, kẻ đang độn thổ thì bị đào lên, hơn mười u súc bị cuốn lên giữa không trung, kéo vào trong luồng gió, phảng phất muốn nuốt gọn tất cả mọi người vào trong nó.
Bên trong lốc xoáy như ẩn như hiện một cây tuyệt bút, chính là Công Đức bút!
Luyện Hồn Đỉnh sụp đổ trong nháy mắt, Công Đức bút tái hiện nhân gian.
Nhưng mà Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy cùng Quỷ diện ba người không một ai nhúc nhích mảy may, tựa như Công Đức bút bị mọi người đau đầu tranh đoạt kia đột nhiên chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả.
Quỷ Diện chợt hỏi: “Nếu lệnh…… Sơn thánh nhất định phải có, vì sao không lấy?”
Triệu Vân Lan đứng không vững trong chiến trường cuồng phong mà vẫn giữ được biểu tình giả ngu của mình, ý tứ sâu xa nói: “Vì sợ có người chờ trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi chứ sao.”
Phán quan bị đập cho u một cục chỉ biết cúi đầu, không dám nói một câu.
Quỷ Diện thở dài: “Ngươi với chúng ta có ân cho mượn hỏa, ta thực sự không muốn thế này.”
Nói xong, gã hô lên một tiếng, đám u súc làm người chán ghét ùn ùn xông từ dưới đất lên vây bọn họ vào giữa, Trảm Hồn Sứ lập tức đứng bên cạnh Triệu Vân Lan, tay đặt trên chuôi đao.
“Á à.” Triệu Vân Lan lạnh lùng nói, “Hóa ra là sâu hại trên cái cây của ta.”
Y vừa nói đoạn, trong tay rắc xuống thứ gì đó giống như lưu huỳnh xuống đất, u súc đang chui lên từ mặt đất phát ra tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn vô cùng. Phán quan sắc mặt trắng bệch, cơ hồ không thèm quản xem mình có bị gió lớn thổi bay hay không mà chỉ liều mạng lui sang một bên, vừa lui vừa nói: “Ngũ hắc thang, là, là ngũ hắc thang……”
Ngũ hắc thang, là máu của chó mực, mèo đen, lừa đen, lợn đen cùng gà đen mà luyện thành, phải sinh ra vào tháng âm, trên người không có nửa chiếc tạp mao, đen từ trong ra ngoài mới được, nó không phải là thứ gì quá quý giá nhưng lại khó có vô cùng, là bí phương khắc chế âm nhân dưới Hoàng Tuyền.
Thứ này vốn là chuẩn bị để đối phó ai, không cần nói cũng biết.
Ai ngờ mỗi người bọn họ đều không lùi nổi nửa tấc đất, còn chưa kịp động thủ thì ngay lúc đó Công Đức bút bỗng nhiên co rút lại, trong điện quang hỏa thạch bay thẳng về hướng đại thần mộc. Trong lúc tất cả mọi người còn đang chưa biết phản ứng thế nào thì nó đã xuyên nhập vào đại thần mộc.
Tất cả mọi người đều sửng sốt không nghĩ đến sẽ xảy ra biến cố như vậy, Quỷ diện vung tay áo đánh bay phán quan văng xa rồi lập tức thò tay vào đại thần mộc định tóm lấy, Triệu Vân Lan theo bản năng gạt tay gã ra.
Cánh tay của Quỷ Diện cứng đến kinh người, Triệu Vân Lan cảm thấy tay mình như thể vừa đánh lên một tấm thép đặc, không cần vén tay áo lên nhìn cũng biết bên trong chắc chắn là tím bầm rồi.
Nhưng mà y không để lộ ra, Quỷ diện không biết vì nguyên nhân gì cũng không dám chống lại y mà chỉ xoay tay biến chiêu, theo sát bên người Triệu Vân Lan tiến đến đại thần mộc.
Chỉ nghe một tiếng ma sát ghê rợn vang lên, bàn tay của Quỷ diện bị đại thần mộc không hề lưu tình bắn ngược trở về, gã dùng lực quá mạnh, móng tay cứng như sắt không ngờ gãy mất hai cái, bên trong trào ra máu đen.
Triệu Vân Lan rút tay về như đã sớm đoán được, cười tủm tỉm nói: “Ta sợ ngươi đau tay nên cản ngươi lại, thế mà ngươi còn không biết phân biệt tốt xấu.”
Quỷ diện nghiến răng ken két, xoay người biến thành một làn khói đen biến mất tại trận. U súc lại không bị gã mang đi mà vẫn lao về nhóm người Triệu Vân Lan như trước, nhưng tất cả đều bị một lưỡi Trảm Hồn đao ngăn lại tít ngoài ba thước.
Đến tận lúc này Triệu Vân Lan mới nhẹ nhàng thở ra rồi nở một nụ cười giảo hoạt, sau đó y đưa tay chạm vào thân cây đại thần mộc, cảm giác như có một lực dẫn đang kéo mình vào bên trong.
Thật sự là một cái cây ngoan, Triệu Vân Lan vui vẻ nghĩ.
“Ngươi……” Mũ trùm trên đầu Thẩm Nguy đã bị luồng gió khi Công Đức bút xuất thế thổi xuống, một đoàn hắc khí trên người cũng tán đi không ít, mơ hồ lộ ra gương mặt mà Triệu Vân Lan quen thuộc. Vẻ mặt của hắn cực kỳ phức tạp, tựa hồ là chờ đợi, lo lắng, lại mang theo một chút cẩn thận khẩn trương, “Ngươi đều nghĩ tới cả sao?”
“Đương nhiên là ăn ốc nói mò đánh bậy đánh bạ rồi, mấy tên ngốc các người có thế mà cũng tin.” Triệu Vân Lan chớp chớp mắt với hắn rồi ra sức lắc lắc cổ tay mình, “Au ui mịa nó, bị đập cho động cái đã đau, nhóc con Quỷ Diện kia thực sự là cái kim cương hồ lô oa mà.”
Thẩm Nguy: “……”
Hắn cảm thấy trái tim treo lên tận cổ lại bị người ta nhét ngược từ cổ xuống đến tận bụng, đập cho ***g ngực đau nhức.
“Thay ta ngăn lại bọn họ, đại thần mộc hình như đang bảo ta phải đi một chuyến, có thể lấy được Công Đức bút đến tay thì càng tốt.” Triệu Vân Lan nói, thả người tiến vào đại thần mộc, cả người vào được một nửa lại như nghĩ tới cái gì, y quay đầu nói với Thẩm Nguy, “Đi về trước chong đèn chờ cửa, yêu ngươi.”
Nói xong, thân mình y đã biến mất trong đại thần mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.