Trấn Hồn

Chương 93:




Thẩm Nguy không trả lời ngay mà nhìn theo phương hướng tiểu quỷ vương đang đau lòng đến rối tinh rối mù biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười kì dị, giống như có chút hoài niệm lại giống như pha chút ngượng ngùng, cách một hồi lâu hắn mới nhẹ nhàng nói: “Thực ra ta đối với Thần Nông là kính trọng, lão so với ngươi hay so với Nữ Oa đều giống một thần minh chân chính hơn.”
“Từ từ từ từ từ từ.” Triệu Vân Lan nâng tay ngắt lời Thẩm Nguy nói, cau mày cẩn thận suy nghĩ một lát, “Ta phải nói đây đều là tại ngươi cả, có chuyện gì không nói sớm cho ta biết, gạt ta gạt đến xoay quanh đông một búa tây một gậy, giờ ta thấy căng hết cả óc đây này.”
Thẩm Nguy ngậm miệng, hắn cảm giác chính mình thủy chung vẫn đợi Triệu Vân Lan đưa ra phán quyết “Không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa”, thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy, vì thế thật giống như kẻ bị treo trên vách núi bám lấy một ngọn cỏ con con, muốn sống không xong, muốn chết không được.
Triệu Vân Lan liếc mắt thoáng nhìn qua một cái, bỗng nhiên nói: “Thẩm Nguy, thống khổ lớn nhất chân chính trong đời người, ngươi có biết là cái gì không?”
Thẩm Nguy xoay người nhìn y.
“Chính là lấy phải một bà xã vừa không tự nhiên vừa xấu xa, ý tưởng trong đầu quá nhiều dò không ra nổi…Khụ, một câu thôi, sớm muộn ngươi cũng bị những ý tưởng ùn ùn không ngớt của hắn làm cho không biết đường nào mà lần.”
Thẩm Nguy: “……”
Triệu Vân Lan: “Không sai ta nói chính là ngươi đấy, bây giờ ta đang rất rất rất không biết đâu mà lần.”
Thẩm Nguy tựa hồ nghe được một chút ám chỉ nhưng lại không dám xác định, ánh mắt vụt bắn thẳng về phía y, trong khoảnh khắc sáng đến kinh người: “Cho nên thế nào?”
Triệu Vân Lan sớm đã luyện thành phản xạ có điều kiện là bảo bọc Thẩm Nguy, chỉ cần hắn có một chút ảm đạm khổ sở, y sẽ hao tâm tổn trí đi dỗ dành ngay, nhưng mà một khi Thẩm Nguy chỉ hơi hơi biểu hiện ra khí thế hung hãn bức người và cường thế mà y khó thích ứng thì Triệu Vân Lan lại chịu không nổi mà vô sỉ muốn đùa giỡn hắn một phen.
Vì thế Triệu Vân Lan giơ tay xoa xoa cái cằm, bày ra cái bộ mặt thâm trầm chuyên dụng sói đuôi to: “Cho nên làm sao ấy à? Chuyện của hai ta sẽ đi đến đâu là thành lập dựa trên trụ cột thẳng thắn thì được khoan hồng của ngươi. Đồng chí Thẩm Nguy, kẻ muốn ra vẻ trước mặt quần chúng cuối cùng đều sẽ bị bao phủ trong làn sóng phản đối của quần chúng, ngươi có hiểu hay không?”
Thẩm Nguy giật giật môi nhưng không nói gì___Đại khái là hắn đã đánh mất khả năng dùng ngôn ngữ biểu đạt trắng trợn trước đây rồi.
Triệu Vân Lan liền nói: “Cứ chờ ta sắp xếp trình tự trước sau cái đã: Chúng ta không nói chuyện trước đó nữa, bắt đầu từ lúc Nữ Oa đại mỹ nhân vung vẩy bùn tạo người — Côn Luân, trước mắt hình như là chính ta, có vẻ khi đó chỉ vừa thoát kiếp quần yếm, là một thiếu niên tâm trí còn chưa phát triển hoàn thiện ngốc nghếch thiếu mài giũa, đã ở bên cạnh mở miệng quạ đen nói bùn đất tạo người có cái gì đó. Vì thế Nữ Oa phát hiện con người mang lên từ lòng đất có tam thi, cũng là tham, sân, si, khi đó Nữ Oa đã đoán được tam niệm tham, sân, si của Nhân tộc cuối cùng sẽ tạo thành trận thần ma đại chiến không thể vãn hồi sao? Ờ, nói thế nghĩa là ……”
Triệu Vân Lan dừng một chút: “Đại mỹ nữ kia có chứng hoang tưởng bị hại à.”
Thẩm Nguy không quá quen với cách nói thiếu nghiêm túc này của y, trầm mặc một hồi lại thấy y nói thế cũng chẳng sai, vì vậy gian nan gật đầu: “Có lẽ.”
“Sau này Nữ Oa gọi Phục Hy, hai người liên thủ kiến tạo Phục Hy đại phong, trấn áp địa hỏa, cũng là Đại Bất Kính Chi Địa.” Triệu Vân Lan nói rồi lại chuyển lời ngay, hỏi Thẩm Nguy, “À đúng rồi, thực ra ta còn muốn hỏi, người ta bảo hai vị đó là một cặp, thật hay giả vậy?”
Thẩm Nguy: “…… Là thật.”
“Chẹp chẹp, thì ra tin vịt là thật. Sau đó bình an vô sự không được vài năm thì Thần Ma đại chiến lần đầu tiên quả nhiên xảy ra…Đổi cách nói thông dụng hơn thì chính là Hoàng đế chiến Xi Vưu, bọn họ đánh mãi đánh mãi, Xi Vưu thấy đối phương dùng biện pháp mạnh hỏa lực dày đỡ không được, vì thế nguyên thần xuất khiếu chạy đến núi Côn Luân tìm Côn Luân Quân, cầu sơn thánh cũng chính là ta, che chở con em hắn – Vu tộc và Yêu tộc. Côn Luân Quân cái đồ lười chảy thây chảy mỡ kia đương nhiên không muốn quản loại chuyện thiếu muối đó, đáng tiếc không chịu nổi đại thần ba quỳ chín lạy như bái thiên địa một đường vừa vái vừa lên, lại thêm y còn nuôi phải một con mèo ngốc chết vì ăn, vô tình nó liếm phải máu Xi Vưu, Côn Luân Quân tất yếu phải ra mặt nhận nhân tình này, vì vậy đành phải đáp ứng – con mèo kia là Đại Khánh hả? Mẹ nó, ta đã biết đồ mèo mập chết bầm kia là một đứa khắc cha không hơn không kém mà!”
Thẩm Nguy quay người đi, không thèm nhìn cái tên “Cha” bị mèo khắc này nữa.
“Côn Luân Quân bảo vệ Vu Yêu hai tộc trong Thần Ma đại chiến lần đầu tiên, lại cấp cho bọn chúng nơi sinh sống và tu luyện, đời đời chiếu cố, kết quả lại chẳng bình yên được mấy ngày thì Thần Ma đại chiến lần hai đã bùng nổ, lần này là Viêm Hoàng nội chiến; Thuỷ Thần Cộng Công và hậu nhân của Hoàng đế là Chuyên Húc Đế khởi nguồn, Đông Đế Hậu Nghệ lại ý đồ đục nước béo cò. Tam giới hỗn chiến, Vu Yêu hai tộc bị cuốn vào. Trong trận chiến này vì số lượng người, yêu và vu đều lớn hơn trước rất nhiều cho nên số thiệt mạng cũng tương đối lớn, cung cấp cho Thần Nông càng nhiều hàng mẫu, lão tính ra ‘Tử vong chính là hỗn độn’ rồi kết luận là ‘Hồn phách không quy về hỗn độn càng thêm thống khổ’ ____Tóm lại là, Nữ Oa tạo ra con người ‘Sống không vui vẻ, chết rất khổ sở’. Vì thế Thần Nông mới thương lượng với Nữ Oa xem làm thế nào mới có thể vĩnh viễn thoát khỏi tử vong, cũnglà lúc đó lão mới nảy ra ý tưởng về luân hồi.”
Thẩm Nguy nở nụ cười pha lẫn chua cay: “Có lẽ chỉ là bởi vì lão biến chính mình thành phàm nhân, tất yếu phải đối mặt với cuộc đời xuân sinh thu tử như con ve sầu của phàm nhân nên mới tương đối sợ chết thôi.”
“Ờ, vấn đề này có thể gác lại, tạm thời không quan trọng.” Triệu Vân Lan tiếp tục nói, “Thần Nông sau này lấy danh nghĩa ‘Trấn hồn’ mượn hồn hỏa vai trái của ta, sau đó khi đi qua núi Bất Chu Sơn thì bất hạnh gặp phải phát minh bom hình người đầu tiên trong lịch sử là đồng chí Cộng Công dùng hình thức tự sát lao đến, làm cho ngọn hồn hỏa đó rơi xuống.”
“Ta ngược lại thấy là lão cố ý lao vào,” Thẩm Nguy cười lạnh một tiếng, “Chẳng qua là sợ không ăn nói được với Nữ Oa nên mới lấy cớ thôi, ý tưởng ban đầu của lão là muốn thành lập luân hồi ngay trong U Minh.”
“Được rồi, ngươi đừng oán niệm nữa, người ta đều rơi vào báo ứng, chẳng phải không thành công hay sao?” Triệu Vân Lan rút ra điếu thuốc ngồi xổm xuống đất, như con khỉ lớn gác tay lên đầu gối, tùy ý phá hỏng không khí của đỉnh núi thần sơn, “Kết quả cho dù ngoài ý muốn phát hiện Quỷ tộc, nhưng các ngươi trời sinh khiếm khuyết, không có hồn phách, chẳng những không thể thành lập luân hồi mà một khi đại phong đã bị xé rách thì còn dẫn đến đại họa cho mặt đất.”
“Trời sụp đất nứt, vì thế chư thần cùng nhau đưa sinh linh lên Bồng Lai tiên sơn, Vu tộc bởi vì vong ân phụ nghĩa mà bị bỏ mặc, Nhân tộc và Yêu tộc được cứu trợ, Nữ Oa vá trời mà tiêu tán, Thần Nông thân thể chết già còn nguyên thần hóa thành luân hồi, Côn Luân phong ấn tứ trụ, cuối cùng đi trấn giữ Hậu Thổ đại phong.” Triệu Vân Lan nói đến đây thì hơi dừng lại, “Ồ, hình như ta hơi hơi hiểu rồi.”
Triệu Vân Lan năm trước năm sau vẫn bận rộn, không rảnh đi cắt tóc, tóc y có vẻ dài hơn, cơ hồ phủ kín cả mang tai, những sợi tóc rũ trên trán bị gió núi thổi bay quét lên cánh mũi, Thẩm Nguy cúi người vén tóc bay loạn trên trán y, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi hiểu được cái gì?”
“Khi đó ngươi còn nhỏ như vậy, nếu ta đã trông coi đại phong thì đương nhiên không để cho ngươi chạy ra, sao còn muốn cho ngươi Côn Luân thần cân?” Triệu Vân Lan nắm lấy cổ tay Thẩm Nguy, ngẩng đầu lên, “Bởi vì Thần Nông muốn giết ngươi phải không? Ta muốn bảo vệ ngươi thì đành phải làm như vậy, để nếu có một ngày ta không còn nữa thì có thể giao quyền năng của Thập Vạn Đại Sơn cho ngươi.”
“Lần này ngươi nói không đúng rồi, lão không chỉ muốn giết ta, lão còn muốn diệt sạch Quỷ tộc. Thần Nông không thể tin tưởng trên đời lại có thứ gì không hồn không phách, không có hồn phách thì sao có thể xem là sống được? Là lão thúc đẩy Quỷ tộc sinh ra, lão đương nhiên khó thoát khỏi trách nhiệm cho nên muốn ‘bù đắp’ sai lầm.” Thẩm Nguy nói đến đây, bỗng nhiên hơi run rẩy, “Nếu không phải cho ta, nếu không phải…… Ngươi căn bản sẽ không rời bỏ ta sớm như vậy.”
Triệu Vân Lan nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không phải sớm, trước sau gì nó cũng phải đến mà.”
“Nếu cho ta một chút thời gian, có lẽ……”
“Tiểu mỹ nhân bây giờ lớn thành đại mỹ nhân, ngươi có biện pháp nào?”
Thẩm Nguy nhất thời nghẹn lời.
“Sau này thì sao?”
“…… Sau này ta đánh lén ngươi, giam cầm nguyên thần của ngươi, sau đó xuống luân hồi đi cầu kẻ thù của ta Thần Nông,” Thẩm Nguy nói, “Đời này ta chỉ cầu xin người duy nhất một lần, chính là cầu lão.”
“Khi đó luân hồi đã có trật tự, Địa Phủ mới thành lập, có đầy đủ quy củ, ta cầu lão làm cho ngươi tiến vào luân hồi như phàm nhân, như vậy tuy rằng ngươi mỗi lần đều không nhớ rõ ta, nhưng chung quy là vẫn còn đó.” Thẩm Nguy nói, “Nhưng lão không đáp ứng, thượng cổ chư thần không thể vào luân hồi, bởi vì luân hồi ban đầu là do nguyên thần của chính Thần Nông chống đỡ, tuy rằng có thể thu nạp các loại hồn phách của nhân thần yêu quỷ nhưng lại không nhận nổi Sơn thánh chân chính. Trừ phi…… bản thân lão phải ra tay giam cầm thần lực của ngươi, triệt để tẩy hồn phách ngươi thành một người phàm, như vậy Thần Nông tự nhiên nổ tan xác mà chết…… Chính là một mạng đổi một mạng, dùng mạng của lão đổi mạng của ngươi.”
“Vì chuyện này, ngươi ước định gì với lão?”
“Vĩnh viễn bảo vệ Hậu Thổ đại phong, đại phong còn ta còn, đại phong phá, ta nhất định phải cùng tất cả Quỷ tộc đồng quy vu tận.” Ngón tay Thẩm Nguy lạnh lẽo, “Còn có…… Ta trọn đời không thể gặp ngươi, nếu ta nhẫn nhịn không được, sẽ khiến tinh huyết của ngươi bị ta hút khô, hồn phi phách tán mà chết.”
Thẩm Nguy đột nhiên giãy thoát cánh tay của Triệu Vân Lan, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt người kia, sau đó hắn nắm lấy cằm y, bức y ngẩng đầu lên, gằn từng chữ mà nói: “Ta giữ lời thề này suốt mấy ngàn năm, hiện tại đại phong sắp phá, ta đã tới đường cùng, vốn định một mình lặng lẽ tới rồi sẽ lặng lẽ đi, nhưng là cơ duyên xảo hợp, bởi vì ngươi mà thất bại trong gang tấc. Bắt đầu từ cái buổi tối mà ngươi chân chính thuộc về ta…… Không…từ ngày đó khi ngươi lần thứ hai nói với ta rằng ngươi muốn đem tâm trao cho ta, ta đã không thể buông ngươi ra được nữa.”
“Là ta cố ý tạo ra kí ức giả ở đại thần mộc dẫn ngươi sai đường, sau đó lại cố ý để ngươi thấy ta rút tâm đầu huyết cho ngươi lại cố ý lạt mềm buộc chặt rời khỏi ngươi, để ngươi xuống Hoàng Tuyền tìm ta, cuối cùng dẫn đường cho ngươi thấy ký ức cắt xén trong Hậu Thổ đại phong…… Đều là để khiến ngươi sinh lòng áy náy, khiến ngươi không rời khỏi ta, khiến ngươi cuối cùng cam tâm tình nguyện theo ta đi tìm chết.” Đôi tay của Thẩm Nguy càng ngày càng lạnh, cảm xúc của hắn càng kích động thì động tác trên tay lại càng mạnh, siết đến cằm của Triệu Vân Lan nổi lên đau đớn.
“Cho dù là hiện tại bị ngươi nhìn thấu hết thảy, kì thật ta vẫn đang ép ngươi.” Giọng nói Thẩm Nguy rất thấp, cơ hồ là vụn vỡ, “Ngươi muốn chọn theo ta cùng chết, vĩnh viễn quy về hỗn độn, hay là để cho ta xóa sạch ký ức đời này của ngươi, từ nay về sau ngươi không biết đến ta, không nhớ rõ ta, ta và ngươi không còn mảy may quan hệ?”
Bởi vì y không chịu mắc mưu, cho nên hai con đường giờ đây sáng tỏ bày ra trước mắt y.
Hai người bọn họ ở trên đỉnh núi Bồng Lai trong trí nhớ của Thẩm Nguy, Tang Tán và Uông Chủy không tìm được thì liền gọi điện về số 4 đường Quang Minh. Đại khái trong tiềm thức của Uông Chủy cho rằng Trảm Hồn Sứ ở bên lão đại của họ sẽ chẳng xảy ra được chuyện lớn gì, vì thế ngữ khí nhẹ nhàng khiến ai nấy đều yên tâm.
Nhưng Quách Trường Thành gác máy xong thì lại phát sầu: “Thế này thì tìm làm sao bây giờ?”
Cậu cúi đầu tìm trong điện thoại của mình, nửa ngày mới lật ra được một tấm ảnh chụp chung rất nhiều người, mặt mũi cơ hồ đều không thấy quá rõ. Sau đó Quách Trường Thành dùng năm phút đồng hồ để nghĩ ra một chủ ý đơn giản và trực tiếp: “Hay là em phóng to ảnh của cô bé lên rồi đưa lên thông báo tìm người trên mạng và tạp chí nhỉ?”
Sở Thứ Chi nói: “Thằng lừa đảo kia mang cô ta đi bán sỉ qua tay xong lại để người ta bán lẻ mấy vòng, tôi đề nghị cậu đến thẳng Carrefour (1) mà tìm cho nó nhanh.”
Quách Trường Thành hoang mang lo sợ nhìn hắn.
“Được rồi, cậu nói nhà họ ở đâu? Đi cái gì đến được Long Thành?”
Quách Trường Thành nói tên tỉnh và khu hành chính: “Nhà bọn họ đương nhiên không ở trong thành phố mà là một cái làng nhỏ trực thuộc huyện xa xa bên ngoài địa khu gọi là Thôi gia thôn. Phải ngồi tám giờ xe buýt từ trong làng ra đến trung tâm hành chính, lại đi tàu …”
“Không thể là tàu hỏa được,” Sở Thứ Chi ngắt lời cậu, “Tàu hỏa phải đăng kí bằng tên tuổi thật, chưa nói tên lừa đảo có làm thế hay không, cô bé kia đã làm chứng minh thư chưa cũng không biết nữa, chung quy là không thể trộm hộ khẩu mà bỏ nhà đi được. ”
Quách Trường Thành ngẩn người.
Sở Thứ Chi mở máy tính lên mạng tra những tuyến ô tô đường dài chạy từ tỉnh lị mà Quách Trường Thành nói đến Long Thành, nghĩ nghĩ, lại tra xét đường đi: “Xe cộ từ bên kia tới đều đi quốc lộ 220 để vào thành phố, hơn ba mươi tiếng ngồi xe, nếu con bé kia rời nhà từ hôm qua thì phỏng chừng hôm nay cũng sắp đến Long Thành.”
Quách Trường Thành sáng ngời mắt: “Đúng vậy! Sở ca anh quá thông minh! Chúng ta có thể chờ ở đầu đường cao tốc, rất có thể sẽ gặp được cô bé.”
Sở Thứ Chi khoát cổ tay, phát hiện ra đã sắp mười một giờ, thế này thì phải chờ đến lúc nào?
Trong lòng hắn thấy Quách Trường Thành có bệnh, lại nhìn nhìn bộ dáng vui mừng khôn xiết của cậu thì nhịn không được mở miệng tạt cho một chậu nước lạnh: “Lừa bán người căn bản không phải chức trách của chúng ta, thành thành thật thật về nhà ngủ không được sao? Ai bảo cậu lanh mồm lanh miệng, lời của quỷ mà cũng dám đồng ý bậy bạ……”
Quách Trường Thành lập tức nhạy cảm nghe ra ý giận trong lời hắn nói, sửng sốt một hồi rồi thiếu tự nhiên xoắn xoắn tay áo: “Sở ca, hay là…hay là anh cứ về trước nghỉ ngơi đi, em tự lái xe đi một chuyến là được, hôm nay thật cảm ơn anh, không có anh thì em chẳng nghĩ ra nổi chuyện tuyến đường.”
Sở Thứ Chi nhíu mày.
Quách Trường Thành theo bản năng tưởng rằng chính mình đã làm sai cái gì, cậu lập tức cúi đầu khom lưng nhận lỗi: “Hôm nay còn phiền anh cầm đồ giúp em, thực sự là ngại…ngại quá, anh có muốn…muốn hôm nào rảnh em mời anh đi ăn cơm được không?”
Sở Thứ Chi “Hừ” một tiếng, cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài.
Quách Trường Thành lúng ta lúng túng không biết nói sao đứng mãi phía sau, Sở Thứ Chi đã đi tới cửa, thấy cậu không theo, bấy giờ mới quay đầu bất nhẫn nói: “Lằng nhằng gì mãi thế? Không phải cậu muốn tìm người sao? Còn không lại đây!”
Quách Trường Thành lập tức biến từ một cây cà bị sương táp thành một đóa hướng dương vừa được tưới nước, lăng xa lăng xăng đi theo hắn.
Hai người bọn họ lái xe của Quách Trường Thành chạy đến chờ gần đầu đường cao tốc, cứ thấy biển số xe đến từ tỉnh nhà của cô bé mất tích thì chặn lại, lên xe điều tra.
Lần đợi này, đợi nguyên cả một đêm.
Tuy rằng đã qua năm nhưng nhiệt độ của Long Thành vẫn chưa tiến vào mùa xuân, sớm tối còn rét rất đậm, người đứng bên ngoài không lâu sẽ bị đông cứng.
Quách Trường Thành ngồi trong khoang xe ấm áp một lúc thì mỏi rã rời. Sở Thứ Chi nhìn cậu mấy lần đầu gục xuống ngực rồi lại giật mình vội vàng hoang mang rối loạn xoa xoa xát xát mặt, xuống xe nhìn xung quanh xác định mới vừa rồi không có xe khách đường dài đi qua, lúc này mới buông lỏng một hơi, trùm kín áo khoác đi lại trong gió đêm cố giữ mình tỉnh táo một chút, cho đến khi lạnh đến mức cả người tê dại mới lại chui vào trong xe lần nữa.
Cậu lên lên xuống xuống, Sở Thứ Chi cũng chưa nói gì, chỉ là ngồi một bên đăm chiêu nhìn cậu.
Thi Vương rất ít đặt sự chú ý lên người Quách Trường Thành, lúc này hắn mới đột nhiên cảm thấy kì quái — Quách Trường Thành mới có bao nhiêu tuổi? Công đức trên người cậu lại dày đến mức nhìn không thấu như là PM2.5 (2) vậy, lão hòa thượng phóng sinh cả đời chưa chắc đã có được công đức như thế, cho dù là như Đại Khánh nói, cậu làm cái gì cũng lặng lẽ không để người biết, dục vô cầu cho nên công đức càng nhiều thì Quách Trường Thành tựa hồ cũng phải có tần suất làm việc kiểu như sáng trưa chiều tối mỗi ngày đều dắt người già qua đường may ra mới được.
Lúc này lại có một chiếc xe đường dài chạy tới, đến gần vừa thấy biển số xe, Quách Trường Thành lập tức như được bơm máu gà phi từ trên xe xuống, lấy chứng minh công tác của mình đứng giữa đường ra sức quơ tay vẫy xe.
“Xì, rõ ngốc.” Sở Thứ Chi nói thầm một câu, sau đó lại liếc nhìn bóng dáng Quách Trường Thành một cái rồi gọi điện cho Đại Khánh, “Này, mèo ăn đêm, chưa ngủ chứ? Chưa ngủ thì ta hỏi ngươi cái này.”
Đại Khánh đang nằm mơ, nó mơ thấy mình trôi bồng bềnh trên biển rộng, đang ôm một con cá voi gặm đến sung sướng, tâm nói thứ này đủ để mềnh gặm cả năm rưỡi chớ không ít, ai biết vừa gặm được hai miếng thì cá voi lớn lại quẫy đuôi một cái quăng nó xuống dòng nước lạnh lẽo ~
Đại Khánh phút chốc bừng tỉnh, vừa nhấc đầu thì thấy Tang Tán đang cầm cái ống nghe lành lạnh dán lên mặt mình, tươi cười khả cúc nói: “Miêu khiết bái, điện thoại.”
Tang Tán xấu bụng này dĩ nhiên đã biết “Khiết bái” chẳng phải lời hay ho gì, sớm không còn câu cửa miệng này nữa____ Cho nên nay nó thành xưng hô chuyên dụng cho Đại Khánh, hơn nữa còn bị gã gọi nghe như gọi gà. (3)
“Miêu khiết bái” đầy mặt khó chịu ngẩng đầu lên, nghiêng tai áp vào ống nghe, liền thấy giọng nói lành lạnh của Sở Thứ Chi truyền ra, nó tức giận nói: “Cút, lão quỷ ngươi làm cái chết tiệt gì thế hử?”
Sở Thứ Chi không thèm chiều cái tật xấu mở miệng mắng người của nó: “Ăn xong liền ngủ, coi chừng cuối năm lại tăng cân, đến lúc đó đừng nói là mèo cái, chó cũng thấy ngươi chướng mắt___lão ngài không sợ tam cao (4) sao?”
Tang Tán bình tĩnh nhìn miêu khiết bái cào ra một loạt vết xước trên bàn làm việc bằng bộ móng sắc nhọn, ôm sách bay đi.
“Có chuyện mau tấu, không chuyện bãi triều____đừng con mẹ nó lằng nhằng, Sở Thứ Chi ngươi hơn nửa đêm rốt cuộc có chuyện gì?”
Sở Thứ Chi hỏi: “Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi gặp qua công đức màu cam bao giờ chưa?”
“Gặp qua rồi,” Đại Khánh tức giận nói, “Ta đã thấy đỏ vàng cam lục lam chàm tím bảy màu rồi, tích cóp đủ bảy là có thể triệu hồi thần long biểu diễn tạp kĩ xoắn nơ bướm cho ngươi xem đấy.”
“Không đùa với ngươi,” Sở Thứ Chi đè thấp giọng, liếc mắt nhìn nhóc con đang đứng ngoài cửa xe khách bên kia, “Cũng không phải tất cả đều là màu cam, bình thường vẫn trắng, chỉ là ngẫu nhiên giống như ngọn lửa, cái loại ánh lửa vụt lóe ấy……..”
Đại Khánh trầm mặc một lát: “Ngươi thấy ở đâu?”
“Trên người Quách Trường Thành.”
“Không thể nào.” Đại Khánh chém đinh chặt sắt nói, “Ta biết thứ mà ngươi nói, kia không phải tiểu công đức, là đại công đức, ngươi biết đại công đức là cái gì không?”
Sở Thứ Chi nhướng mày: “Gì?”
“Ta không thấy tận mắt, nhưng mà nghe nói khi đó tiền thánh Nữ Oa tạo người thì có liệt hỏa giáng thân, đại biểu được trời ban đại công đức, con người bây giờ ưu khuyết điểm đều viết trong Sổ Sinh Tử, có cấp cao hơn thì nhiều nhất là được Công Đức Bút lưu lại, không thể với tới cấp bậc kia, ngươi lừa mèo sao, không thể nào đâu.”
Sở Thứ Chi ngẩn người, lúc này, Quách Trường Thành đã xuống xe, thật xa vẫn có thể thấy cậu ủ rũ, chắc là không tìm thấy rồi.
Sở Thứ Chi thấp giọng nói vội với Đại Khánh: “Tiểu Quách thật sự là người?”
“Ờ, là người,” Đại Khánh nói, “Uông Chủy còn có chứng minh thư nữa là.”
“Ta muốn tra giấy chứng sinh, cái loại giấy mà bệnh viện ghi ‘ năm x tháng x ngày x sinh con trai’ ấy.” Sở Thứ Chi nói.
Đại Khánh: “A? Mợ nó, con người cũng quá hiếu kì rồi, còn có cả thứ này nữa!”
“Không lảm nhảm với ngươi, ta đang vội, gác máy trước, nhớ rõ tra cho ta đấy.” Sở Thứ Chi nói xong, cúp máy ngay trước khi Quách Trường Thành lên xe.
—————————-
Chú giải:
(1) Carrefour: là mộttập đoàn kinh tếPhápkinh doanh trên lĩnh vựcsiêu thị, hiện là tập đoàn siêu thị lớn thứ hai thế giới, sau tập đoànWal-MartcủaHoa Kỳ. Thành lập năm1959tạiAnnecy, Pháp, hiện hệ thống siêu thị của Carrefour đã mở rộng ra nhiều nướcchâu Âu,Nam Mỹ,châu Ávà tập đoàn này cũng hợp tác kinh doanh với nhiều công ty siêu thị địa phương ở các vùng khác trên thế giới.
(2) PM2.5: PM2,5 là loại bụi nhỏ nhất trong khí quyển. Chúng có thể gây viêm nhiễm đường hô hấp và làm tăng nguy cơ tử vong của những người mắc bệnh ung thư phổi và bệnh tim, đây là vấn đề lớn trong ô nhiễm không khí ở Trung Quốc
(3) Khiết bái đồng âm với ‘kê ba’, kê là con gà.
(4) tam cao: bệnh tuổi già hoặc bệnh do béo phì dẫn đến gồm có cao huyết áp, đường máu cao và mỡ máu cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.